Nhiếp Ngật đón gió tuyết phong trần mệt mỏi trở về, mới vừa vào phủ, ấn theo quy củ, trước đi thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công, thỉnh an xong, liền trực tiếp về Lăng Vân viện.
Ai ngờ mới ra đến cửa thùy hoa ở thượng viện, liền thấy nha hoàn Trúc Nhã của Lăng Vân viện vội vội vàng vàng lại đây.
Nguyên Võ thấy thế, vội tiến lên ngăn nàng lại, hỏi: "Trúc Nhã, sao vậy?"
Lúc này bầu trời rơi đầy tuyết, Trúc Nhã vội vã lại đây, khi ra cửa lại quên mang dù, bị gió tuyết làm mờ mắt, thế cho nên không thấy rõ người trước mắt, chờ khi thấy rõ ràng, không khỏi đại hỉ, vội nói: "Nô tỳ đang muốn đi bẩm báo lão phu nhân, thế tử phu nhân sắp sinh." Sau khi nói xong, mới nhớ cần phải bẩm báo thế tử một tiếng, lại nói: "Thế tử, Ổ ma ma nói, thế tử phu nhân sắp chuyển dạ."
Thần sắc Nhiếp Ngật đại biến, căn bản không nghe xong nha hoàn nói, liền khép lại đấu bồng lông chồn đen trên người, đón gió tuyết đi nhanh về hướng Lăng Vân viện
Trúc Nhã há hốc mồm trong chốc lát, cảm giác da mặt bị gió tuyết lạnh lẽo đông lạnh đến có chút phát cứng, ngây ngốc một lát, mới nhớ lại nhiệm vụ, vội chạy vào thượng viện, bẩm báo cho Nhiếp lão phu nhân tin tức này
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ hạ nhân Vệ Quốc Công phủ đều biết thế tử phu nhân sắp sinh.
Nhiếp lão phu nhân vừa rồi còn vui mừng tôn tử đã bình an trở về, tâm tư treo mấy tháng rốt cuộc được thả lỏng
Khi đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nào biết nhận được tin tức Lăng Vân viện, nháy mắt liền giãy giụa bò dậy từ trên giường
An ma ma thấy bà vậy mà muốn thay y phục chạy đến Lăng Vân viện, vội khuyên nhủ: "Lão phu nhân, ngài không cần khẩn trương, thế tử phu nhân bên kia đã sớm chuẩn bị xong ma ma đỡ đẻ, thái y cũng chờ ở trong phủ, sẽ không có việc gì. Bên ngoài gió tuyết quá lớn, ngài không cần qua đó, đỡ cho thế tử phu nhân biết còn phải lo lắng cho ngài."
Thân thể lão phu nhân không tốt, thời tiết giống như vậy ngay cả cửa cũng đều không ra, nếu thật sự chạy tới, không chừng thế tử phu nhân còn chưa sinh, lão phu nhân đã ngã xuống rồi, chẳng phải gây thêm phiền hà cho người ta sao?
Bất quá An ma ma cũng không có nói trắng ra, ngữ khí vô cùng uyển chuyển, biết lão phu nhân là người có thể nghe lời người khác khuyên nhủ
Nhiếp lão phu nhân vừa rồi chỉ là quá khẩn trương hài tử trong bụng Hoắc Thù, trong lòng quýnh lên, liền muốn tự mình qua đó nhìn chằm chằm. Hiện tại bị An ma ma nhắc nhở, cũng biết tự mình không thích hợp đi qua, vội nhìn nha hoàn một bên nói: "Mau đi thông báo cho Nhị thái thái qua đó"
Nha hoàn chờ hầu vội vàng đi ra ngoài, Nhiếp lão phu nhân liền ngồi trên giường đất ấm, nghe âm thanh gió tuyết phần phật bên ngoài, thở dài nói: "Tố Tố lần đầu tiên sinh hài tử, bên người lại không có trưởng bối nào giúp đỡ, thật lo lắng cho nàng......"
Nói tới đây, không khỏi nghĩ đến Ý Ninh trưởng công chúa, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu năm đó Ý Ninh trưởng công chúa có thể vì hi sinh của nhi tử, không làm ra chuyện như vậy, cho dù cuối cùng nàng vẫn muốn tái giá, Vệ Quốc Công phủ cũng sẽ không ngăn cản, rốt cuộc ai dám để công chúa hoàng thất thủ tiết. Đáng tiếc chuyện đã phát sinh, khiến cho hiện giờ hai phủ đều không qua lại, đỡ phải làm lẫn nhau xấu hổ cùng thương tâm.
