Mạc Tu Nghiêu ngồi trước bàn máy tính. Anh ngẩn ngơ nhìn cô hồi lâu- sự mê luyến trong đáy mắt ngày một dày đặc. Lúc trước chỉ là biết ơn cô vì đã đem lại hi vọng cho anh trong màn đêm nhưng từ lúc nào đã thành tình yêu dung hoà xương cốt...
Nhớ lại câu nói của cô “Sau một tháng anh yên tâm, tôi tuyệt đối không đề cập đến Mạc gia- coi như chưa từng quen biết.”
Nỗi bất an khiến anh khẽ rùng mình. Nếu như một tháng này anh vẫn không nắm bắt được trái tim cô, trở thành người xa lạ thì sao? Nếu như cô ấy không yêu anh, anh có nên chặt đứt đôi cánh của cô ấy, rồi bắt cô ấy chiếm hữu cho riêng mình?
Đôi tay anh đã nhuốm máu nhiều rồi, liệu em có chấp nhận ở bên ác quỷ như anh?
..........
Nhược Băng dùng bữa xong, cô quyết định đi doạ cho tiêu hoá.
Cũng tại tay nghề của đại boss quá ghê đi!!! Sức chiến đấu của cô tăng mạnh, tiêu hoá rất nhiều đồ ăn đồng nghĩa với việc thừa calo a~
Nhược Băng men theo con đường ra phía vườn hoa.
Cả một vườn hoa đỏ rực, màu đỏ độc tôn. Nhược Băng không nhầm thì đây gọi là lan quân tử. Biệt thự kiểu Cảnh Lê viên thường sang trọng sao lại trồng loài hoa tầm thường như lan quân tử?
Gần đây còn trồng một cây hoa ngọc lan. Mùi hoa này làm Nhược Băng nhớ đến tên khốn kia- hình như lâu rồi cô cũng chưa gặp hắn?
Không lẽ cô mắc chứng bệnh SM, thích bị hành hạ?
Mải ngẩn ngơ mãi, Nhược Băng suýt quên chiều nay có lịch tập. Cô quay lưng rời đi, không hiểu sao nhìn vườn hoa đỏ rực đó có gì đó cứ nhức nhối trong lòng...
...............
h chiều.
Nhược Băng vừa đến cửa phòng tập thì gặp Đường tỷ.
“ Con bé kia tối qua em đi đâu, chị gọi điện thoại cũng không nghe mấy.”
Moé? À phải rồi, tối qua Nhược Băng sợ sấm sét nên tắt xừ nó nguồn. Cả sáng nay thì bận dọn đồ cũng không để ý đến điện thoai a.
“ Bạn cũ của em gọi đến có căn hộ cho em ở chung. Khụ...khụ gần đây tài chính khó khăn, phải tiết kiệm mới được nha! Nên em dọn đến đây ở cùng.”
Đường tỷ chau mày hỏi:
“ Bạn em tên gì? Cho chị địa chỉ.”
“ Cái này Đường tỷ à, bạn em không muốn tiết lộ bất cứ thông tin gì cho người khác, chị có thể hiểu cho em được không?”
Không biết hôm nay gặp phải vận chó gì mà Đường tỷ dễ tính thế.
“ Chị sẽ không tra hỏi nữa nhưng em phải đảm bảo tuyệt đối không được làm gì ảnh hưởng đến hình tượng của em.”
“Dạ, tất nhiên rồi chị.”
“ Xì, bạn em còn cao quý hơn tổng thống chắc mà làm như gì.”
Đúng rồi đó chị, nắm trong tay tài chính cả châu Á, không cao quý hơn tổng thống thì là cái gì?
Còn nữa đó không phải bạn em mà là đại boss nha!!!
Tất nhiên những lời này Nhược Băng sao dám nói ra khỏi miệng.
“ Xin chào.”
Là người quản lí đại diện của Bạch Khánh Chi- tên là Bùi An thì phải, khuôn mặt người phụ nữ này niềm nở rất dễ gần. Đứng bên cạnh là Lâm Khánh Chi.
Nhược Băng và Đường Lâm gật đầu chào. Đường Lâm và Bùi An biết ý lui ra để hai người kia dễ nói chuyện.
“ Khánh Chi, tôi có thể gọi cô như thế được không?”
Bạch Khánh Chi gật nhẹ.
“ Tôi kêu cô là Băng Băng nhé!”
Hình như cái tên này hơi giống sủng vật trong game ý!!! Thôi kệ đi.
“ Khánh Chi à, tôi nợ cô một câu cảm ơn. Cảm ơn đã tin tưởng vào tôi.”
Lúc đó có ai tin cô không đi đạo nhạc? Ngoại trừ hoa hoa công tử lên tiếng thì cũng chỉ có Bạch Khánh Chi. Ai có ơn với cô, cô sẽ trả gấp trăm nghìn lần.
“ Không có gì.”
Ai nói tình bạn cứ lâu năm là sẽ thân? Có những người vừa gặp đã quý- tựa như tri kỉ vậy.
Chỉ vài câu nói đơn giản đã rút ngắn khoảng cách của hai cô gái, tâm hồn của họ dường như hoà làm một. Trong bạn có tôi, trong tôi có bạn...
Nếu sau này có ai hỏi Nhược Băng điều may mắn nhất ở kiếp này của cô là gì?
Câu trả lời là gặp được Mạc tổng.
Nếu sau này có ai hỏi Nhược Băng điều tiếc nuối nhất ở kiếp này của cô là gì?
Câu trả lời là đã không biết sớm hơn, đã không ngăn cản người bạn tốt nhất của cô- Bạch Khánh Chi, làm cô ấy sau này không thể quay đầu lại nữa!!!
______
Có một số bạn hỏi lịch ra chương.
ngày sẽ ra chương a~~
còn hôm nay ra thêm hoặc có việc bận ta sẽ thông báo. Cảm ơn!
Uyenca