Hành cung tọa lạc bên ngoài kinh thành, bên trong có mấy trăm cái ôn tuyền to nhỏ. Ôn Ngọc Chương theo Thái tử điện hạ vào Hành cung, mà Tịch Chi vì không thích khí vị thành trì, lưu lại một chỗ trong đầm nước giữa sườn núi.
Hồ nước và Hành cung trên đỉnh ngọn núi tương đối xa. Ôn Ngọc Chương xử lý xong công vụ, lúc rảnh rỗi thường thích ngồi ở trên thềm đá ngắm hồ nước. Nhưng đáng tiếc đại xà hóa nguyên hình, mỗi ngày luôn nằm dưới đáy đầm ngủ, Ôn Ngọc Chương một lần cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Đã rời xa kinh thành náo động, tiếng chuông chiều bên trong Hành cung trống trải vang lên thật chậm. Mấy ngày này trôi qua, y không được xuống núi, Tịch Chi cũng chưa từng đến xem y. Từ sau đoan ngọ năm ấy, Ôn Ngọc Chương vẫn chưa từng rời khỏi đại xà lâu như vậy. Y mỗi ngày nhìn hồ nước kia, thâm tâm tưởng niệm như những sợi bông tung bay khắp nơi, nhẹ nhàng không điểm đậu.
Đến ban đêm, Ôn Ngọc Chương mang theo một cốc đèn lưu ly lén lút chuồn xuống núi. Hồ nước nhìn không xa, nhưng đi mãi không tới.
Rừng núi ban đêm cực náo nhiệt, động tĩnh ồn ã nhỏ vụn từ trong bụi cỏ dưới chân y truyền tới. Đường núi gồ ghề, giày của Ôn Ngọc Chương cũng không thích hợp đi con đường như vậy. Ôn Ngọc Chương đơn giản cởi giày, chân trần đi trên đường mòn.
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục có thể nhìn thấy hàn đàm. Ôn Ngọc Chương nhấc vạt áo chạy càng nhanh, ánh sáng đèn lưu ly chiếu vào trên mặt y, chớp tắt lập loè không khác gì ảo giác.
“Thanh Quy!”
Cảm giác được có người tiếp cận nơi này, đại xà từ dưới nước ngoi lên. Hắn đứng ở giữa đầm, vảy xà đen kịt dưới ánh trăng càng sáng chói lấp lánh, một đôi con ngươi màu xanh lục chăm chú nhìn bóng người màu trắng.
Cốc lưu ly càng ngày càng lung lay, từ trong bụi cỏ chiếu ra vầng sáng. Ôn Ngọc Chương chạy vào bên trong vòng sáng, tay áo rộng lớn trắng như tuyết mà xuyên qua gió, bay múa như cánh hồ điệp.
Hồ điệp nhẹ nhàng rơi vào bên người đại xà, hai cánh mềm mại bao lại cổ đại xà, sau đó chậm rãi thu hồi.
Đèn lưu ly bị vứt trong bụi cỏ.
“Thanh Quy đừng liếm!” Ôn Ngọc Chương cười né tránh lưỡi xà của hắn, “Trên người em toàn là mồ hôi —— không được cắn nha! Cắn rách rồi lúc trở về em mặc cái gì.”
Tịch Chi liền buông ra đuôi xà quấn lấy Ôn Ngọc Chương, chờ y tự cởi quần áo.
“Thanh Quy…” Ôn Ngọc Chương trái lại không vội vã cởi quần áo. Y nhìn chằm chằm đầu xà cự đại trước mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu hôn môi đại xà một cái, vừa chạm vào liền lui về, như hồ điệp nhẹ nhàng bay trong gió.
Y chắp tay sau lưng cười khanh khách mà nhìn đại xà, tựa hồ nhìn như vậy đã hài lòng. Y ngẩng đầu, mi mắt run rẩy, trong mắt mang theo ý cười.
Nửa người trên của đại xà hóa thành hình người, ôm lấy Ôn Ngọc Chương bơi dưới nước, vừa nói: “Làm sao vậy?”
“Thanh Quy, em nhớ chàng.” Ôn Ngọc Chương dịu ngoan ôm lấy cổ đại xà.
Tịch Chi đặt y lên tảng đá lớn ở giữa đầm nước, cúi người hôn cổ y, rất không có thành ý hỏi: “Bây giờ thế nào?”
Y nhìn Tịch Chi nhẹ nhàng gọi: “Thanh Quy.”
Đuôi xà của Tịch Chi thô to vung vẫy trên mặt nước, Ôn Ngọc Chương nhìn chằm chằm sóng nước bên trong phản chiếu ánh trăng nhỏ vụn, thấp giọng trả lời: “Bây giờ càng nhớ chàng hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ.”
Đại xà cũng không phải không tin, hắn đã ở ngay trước mắt Ôn Ngọc Chương không nghĩ ngợi gì. Đêm khuya Ôn Ngọc Chương tới tìm hắn, Tịch Chi liền đáp lại y, cúi đầu dùng lưỡi xà quấn lấy môi Ôn Ngọc Chương, cuốn lấy lưỡi y khinh suyễn hỏi: “Như vậy chứ?”