Hiện nay trưởng tôn tức phụ muốn sinh hài tử, Ý Ninh trưởng công chúa làm bà bà, vốn hẳn là nên đi qua chiếu cố, nhưng lúc này sao có thể đi mời nàng lại đây?
An ma ma chỉ phải an ủi nói: "Lão phu nhân không cần lo lắng, nô tỳ thấy thai này thế tử phu nhân mang cực tốt, nàng là người có phúc khí, ngài cứ chờ ôm tằng tôn đi"
Trên mặt Nhiếp lão phu nhân hơi có chút tươi cười, nhưng mà nghĩ đến bộ dạng Hoắc Thù khi mang thai, lại nhịn không được thở dài.
Nếu thai này thật là một tằng tôn to béo, đại phòng có hậu, thì thật tốt biết bao.
Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy
Nhị thái thái nhận được tin Hoắc Thù chuyển dạ cũng bất chấp đang dùng bữa tối, vội vội vàng vàng thay y phục, phủ thêm một tấm áo choàng nhung, cho nha hoàn cầm dù, liền ngồi lên kiệu nhỏ đi tới Lăng Vân viện.
Gió tuyết mờ mắt, Nhị thái thái xuống xe, nỗ lực trong chốc lát, mới thấy rõ đường, đi đến phòng chính Lăng Vân viện
Một tháng trước, Ổ ma ma cũng đã mang theo người ra tay chuẩn bị xong phòng sinh, khi Hoắc Thù chuyển dạ đã sai người đỡ nàng đến phòng sinh, đi kêu ma ma đỡ đẻ đã chuẩn bị sẵn trong phủ kêu tới.
Khi Nhị thái thái đã đến, liền thấy hạ nhân Lăng Vân viện vội mà không loạn, vẫn chưa bởi vì chủ tử đột nhiên chuyển dạ mà rối rắm
Nhị thái thái vừa đi về Lăng Vân viện vừa hỏi nha hoàn: "Thế tử phu nhân sao rồi?"
Tiểu nha hoàn tiếp đón kia có chút sợ hãi nói: "Nô tỳ không biết, không nghe được âm thanh gì hết." Phụ nhân sinh hài tử đều sẽ kêu la, nhưng bên trong không truyền ra tiếng thế tử phu nhân kêu đau, nha hoàn cũng ngốc không rõ đang có việc gì
Nhị thái thái không hỏi tiếp, vào phòng, liền thấy Nhiếp Ngật cũng ở đó, không khỏi có chút giật mình.
Nhiếp Ngật đột nhiên trở về, tin tức này còn chưa truyền ra ngoài, cho nên ngoại trừ thượng viện cùng Lăng Vân viện, những người khác trong phủ đều không biết hắn đã trở về.
Lúc này, Nhiếp Ngật đang đứng trước cửa phòng sinh, sắc mặt có chút nôn nóng, thường xuyên nắm lấy cửa, hướng đầu vào trong kêu lên: "Tố Tố, nàng thế nào rồi? Nàng đừng sợ, ta ở chỗ này với nàng"
Lúc này, cửa mở ra, liền thấy Ổ ma ma đi ra, vội vàng nhìn Nhiếp Ngật nói: "Thế tử yên tâm, phu nhân hiện tại không có việc gì." Sau đó lại phân phó nha hoàn đi lấy nước ấm tới.
Nhiếp Ngật nhấc chân muốn đi vào, bị Ổ ma ma kịp thời ngăn lại, "Thế tử, ngài một đại nam nhân, cũng không thể đi vào phòng sinh, không may mắn."
"Nói hươu nói vượn!" Nhiếp Ngật trầm mặt xuống, "Có gì không may mắn? Thế tử phu nhân ở bên trong sinh hài tử, nàng là thê tử của bổn thế tử, bổn thế tử sao không được đi vào?"
Ổ ma ma bị lời hắn nói làm cho dở khóc dở cười, tuy rằng trong lòng có cảm động vì hành động của hắn, cũng thật không thể để hắn đi vào, có nữ nhân nào sinh hài tử, mà nam nhân đi vào cùng không? Hắn đi vào cũng giúp không được cái gì, ngược lại sẽ gây thêm phiền phức.
