Báo chí bắt đầu đưa tin.
Mọi chuyện lại nhanh chóng lọt vào tai của Vĩ Ngạ..
Tất cả mọi người đều nuối tiếc và thương sót nhưng chỉ có duy nhất một mình Vĩ Ngạ là háo hức trong lòng.
Cô liền nghĩ cách tiếp cận lại "người tình ngày xưa".
Cô thường xuyên lui đến công ty của Bạch Niên Tử, chủ yếu là để tạo cho hắn một ánh nhìn khác về mình trong quá khứ.
Cô muốn mình là người sẽ tiếp tục bước đi cùng hắn đến cuối đoạn đường.
- em làm sao vậy? em có biết rằng em là người đã có gia đình không?
Cẩn Đình Long bắt đầu có những nghi ngờ về hành động của vợ mình.
Anh không biết từ bao giờ anh lại muốn giữ riêng cô cho chính mình.
Hắn từng nghĩ sẽ lấy cô về để thỏa mản, nhưng giờ đây, mọi việc không phải là thế.
- anh có quyền quản tôi?
- sao không? anh là chồng, là chồng em đó? em không biết việc này hay cố tình không biết vậy hả?
- hừ...!anh không nhắc thì không khéo tôi lại quên đấy chứ.
Đúng! Anh là chồng tôi, thì đã sao? Tôi đi đây, đi kia cho khuây khỏa tâm trạng thì có gì là sai?
- em đứng lại đó! Anh không cấm em đi, nhưng em có thể nào đừng đến tìm tên họ Bạch kia được không?
- đoán xem!
Nói rồi, cô bước đi chẳng dừng lại.
Mặc cho Đình Long có nói bao nhiêu lời với mình.
Vĩ Ngạ bây giờ sống hết mình vì chính mình.
Cô hận gia đình cô, cô hận tất cả mọi thứ.
Trừ việc làm lại từ đầu với Bạch Niên Tử, cô muốn quay về cùng với hắn để xây dựng lại những gì cô đã đánh mất.
- dù cho em có tìm hắn, em cũng nên nhớ điều.
Hắn đã có gia đình, vợ hắn vừa mất đi đứa trẻ...!hắn không còn tâm trí nào để nghĩ đến em đâu!
Vĩ Ngạ vẫn cất bước mặc cho anh có nói gì đến mình.
Cô lên xe đi thẳng đến công ty của Bạch Niên Tử nhằm "sẽ chia" tin buồn này.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạch gia đang trong màu tang thương khi mất đứa cháu nối giỏi.
Không cần phải bàn cãi, bà nội là người đau lòng nhất sau Ái Chi.
- tất cả...!tất cả là do con.
Tại sao con lại không quan tâm đến cảm xúc của con bé chứ
Bạch Cẩn cũng có mặt ở nhà để chứng kiến mọi việc.
Anh không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Không cần phải bàn cãi, chắc hẳn Ái Chi đang rất đau lòng.
Nỗi đau đó không vơi đi mà tăng lên gấp vạn lần
- tại sao anh làm vậy? tại sao anh không giữ lời hứa bảo vệ cô ấy? tại sao anh chỉ biết nghĩ đến cảm xúc riêng của mình?
Bạch Cẩn nhìn thẳng vào mắt hắn.
Người dồn hắn về phía đường cùng.
Chẳng phải tâm trạng hắn cũng như mọi người sao?
- Ái Chi đâu? Ái Chi đâu hả? Con bé tội nghiệp của bà đâu rồi?
Bà nội gào lên.
bà không chấp nhận được sự việc diễn ra quá nhanh như vậy.
bà không muốn tin ngoại trừ việc nhìn thấy tận mắt Ái Chi xuất hiện trước mặt mình.
- bệnh viện vừa báo....!cô ấy...!đã đi rồi.
Cô ấy xuất viện vài tiếng trước
- gì chứ? Tiểu Ái xuất viện rồi sao? Không được, con phải đi tìm cô ấy
Bạch Cẩn lập tức chạy ra xe phi thẳng đến những nơi mà Ái Chi hay lui đến.
Anh mong rằng cô đừng nghĩ quẩn mà làm những điều không nên cho bản thân.
Bên cạnh cô vẫn còn rất nhiều người mà...!
Anh vừa chạy vừa cầu nguyện chuyện tốt đẹp hãy đến với cô.
Nhưng khắp nơi chẳng có bóng dáng cô nơi đâu....!
- cho hỏi, Tiểu Ái có đến đây không?
Anh đến quán nhỏ nơi mà trước đây cô từng làm để hỏi thăm.
Biết đâu lại lần ra manh mối
- à, phu nhân của Bạch gia đó à? Vừa nãy cô ấy có ghé đây, nhìn ốm yếu lắm.
"Vừa ghé đây" - chắc chắn cô ấy đi cách đây không xa.
Mong rằng sẽ tìm ra cô ấy thật nhanh trước khi trời sụp tối.
Một tiếng...!rồi hai tiếng trôi qua...!Chẳng một tin tức gì....