Từ khu vực giày dép, Devon Hamilton – Zemaitis ngắm nghía hàng mới về của khu quần áo Metro. Nàng thấy nào váy đen, xám nhạt và hồng rực. Chưa bao giờ Devon xỏ tay vào áo váy màu hồng tươi. Chỉ ai tầm thường quê mùa mới mặc màu hồng ấy, còn màu xám khiến da nàng nhợt nhạt.
Từ bên trái Devon xuất hiện kẻ ganh đua với nàng trong cuộc chạy đua giành chiếc áo chẽn len màu đen. Cô ả tên Jules Brussard, một tay nhà giàu mới phất tấp tểnh gia nhập làng thượng lưu đến từ New Orleans.
Nhảy qua chồng hộp đựng giày, Devon tung người nhào lộn như hồi còn ở đội cổ vũ và vờ vô ý đạp mạnh vào bộ ngực đồ sộ của Jules khiến cô này bay thẳng vào giá treo quần áo của hiệu Hanes Her Way phía sau.
-Xin lỗi nhé.
Devon nói như hụt hơi, trong lúc tay vơ vội áo chẽn len màu đen trên kệ.
Từ khi bị đày xuống siêu thị Walmart ba năm về trước tính theo lịch trên này, Devon học được vài điều. Thứ nhất, hạ mình mặc quần áo hạng nhất trong siêu thị không có nghĩa nàng không còn quan tâm đến sắc đẹp của mình. Cái chết bất đắc kỳ tử không thay đổi óc nhạy bén về thời trang của nàng. Chính vì thế, đương nhiên các đồng sự ghen ghét với nàng.
Thứ hai, Devon nhận thấy mình có lại sức sống và sự bền bỉ của lứa tuổi “bẻ gãy sừng trâu”. Nàng có thể nhào lộn, nhảy xa, bật người dễ dàng giống hồi còn ở đội vũ của Đại học Texas. Rủi thay, không chỉ mình nàng có lại sức mạnh tuổi thanh xuân. Ở quầy mỹ phẩm có một cô sẵn sang giở ngón karate tàn độc với ai dám mon men đến gần dãy bút kẻ môi.
Điều thứ ba Devon biết rõ là đằng sau logo hình khuôn mặt cười tươi rói kia có rất nhiều linh hồn người chết cư ngụ. Giống như nàng, họ bị kết tội một cách phi lý, bị tuyên án không công bằng và phải sống đời hẩm hiu trong cửa hàng bán lẻ này.
Riêng Devon bị đày ải trong khu vực giày dép không biết ngày nào ra. Đáng lẽ nàng phải thấy ghê sợ nhưng dần dà, Devon cũng phải xỏ chân vào giày hiệu Prada, Manolo Blahnik và Valentino. Đúng là giày rẻ tiền không thể sánh với giày hàng hiệu như Fendi chẳng hạn.
Devon biết tình hình có thể còn xấu hơn thế này. Người ta hoàn toàn có khả năng tống nàng vào bếp, bắt nàng thái bắp cải và chặt gà hết kiếp này sang kiếp khác.
Lần vào phòng thay đồ, Devon cởi chiếc váy bằng lụa như sa vừa giành được từ tay một mụ ngụ ở quầy dụng cụ gia đình ngày hôm qua. Chui đầu qua chiếc áo bó sát bằng len đen, Devon kéo xuống cho ngay ngắn. Áo vừa khít thân hình thon thả của nàng. Ngắm mình trong gương cao bằng người, Devon cười mãn nguyện. Nàng vẫn như mọi khi: đẹp không chê vào đâu được.
Nhưng không giống mọi khi, hình nàng trong gương lượn sóng và mất hút ngay trước mắt nàng. Quầy kệ quần áo mờ như ảo ảnh và biến mất tăm. Đứng giữa đám sương mù xám xịt, Devon gai cả người. Nhìn xuống, Devon thấy chiếc áo len đen của Metro không còn. Thay vào đó là bộ đồ vải Tuýt hiệu Chanel và ngọc trai Mikimoto.
-Lại là em. Em không bao giờ ở đúng vị trí cả.
Devon nhìn lên:
-Cô Highbanger đấy ư?
Cô giáo lớp sáu của nàng sửa lại:
-Highbarger chứ. Chỗ của em ở khu vực giày dép. Em không được sang khu quần áo.
Devon nhún vai.
-Đi theo cô.
Dù chân không nhúc nhích, Devon vẫn theo sát cô giáo lướt qua vầng mây mờ ảo:
-Em có thêm cơ hội lên một bậc nữa.
-Thật ạ?
Cô Highbarger hơi nghiêng đầu. Cô vẫn mặc bộ đồ tím xấu xí có hàng khuy vàng. Tuy nhiên, chắc không phải lỗi cô. Người mặc bộ đồ ấy cho cô trước khi đem chôn mới là kẻ quê mùa, không hiểu biết thời trang. Khi cô Highbarger chết, chắc nó vẫn được treo cẩn thận trong tủ.
-Giờ em lên thiên đàng chứ ạ?
-Tất cả tùy thuộc vào em thôi.
Như thể họ vừa đặt chân lên thang cuốn, cả hai bay lên cao, xuyên qua những đám mây nhẹ xốp.
-Tốt. Ta đi nào.
Sau địa ngục Walmart, Devon chỉ muốn lên thiên đàng cho nhanh.
-Đừng vội thế. Món quà em trao cho cô gái đã bị em xử tệ lúc còn sống đã đền bù chút tổn hại do em gây ra trước đây.
-Cái gì?
Cô Highbarger ngoái đầu bảo nàng:
-Xét về lâu về dài, lời nguyền của em làm lợi chứ không làm hại cô ta.
-Thật sao?
-Em ngạc nhiên à?
Phải nói là sốc mới đúng. Chẳng phải nàng nguyền rủa Adele trọn kiếp chịu tình hờ đó sao? Cô ta đáng bị thế! Ai bảo Adele định cướp người yêu của nàng!
-Có gì ngạc nhiên đâu.
Nàng đọc được suy nghĩ của cô Highbarger: “Thượng đế biết em vừa dối trá”.
Cô Highbarger đọc được suy nghĩ của nàng: “Thôi chết”.
-Ả Adele có người yêu à?
Họ dừng lại. Mây quần tụ, biến thành màn hình tivi đang phát một trận bóng bầu dục. Devon thấy Zach đứng ngoài biên và vẫn đẹp trai ngời ngời như hồi mới cưới.
-Chồng em làm gì thế?
-Cứ xem rồi khắc biết.
Anh gọi vài cầu thủ, giơ tay ra hiệu rồi đứng sát biên quan sát đội Báo Sư Tử giao bóng.
-Zach làm huấn luyện viên cho trường phổ thông à?
-Phải.
-Em tưởng anh ấy làm cho kênh truyền hình ESPN.
-Zach ở lại Cedar Creek để tiện việc chăm sóc con gái.
-Ra vậy.
Devon lấy làm mừng. Tiffany yêu thích và gắn bó với ngôi nhà cùng bạn bè ở Cedar Creek.
Cảnh sân bóng biến mất. Thay vào đó là chiếc Cadilac màu bạc lao vun vút, ánh đèn pha xuyên qua màn đêm tối đen như mực, sáng rực mặt đường cao tốc của bang Texas. Ngồi trong xe, Zach gõ nhịp hai ngón tay cái trên vô lăng. Thấy động tác đó chỉ có mỗi khi anh nôn nóng, Devon mỉm cười. Nàng yêu Zach theo cách riêng. Anh cho nàng thứ nàng muốn và hầu như chăm lo mọi mặt: nào tiền bạc, địa vị và giờ là con gái.
-Tiffany hồi này thế nào ạ?
Thực bụng, nàng không lo cho con mấy vì biết Zach sẽ chăm sóc nó chu đáo. Chỉ có điều nàng rất nhớ con. Cái chết thay đổi nhiều thứ, riêng tình mẫu tử còn nguyên vẹn.
-Cháu khỏe.
Chiếc Escalade thắng gấp bên hè. Zach rời xe đến bên cửa trước một căn hộ nhỏ. Sau khi anh gõ cửa, cửa bật mở. Cô ả đáng ghét mặc áo choàng đen hiện ra nơi ngưỡng cửa. Chiếc áo làm ả sồ sề, thô kệch. Devon há hốc miệng khi thấy Zach bước vào nhà và ôm ghì Adele trong đôi cánh tay mạnh mẽ.
-Trời ơi! Không thể thế được.