Lập tức Ổ ma ma dùng sức trụ lại, vẫn không cho hắn đi vào.
Kiên nhẫn của Nhiếp Ngật thực nhanh đã bị cạn kiệt, đang lúc chuẩn bị cho người kéo lão ma ma ra, Nhị thái thái thấy không đúng, nhanh chân lại đây khuyên nhủ: "Thế Cẩn, ngươi vẫn đừng nên đi vào, vạn nhất tức phụ ngươi nhìn thấy ngươi, quá mức kích động thì không tốt."
Nha hoàn chung quanh nghe được lời này, sắc mặt không khỏi có chút quái dị, ngay cả sắc mặt Ổ ma ma cũng có chút cổ quái.
Thế tử phu nhân của bọn họ còn không phải bởi vì thế tử trở về, quá mức kích động nên đột nhiên liền chuyển dạ hay sao?
Bước chân Nhiếp Ngật nháy mắt liền chần chờ vài phần, thở sâu, lại hướng đầu vào trong kêu: "Tố Tố, nàng sao rồi?"
Qua một lát, mới nghe được tiếng Hoắc Thù, "Ta không có việc gì, chỉ là có chút đau......" Có thể là nghe được hạ nhân truyền lời, nàng lại thêm một câu, "Chàng không được đi vào, hiện tại ta xấu lắm, không cho chàng nhìn."
Mọi người: "......"
Nhiếp Ngật làm sao ngại nàng xấu, cho dù nàng có biến xấu, cũng đều là vì hắn, hắn căn bản không có chê. Nhưng cũng lo lắng mình mạo muội đi vào, vạn nhất kích động đến nàng thì làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời Nhiếp Ngật lưỡng lự.
Ổ ma ma thấy thế, nhanh chóng khép cửa lại một lần nữa
Nhị thái thái thấy một màn như vậy, không khỏi có chút buồn cười, tiếp theo nhịn không được cảm thán tình cảm hai vợ chồng son này tốt quá, ngày thường thấy Nhiếp Ngật ổn trọng giữ mình, đối với ai cũng đều không nóng không lạnh, chưa bao giờ thấy hắn biến sắc, nào biết hôm nay hắn lại vì thê tử sinh hài tử, chân tay lại trở nên luống cuống, thoạt nhìn rất chật vật.
Nhiếp Ngật hôm nay mới vừa chạy về kinh, sau khi trở lại kinh thành liền trực tiếp tiến cung phục mệnh, bởi vì vội vã hồi phủ, cho nên cũng không xử lý mình trong cung, liền trực tiếp ra cung. Lúc này y phục trên người hắn nhăn dúm, nhìn bộ dáng chắc đã mấy ngày không đổi, tóc có chút loạn, tuyết lúc nãy dính vào trên người đã tan ra, theo sợi tóc nhỏ giọt, thấy có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật
Nhị thái thái lo lắng hắn còn muốn xông vào phòng sinh, đến lúc đó chẳng phải càng làm người ta thêm phiền, liền muốn để hắn đi nơi khác, khuyên nhủ: "Thế Cẩn ngươi yên tâm đi, thai này Tố Tố mang rất yên ổn, chắc chắn bình bình an an. Nhưng còn ngươi, vừa trở về, không bằng đi tắm rửa một chút, thay y phục ướt trên người, miễn cho sinh bệnh, Tố Tố biết lại lo lắng."
Nhiếp Ngật lúc này một lòng muốn nhào vào phòng sinh, có chút thất thần, nghe được Nhị thái thái nói, cúi đầu nhìn thoáng qua đế giày trên chân dính đầy bùn, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn đi tắm rửa trước.
Lạp Nhã vội đi gọi người chuẩn bị nước ấm.
May mắn bởi vì ngày Hoắc Thù lâm bồn đã gần kề, vì dự phòng vạn nhất, nên phòng bếp nhỏ Lăng Vân viện một ngày mười hai canh giờ đều có sẵn nước ấm, cho nên bọn nha hoàn rất nhanh đã chuẩn bị xong nước tắm
Nhiếp Ngật nghiêng đầu nói: "Tố Tố, ta đi tắm trước, đổi y phục xong liền tới đây với nàng."
