Editor: Rùa Lười
Lúc Thiệu Tây Bội bước ra từ cửa hàng thú cưng, xe Phó Chính đã chờ ở cửa, mở cửa ra thấy hàng ghế sau không có ai, lúc tài xế ngồi ở ghế trước hạ cửa sổ xuống nói với cô: "Cô Thiệu, Phó thiếu gia nói để tôi đến đón cô đi trước."
"Thế hôm nay anh ấy có đến không?" Cô cắn môi, do dự hỏi.
"Cái này tôi cũng không chắc."
Trong lòng cô là một nỗi thất vọng, chỉ tựa vào ghế giấu đi cảm xúc, mấy hôm trước có nghe nói hai ngày nay anh phải làm một hạng mục, đến nỗi cả hai ngày nay đều không được nghỉ ngơi cho tốt, cô cũng không muốn anh chạy tới đây, quá mệt mỏi, nhưng lại vẫn muốn được thấy anh.
Đợi đến lúc hơn mười một giờ vẫn không thấy bóng dáng của anh, cô đang định tắt ti vi về phòng ngủ thì cửa bỗng nhiên "Két két" mở ra.
Cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, Thiệu Tây Bội thấy hơi kì lạ, cúi đầu xuống thì nhìn thấy một vậy có lông xù xù vừa từ ngoài cửa lăn vào, trong đống lông màu trắng mềm cất giấu hai con mắt màu đen, móng vuốt nhỏ nhắn bám vào mặt đất, cuối cùng cũng đứng thẳng lên được, nó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tiệm thú cưng của Thiệu Tây Bội cơ bản là thường chăm sóc những chú cún, còn cái cục lông nhỏ nhỏ trắng trắng này rõ ràng là một con mèo, cô nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này thì tim cũng nở hoa luôn, tiến lên vài bước ngồi xuống ôm chú mèo nhỏ kia.
Cô biết chăm sóc cún, dỗ dành thú cưng đương nhiên là giống nhau, lát sau chú mèo nhỏ đã thoải mái nằm trong tay cô cọ cọ, lười biếng kêu "Meo meo" rồi, Thiệu Tây Bội vuốt đầu nó một cái rồi mới ôm có đứng lên, lúc này mới nghe thấy tiếng chìa khóa cửa rơi xuống.
Phó Chính nới lỏng cà vạt một chút, đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
Thiệu Tây Bội nhếch môi, không trả lời câu hỏi của anh: "Em nhớ là anh thấy phiền nhất chính là mấy loại mèo mèo cún cún như thế này, sao anh vẫn đưa nó đến? Cũng không có lồng cho nó nữa?"
Anh mất tự nhiên ho khan một tiếng, lạnh lùng cởi bộ tây trang xuống: "Bảo Mẫn Kiêu Tư trực tiếp đưa đến trước cửa nhà em, chờ đến khi anh về mới cho cậu ta lượn."
"Anh ấy vẫn chờ ở trước cửa nhà em?" Cô đặt chú mèo nhỏ lên ghế rồi rót nước cho anh, "Thế mà anh cũng không để cho anh ấy vào nhà ngồi một lát?"
"Ngồi cái gì mà ngồi?" Phó Chính tựa vào ghế sô pha cách con mèo một đoạn xa, "Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng."
Cô bưng nước tới, thầm cười trộm cái người hẹp hòi còn đề phòng cả bè cánh của mình, ôm lấy chú mèo nhỏ ngồi bên cạnh anh: "Đặt cho nó một cái tên đi."
Phó Chính cau mày, cố nhịn lắm mới khống chế được bản thân không đứng dậy tránh ra, "Khoai sọ."
"Hả?" Cô quay đầu lại nhìn anh, "Khoai Sọ?"
"Ừ."
"Tại sao?" Cô dở khóc dở cười. "Rõ ràng là lông màu trắng, lại còn là một con mèo, sao lại đặt cho nó cái tên như thế?"
"Giống em." Anh chỉ nói ra hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, cô liếc anh một cái, hình như là chấp nhận cái tên dị như vậy, ôm con vật nhỏ vừa có tên là Khoai Sọ đùa nghịch.
Tiếng ti vi ở bên tai, tiếng cô cười cũng ở bên tai, lúc tiếng chuống vang lên hai cái, anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, ôm lấy cô từ phía sau, cũng không thèm để ý đến cái con vật anh ghét nhất từ trước đến nay.
"Sinh nhật vui vẻ."
Thiệu Tây Bội bỗng chốc buông tay ra, Khoai Sọ bị rơi trên mặt đất bất mãn cào cào móng vuốt.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của anh, cô nhắm mắt lại, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Chính vì giây phút này, ngày cô tròn hai mươi lăm tuổi, bên cạnh anh không còn ai nữa, anh chỉ ở cùng với cô.
Cho dù sau này là vựa sâu vô hạn, vĩnh viễn không được siêu sinh, vậy thì thế nào chứ?
Cô cũng vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng.