Nhược Băng khẽ nhìn về phía Mạc Tu Nghiêu.
Cô luôn cảm thấy anh ta rất cô độc- tựa như con sói trên thảo nguyên vậy. Sói cô độc làm thương người khác nhưng cuối cùng cũng sẽ tự tổn thương chính mình!
Anh đứng dựa vào gốc ngọc lan đó. Hình như anh rất thích hoa ngọc lan? Kì thực trên người anh cô thường ngửi thấy hương ngọc lan đặc trưng.
“ Anh thích hoa ngọc lan hả?”
Mạc Tu Nghiêu lắc đầu:
“ Không có.”
“ Trên người anh tôi thường thấy mùi hương này.”
Mạc Tu Nghiêu bước về phía bàn đá làm Nhược Băng phát hoảng, anh ta định làm gì?
Trái với suy nghĩ của cô, anh rất an phận ngồi ở phía đối diện.
“ Em có nghe câu “Yêu ai yêu cả đường đi” chưa?”
Ohhh....anh ta hay trêu đùa cợt nhả với cô, Nhược Băng nghĩ anh ta đào hoa, không nghiêm túc, cô có sai không? Nghe anh nói câu đó không hiểu sao lòng cô khó chịu.
“ Vì người anh yêu thích hoa ngọc lan?”
“ Không có.”
“.........” Đệt, anh ta trêu đùa cô hả? Nói trước sau chẳng liên quan gì?
Mạc Tu Nghiêu mím môi, quan sát kĩ từng biểu tình trên khuôn mặt cô nhưng chỉ có toàn sự thờ ơ.
“ Để tôi kể em nghe mối tình đầu của tôi.”
Đôi mắt anh hướng nhìn ra phía biển xa xăm....
“ Có một thời gian tôi sống ở đây. Nói chính xác không phải sống mà là giam cầm. Có một cô gái nhỏ xuất hiện vào một ngày đẹp trời. Cô ấy bám theo tôi khắp nơi, kể cho tôi rất nhiều chuyện kì quái. Cây ngọc lan kia là tự tay cô ấy trồng.”
Nhược Băng bây giờ mới hiểu, hoá ra yêu ai yêu cả đường đi theo logic của anh ta là thế. Cô thắc mắc:
“ Nhưng đây là vùng biển, còn nằm sát biển luôn, ngọc lan là giống cây nước ngọt sao có thể sống được?”
Nhược Băng nghĩ cô hỏi vớ vẩn vậy anh ta sẽ không trả lời cơ. Vậy mà Mạc Tu Nghiêu vẫn ôn tồn giải đáp:
“ Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, còn cho là cô ấy bị khùng.”
Một giọng nói trẻ thơ ngọt ngào vang lên trong đầu anh:
“ Nghiêu, em sẽ truyền sức sống bền bỉ cho cây ngọc lan này, nếu nó sống anh lấy em làm vợ nhé!”
Cậu bé khẽ cốc đầu cô gái:
“ Em ngốc à, cây nước ngọt sao sống được ở vùng nước mặn. Đúng là nằm mộng.”
Cô bé không chịu thua:
“ Là giấc mộng tràn đầy hương ngọc lan. Em sẽ làm được.”
Hương hoa lan sộc vào mũi làm anh giật mình.
Giậc mộng ngọc lan? Ngọc lan mộng?
Tôi vẫn luôn tự hỏi phải chăng mình quá cô đơn nên đã mơ vào em? Là em nằm mộng hay là tôi nằm mộng?
Một lần bão biển đã suýt cướp đi sinh mệnh người con gái anh yêu. Vì đây là vùng núi cao sát biển, có nguy cơ sạt lở rất cao. Bóng dáng cô gái nhỏ bé lao ra, bất chấp tất cả chỉ để di chuyển cây ngọc lan nhỏ vào chậu...
Đến khi bão tan trước cửa biệt thự một chậu ngọc lan nhỏ...
Còn cô bé đó không bao giờ xuất hiện nữa....
Uyenca