Nói xong, hắn liền dán lỗ tai vào cửa, loáng thoáng nghe được bên trong truyền ra tiếng Hoắc Thù rồi mới nhíu mi lại đi xuống tắm rửa
Nhiếp Ngật lo lắng Hoắc Thù, tốc độ tắm rửa rất nhanh, nhưng bởi vì ảnh hưởng của vết thương mới bên hông nên động tác hơi ngừng một lát, nhìn thoáng qua vết thương lại thấm ra tí máu, khi đang muốn gọi Nguyên Võ đưa thuốc qua đây giấu lại mùi máu tươi trên người, đột nhiên nghe thấy tiếng nha hoàn bên ngoài truyền đến, nói thế tử phu nhân sinh các thứ
Nhiếp Ngật nháy mắt liền quên đi vết thương trên người, nắm y phục kế bên lung tung tròng vào, liền khoác đầu tóc còn đang ướt đi ra ngoài, ngăn một nha hoàn lại hỏi: "Hài tử sinh?"
Nha hoàn bị hắn làm hoảng sợ, nhìn thấy bộ dáng hắn, mặt có chút đỏ, vội nói: "Hồi thế tử, phòng sinh bên kia truyền đến tin tức, nói phu nhân sinh."
Nhiếp Ngật nháy mắt có hơi há hốc mồm, hỏi: "Nhanh vậy?"
Nha hoàn cũng cảm thấy thực mau, từ lúc thế tử phu nhân chuyển dạ cho đến bây giờ chỉ mới một canh giờ, tốc độ sinh hài tử như thế này cũng quá nhanh rồi? Nàng hiện tại có chút mơ mơ hồ hồ, cho nên không có cách trả lời hắn.
Nhiếp Ngật cũng không hỏi tiếp, vội vội vàng vàng chạy tới phòng sinh
Nhị thái thái canh giữ bên ngoài phòng sinh vốn cho rằng đây là thai đầu tiên của Hoắc Thù, khả năng sẽ nháo đến quá nửa đêm mới sinh, nào biết hôm nay sắc trời vừa mới chập tối, bên trong đã truyền ra tiếng khóc trẻ con, trực tiếp choáng váng.
Lúc này mới được một canh giờ đã sinh ra rồi, tốc độ nhanh như vậy, thật sự bình thường sao? Có phụ nhân nào lần đầu tiên sinh hài tử mà nhanh giống như vậy không? Hơn nữa nàng canh giữ ở nơi này, cũng chưa nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu đau gì cả, thật sự là quá không chân thật.
Nha hoàn cùng các ma ma chung quanh cũng mang một bộ dạng hồ đồ
Nhị thái thái đè đè cái trán, bắt mình định thần lại, vội quan tâm hướng đầu vào trong hỏi: "Thế tử phu nhân cùng hài tử khỏe không? Hài tử là nam hay nữ?"
Qua một lát, liền thấy Ổ ma ma mở cửa phòng sinh ra, cười tươi như cúc hoa nói: "Thế tử phu nhân cùng tiểu thiếu gia đều khỏe."
Tiểu thiếu gia, vậy chính là cái nam hài.
Đây chính là chuyện vui cực lớn, đại phòng rốt cuộc có hậu.
Trong lòng Nhị thái thái cũng cao hứng, còn chưa có mở miệng, lại nghe được âm thanh bên trong truyền đến, "Chín cân hai lượng"
cân = g, lượng = g, nên em bé cỡ tầm ,kg.
nhamy: tui có tính sai ko nhở, nàng nào còn tỉnh táo tính dùm tui nhan
"Cái gì?" Nhị thái thái kinh hô một tiếng.
Nhiếp Ngật vừa cột tóc vừa tiến vào, nghe được tiếng Nhị thái thái, còn tưởng rằng có chuyện gì không tốt, trong lòng căng thẳng, hỏi: "Nhị thẩm, sao vậy? Tố Tố còn khỏe không?"
Thần sắc trên mặt Nhị thái thái vẫn là giật mình, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Nhiếp Ngật mất hết kiên nhẫn, thấy cửa phòng sinh mở, nhấc chân liền đi vào, Ổ ma ma muốn ngăn cản đã không kịp.