Thần chết thay đổi nhiều thứ, nhưng những cảm xúc mãnh liệt như sự căm ghét vẫn còn mãi. Devon lặng người nhìn Zach vồ vập ôm hôn Adele. Mười năm kết nghĩa tào khang, Zach luôn có đàn bà khác. Nàng biết nhưng mặc kệ. Ngày quyết định chuyển về Cedar Creek mặc Zach ở lại Denver, Devon biết anh sẽ giải quyết nhu cầu với người khác. Miễn là anh tránh tai tiếng về tình dục, nàng vui vẻ với sự dàn xếp này. Zach cứ việc lên giường với bất kỳ ai, ngoại trừ Adele.
Devon bước lên xua tay cho đến khi hình ảnh tan biến:
-Sao có chuyện này được?
-Suốt ba năm qua, bạn hẹn đều bỏ đi, bỏ lại cô ấy một mình.
-Vậy sao quẻ ám, à quên, món quà của em không ảnh hưởng đến Zach?
Cô giáo cũ nhún vai:
-Chúa trời định đoạt thế nào luôn là ẩn số. Có lẽ do duyên số.
-Vậy họ yêu nhau à?
-Cũng mới quen thôi nhưng sau này là thế. Một phần là do em đấy. Nếu em không can thiệp, có lẽ giờ Adele đã có người khác rồi.
Devon đứng khoanh tay trước ngực. Không thể để yên được. Lắm người không hiểu nỗi lòng kẻ phải giương mắt nhìn người ta lấy đi những thứ thuộc về mình . Lúc trước Devon từng chứng kiến xe hơi của mẹ phải sang tên cho người khác. Ngang trái hơn, người ta đến nhà khuân đồ đạc mang đi, bản thân ngôi nhà bị tịch biên. Người chồng thứ hai của mẹ nàng rút hết tiền trong tài khoản của mẹ khiến mẹ con nàng tay trắng. Nhục nhã như ăn mày, mẹ con nàng phải sống nhờ lòng trắc ẩn của bà con họ hàng. Mãi sau, mẹ nàng mới lấy ông chồng thứ ba và đòi lại tất cả. Devon ghét cay ghét đắng cảnh cơ hàn ấy. Nhưng nàng học được bài học xương máu: chiến thắng bằng mọi giá, không để ai lấy đi những gì thuộc về mình.
Không bao giờ.
Devon buông tay:
-Vậy trời ban lộc cho em chứ?
-Đúng. Nhưng lần này em không được dùng nó để làm hại cô kia. Những lỗi lầm xưa của em đã được sửa chữa. Em nên dùng lộc trời ban lần này phục vụ nhân loại. Nhiều thứ tuyệt vời đang trong tầm tay em. Hoặc em giúp người nghèo, hoặc em góp phần nghiên cứu tìm cách chữa bệnh nan y. Cô khuyên em nên dùng nó làm việc thiện.
Vớ vẩn!
‘ Cô khuyên em chớ nên làm như em đang nghĩ’.
Trước nay, chưa bao giờ Devon nghe lời cô Highbarger. Không có lý gì giờ nàng lại thay đổi. Có việc rất hay, một việc Devon từng làm khiến Zach luôn bất mãn và ghét bỏ cô. Việc ấy nhất định sẽ khiến Zach ghét ả kia. Nàng nhắm mắt và bảo:
-Xong. Em ước rồi đấy.
Cô Highbarger lắc đầu, tỏ ý cực kì thất vọng và chán nản. Khi bóng cô mờ dần, cô còn nói với lại:
-Em cứ nhất định không chịu hiểu, ta không thể giúp em.
Devon gào lên:
-Ả đó không thể giành chồng em được. Nó luôn ganh ghét em. Hồi lớp sáu, nó giành vai Tinkerbell của em. Sau đó, nó còn định cướp Zach từ tay em. Nhưng đừng hòng em để Zach về tay nó.
Như lần trước, cô Highbarger bước ra từ hai cánh cửa lùa đột ngột xuất hiện. Cửa sập mạnh, mây biến thành bốn bức tường. Da Denvon ngứa ran khi bộ vét hiệu Channel của nàng mờ đi và biến thành váy hoa cổ rộng cột dây may bằng vải rẻ tiền trông thật kinh hoàng. Gấu váy chỉ quá đầu gối một chút. Trông Devon như người của thập niên tám mươi của thế kỷ trước.
Nhìn qua quầy kệ bày quần áo, khăn lông, Devon thấy bức tường treo đầy dụng cụ sửa xe hơi.
-Chỗ quái nào thế này?
Một ông cười thân thiện, ngực áo thun thêu tên Norman đến bên nàng:
-Chào cô. Đây là cửa hàng Sears chuyên bán dụng cụ sửa chữa máy móc.