Mộc Tiểu Dực lại nhận được một món quà.
Hộp quà màu hồng, thắt nơ bướm màu hồng, sau khi mở ra thì bên trong là ly giữ nhiệt màu hồng, vô cùng phô trương đặt trên bàn cô.
Mộc Tiểu Dực từng nghi ngờ người tặng những món quà này là người của dàn hợp xướng, bởi vì lúc tập luyện ly của cô đã bị một bạn nam đụng trúng, rơi xuống đất.
Cô không dám dùng ly, dọn đồ bên trong ngăn bàn ra, nhét quà vào bên trong, sau đó bản thân mua một cái khác.
Khi tập luyện, Mộc Tiểu Dực vẫn nhìn chằm chằm vào đám con trai dàn hợp xướng, nhìn xem có thể phát hiện ra một chút khác thường nào hay không, để cho cô biết được là ai tặng.
Mùa hạ thời tiết nóng bức, Mộc Tiểu Dực dễ phát hỏa, vừa lên giọng một chút thì cổ họng liền bị khàn, cho nên cô đã chuẩn bị sẵn trà thảo mộc hạ hỏa, lúc tập luyện sẽ để ở chỗ cặp, có thời gian thì chạy xuống uống một ngụm.
Mấy bạn nam lớp thể dục thể thao kia đối với cuộc thi này mà nói thì chính là thêm gấm thêm hoa, đội hình không phức tạp, chỉ cần dàn hợp xướng luyện hát thật tốt, rồi thêm bọn họ chạy vài đội hình là được. Cho nên lúc dàn hợp xướng tập luyện, đám con trai lớp thể dục thể thao tập luyện thể chất.
Lúc Mộc Tiểu Dực cầm bản nhạc đi vào phòng học thanh nhạc, lớp thể dục thể thao đã bắt đầu tập luyện, tập hợp dưới cầu thang vận động làm nóng người.
Mộc Tiểu Dực đi ngang qua bọn họ, đám người phía dưới đột nhiên phấn khích, tiếng hò hét kì quái thay nhau vang lên. Mộc Tiểu Dực không biết bọn họ đang cười cái gì, nên hơi nghiêng đầu nhìn xem, đám con trai lại nhìn cô cười.
Như vậy là sao?
Mộc Tiểu Dực lúng túng trong lòng, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nhịp bước chân lại rối loạn. Cô cúi thấp đầu, cầm ly giữ nhiệt và bản nhạc vội vàng chạy lên tòa nhà đa năng, bỏ lại đám con trai ầm ĩ sau lưng.
Cũng chính từ lúc đó, Mộc Tiểu Dực bắt đầu phát hiện lúc cô xuất hiện, đám con trai lớp thể dục thể thao vô cùng phấn khởi.
Phòng học của lớp thể dục thể thao nằm ở gần cuối, còn nhà vệ sinh nữ lại nằm ngay cuối hành lang, mỗi lần Mộc Tiểu Dực đi vệ sinh, đều phải đi qua cửa lớp thể dục thể thao.
Hết tiết, đám con trai đều thích tụ tập ở hành lang, lúc Mộc Tiểu Dực đi ngang qua cửa lớp thể dục thể thao, thì sẽ phát hiện ánh mắt của đám con trai kia đang nhìn đánh giá cô.
Có một lần cô một mình đi ngang qua, có một bạn nam cười đùa đẩy Từ Hạo ở bên cạnh ra. Sau khi Từ Hạo lảo đảo mấy bước thì chắn trước mặt cô, đầu tiên là quay đầu mắng một câu: “Hoàng Quyến cậu có bệnh à!”
Sau khi mắng bạn nam kia, Từ Hạo lại quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Dực, trong đôi mắt thoáng qua vẻ bối rối, anh gãi đầu một cái, ngại ngùng nhìn cô cười một tiếng trong tiếng cười vang của mọi người, sau đó lùi vài bước, để cho cô đi.
Loại chuyện như thế này xảy ra nhiều, ngay cả bạn cùng bàn của cô cũng nhìn ra manh mối, hỏi cô: “Tiểu Dực, có phải có người của lớp thể dục thể thao thích cậu hay không?”
Mộc Tiểu Dực lắc đầu, “Chắc là không phải đâu.”
Cô thật sự không thể xác định được sự ồn ào của những bạn nam kia là đại diện cho cái gì, mặc dù có xen lẫn mấy phần mập mờ, nhưng có lẽ chỉ nhất thời nổi lên mà thôi… dù sao cũng kém thích thật sự một đoạn thật là xa.
“Tớ cảm thấy chính là như vậy. Đúng rồi, những món quà mà cậu nhận được, chẳng lẽ là bọn họ tặng?”
Những lời này ngược lại đã làm Mộc Tiểu Dực tỉnh ngộ ra, buổi tối khi về đến nhà, cô liền lấy hộp socola ra, lật thư tình, cẩn thận so sánh chữ viết phía trên.
Ngày hôm sau đến dàn hợp xướng, cô thừa dịp mọi người còn chưa tới, lén lên bục giảng nhìn danh sách của lớp thể dục thể thao, so sánh từng chút một, kinh ngạc phát hiện chữ viết của Từ Hạo và chữ viết trên bức thư tình có mấy phần giống nhau.
Trời ơi!
Tựa như có một tiếng sấm rền đánh vào đỉnh đầu của Mộc Tiểu Dực, trong lúc nhất thời, kinh ngạc, kinh hãi, khó hiểu, tim đập thình thịch… đủ loại cảm xúc xông lên đầu cô.
Kinh ngạc khó hiểu là vì cô với Từ Hạo gần như không có quan hệ gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện một câu; tim đập thình thịch là vì người con trai như Từ Hạo, thật sự rất làm cho người ta có thiện cảm.
Nhưng cô lại không thể khẳng định được, chỉ là chữ viết giống nhau thôi… Nói không chừng chỉ là chữ viết giống nhau, chứ không phải là cậu ấy.