Mới vừa đi vào, đã nghe được mùi máu tươi phiêu đãng trong phòng, Nhiếp Ngật đảo mắt qua, liền quét đến bên trong giường, đang muốn đi đến hướng kia, người trong phòng người đã phát hiện thấy hắn, cuống cuồng la hoảng lên.
"Sao thế tử vào được đây vậy?"
Nhiếp Ngật không quản các nàng, đi đến trước giường, liền thấy Hoắc Thù nằm ở đàng kia, trên mặt đều là mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, khi nhìn thấy hắn, đôi mắt to trừng lớn thật lớn, phảng phất như đang hỏi, sao hắn vào được?
Nhiếp Ngật không nói chuyện, duỗi tay kéo cổ tay nàng qua, liền bắt mạch cho nàng
Hoắc Thù đã mấy tháng chưa thấy được hắn, lúc này thấy hành động của hắn, mặt mày tràn đầy ý cười, hỏi: "Sao chàng vào được đây? Đúng rồi, ma ma, ôm bảo bảo lại đây."
Ma ma đỡ đẻ đã giúp hài tử rửa sạch sẽ, bọc tã lót, tươi cười đầy mặt nói: "Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phu nhân, tiểu thiếu gia nặng chín cân hai lượng, nô tỳ đỡ đẻ cho nhiều phụ nhân như vậy, còn chưa từng gặp được hài tử có phúc khí như vậy đâu."
Nhiếp Ngật bắt mạch cho Hoắc Thù xong, biết nàng chỉ là hậu sản có chút hư thoát, không có gì đáng lo, một lòng lo lắng rốt cuộc được thả lỏng.
Chờ lúc nghe được ma ma đỡ đẻ nói, không khỏi sửng sốt.
Hài tử chín cân hai lượng là cái gì khái niệm?
Nhị thái thái theo Ổ ma ma đi vào, bước lại gần nhìn thấy, nhịn không được hít vào một hơi, đứa nhỏ này thật đúng là chắc nịch, chín cân hai lượng, Hoắc Thù sao có thể sinh ra được vậy? Không đúng, hài tử béo như vậy, nàng làm sao chỉ sử dụng một canh giờ đã có thể sinh ra, hơn nữa sau khi sinh xong, tinh thần vẫn còn tốt như vậy
Nhị thái thái nhịn không được nhìn về phía sản phụ vừa sinh được nhi tử đang nằm trên giường, cảm thấy thế tử phu nhân nhà bọn họ thật đúng là thần kỳ.
Nhiếp Ngật sợ nàng quá vất vả, liền cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, để ma ma đỡ đẻ ôm hài tử lại đây.
Rốt cuộc Hoắc Thù cũng được nhìn thấy tiểu gia hỏa nằm trong bụng nàng gần mười tháng, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mum múp thịt kia, mở to hai mắt nhìn, sau đó vẻ mặt may mắn nhìn Ổ ma ma nói: "May mắn ma ma bắt ta ăn uống điều độ, bằng không bảo bảo sinh ra chẳng phải là một nhóc béo đầy mỡ sao? Hắn béo như vậy, ngũ quan đều nhìn không rõ lắm, một chút cũng không giống ta cùng Thế Cẩn."
Ma ma đỡ đẻ nghe được lời này, không khỏi có chút buồn cười, nàng cũng là lần đầu tiên đỡ đẻ cho người khác thuận lợi như vậy, hơn nữa hài tử còn chắc nịch, thật đúng là đứa bé có phúc khí.
Nhiếp Ngật cùng nàng nhìn hài tử đang nhắm mắt trong tã lót, khuôn mặt nhỏ thịt mum múp kia xác thật nhìn không ra giống ai, nhưng màu da phấn nộn, tuy rằng có chút hồng, nhưng lại không có chút nhăn nào, đẹp hơn nhiều so với tiểu hoàng tử lúc mới sinh, có thể thấy được khi Hoắc Thù mang thai hắn đã nuôi hắn cực kỳ tốt
Hài tử béo mới sinh được mọi người nhìn một hồi, Ổ ma ma liền ôm hài tử xuống để bà vú cho bú
Nhị thái thái dặn dò Hoắc Thù nghỉ ngơi cho tốt, sau đó thấy nơi này không có việc gì, cũng rời đi, chuẩn bị đi thượng viện báo tin mừng cho lão phu nhân
Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy