- Hay.
Tiêu Cảnh vỗ tay khuôn mặt tràn đầy kích động. Cô gái này không chỉ thể hiện được lời nhạc còn thể hiện được cả tâm nhạc. Dù không có hoa lê hay mảnh trăng tàn nhưng anh vẫn tưởng tượng ra hình ảnh thê lương tuyệt mĩ đó.
- Bản nhạc này là Dương tiểu thư tự tay phổ?
Quý Lâm bề ngoài có vẻ bình tĩnh- kì thực nội tâm đã dậy sóng, cô gái này là thiên tài a, đôi mắt ông sáng rực...
- Đúng ạ.
Nhược Băng từ tốn đáp.
Thái độ của cô gái bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng siểm nịnh làm Quý Lâm vô cùng hài lòng.
- Cô có thể nói cái tâm của bài hát được không?
- Bài hát này là tâm sự của một cô nương mang bệnh nặng trong mình. Nàng ta biết mình không sống được bao lâu nữa, nén nỗi đau, nàng đuổi người mình yêu đi xa. Lúc bước chân chàng dần đi xa, nàng ta đối diện với hai nhân cách: một nửa kêu gào giữ chàng lấy- dù là ích kỷ cũng được, chỉ cần chết trong vòng tay của chàng; một nửa kia buông tha cho chàng đi, để chàng giải thoát. Cả bài hát là đấu tranh nội tâm của nàng ta- cuối cùng tình yêu chiến thắng sự ích kỷ của bản thân- nhưng là nàng chết trong cô độc..
Tiêu Cảnh cười:
- Dương Nhược Băng em quả thật mang đến cho chúng tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tuyệt vời!
Liễu Sơ dù không muốn nhưng khoé mắt ả cũng ươn ướt tự khi nào- hình như có hình bóng ả trong đó.
- Được rồi, Dương tiểu thư có thể về. Chúng tôi sẽ liên hệ cho cô sau.
Chờ bóng dáng Nhược Băng biến mất, Quý Lâm hỏi vị trong phòng kia- dù ông có ưng ý cô bé này nhưng mấu chốt vẫn nằm ở vị kia a, hôm nay vị ấy còn ngự giá thân chinh cơ mà.
- Mạc tổng, ngài thấy sao ạ?
“.....” Hoàn toàn là im lặng. Trên mặt bàn để lại một chữ “Tuyển”
Thật ra, Mạc tổng của chúng ta đã cao chạy xa bay đi thả thính mỹ nhân từ đời nào rồi!
____________
Uyenca
-^^- chương sau là màn tán gái mặt dầy siêu cấp của Mạc tổng nà chúng ta nha~