Ôn Ngọc Chương rõ ràng không khỏi cao hứng, vẫn luôn gọi tên hắn, đại xà liền dùng lưỡi ngăn chặn miệng của y. Hôn môi so với y nghĩ còn trọng yếu hơn, Ôn Ngọc Chương ôm vai Tịch Chi nhắm hai mắt chuyên tâm cùng hắn môi lưỡi dây dưa.
Tối nay Ôn Ngọc Chương như là một hồi mông lung mộng xuân, động tác đại xà không tự chủ được trở nên ôn nhu lưu luyến. Tình dục chung quy vẫn chiếm thượng phong, đuôi xà vẫy ra tầng tầng sóng cuộn. Đầm nước lạnh lẽo bao vây lấy da thịt lộ ra bên ngoài của Ôn Ngọc Chương. Tịch Chi cúi người, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên da thịt nhẵn nhụi bóng loáng.
Dù hắn tự nhận là đã cẩn thận từng li từng tí, với Ôn Ngọc Chương mà nói vẫn thô bạo hung ác như cũ.
Ôn Ngọc Chương ôm lấy ngoại sam của chính mình khoác ở trên vai, y phục ướt nhẹp kề sát trên da thịt của y càng thêm lộ ra đường cong uyển chuyển. Lưỡi đại xà tùy tiện theo tới, liếm láp vai Ôn Ngọc Chương.
Đầm nước quá mát, nhưng bên trong hoa huyt lại là lửa nóng ướt át. Hai chân Ôn Ngọc Chương quấn lấy eo đại xà, vảy xà bóng loáng lạnh lẽo ma sát bắp đùi săn chắc của y. Ôn Ngọc Chương giơ cao eo, dùng sức mở ra bức khẩu đi mài vảy xà, dm thủy ấm áp thoa khắp vảy xà đen kịt.
Ôn Ngọc Chương ôm cổ đại xà thoải mái kêu, y híp mắt vô lực quấn lấy đại xà, chậm rãi chìm hạ thân thể. Sò thịt trượt xuống vảy xà, thịt vòng mở ra cắn vào côn tht thô to của đại xà.
Hai cái côn tht cũng không phải nhét chung một chỗ, Ôn Ngọc Chương chỉ có thể ngậm một cái côn tht, tao bức trơn trợt lầy lội chèn ép quy đầu. Chỉ như vậy đối với non huyệt của Ôn Ngọc Chương cũng đã quá lớn. Trên côn tht còn mang theo vảy, thịt huyệt bị mài run rẩy co rút lại, tao thủy thành cỗ mà tuôn ra tưới lên côn tht đại xà.
Tịch Chi chỉ cảm thấy bên trong non bức của Ôn Ngọc Chương dường như có nhiệt khí bốc hơi, đuôi xà càng dùng sức vẫy trên đầm nước.
Giọt nước rơi trên vú Ôn Ngọc Chương, ánh trăng liền chiếu sáng giọt nước. Ánh mắt đại xà rơi trên vú y, tầng tầng ảo mộng khiến núm vú hồng hào no đủ vừa giống như bảo thạch, vừa giống như lưu ly. Đại xà phun ra lưỡi mút vào, vú to trắng như tuyết bị hắn hút đến nhảy dựng lên. Ôn Ngọc Chương dùng tay nâng núm vú thịt của chính mình nhẹ nhàng đè ép, sữa tươi thơm ngọt liền phun ra ngoài.
“Tướng công… Phía dưới cũng muốn, a thật là nhột…”
Ôn Ngọc Chương lôi kéo tay Tịch Chi mò xuống hai mảnh thịt của chính mình. Bên trong động thịt kẹp côn tht đại xà đang cố gắng mà nuốt, Ôn Ngọc Chương khó nhịn mà giãy dụa, trong giọng nói đã có chút nức nở: “Chương Nhi khó chịu… Muốn tướng công thao.”
Ngón tay Tịch Chi thuận thế chen vào miệng huyệt, mạn bất kinh tâm lục lọi bên trong mị thịt. Huyệt thịt ép càng chặt, khát khao mà mút vào ngón tay của hắn.
Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý.
“Tướng công… Đừng bấm a…”
Thân thể Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên co quắp triều thổi, núm vú chưa bị mút cũng đã phun ra sữa tươi.
Tịch Chi rút tay ra thô bạo mà xoa bóp núm thịt, hút một miệng lớn đầy sữa tươi mới buông Ôn Ngọc Chương ra. Sau đó hắn đè lên hai chân y, đang chuẩn bị biến thành hình người, Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên ngăn cản hắn, dùng hai chân quấn lấy thân của đại xà, liếm môi kiều mị nói: “Không muốn… Dùng đuôi xà thao em, em là xà cái của tướng công… Muốn xà dương vt của tướng công.”
Y mới vừa triều thổi qua, một câu nói lắp bắp hai, ba lần mới nói xong. Y nằm trong lồng ngực đại xà không ngừng thở dốc, ngón tay còn không thành thật, lén lút cầm một đôi dương vt của đại xà tuốt lộng.
Xà dương vt mang theo vảy đen kịt nhỏ vụn đối với nhân loại mà nói là thập phần xấu xí. Ôn Ngọc Chương nhớ lại khoái cảm từ một đôi cự vật rong ruổi bên trong thân thể mình, cuống họng giật giật mà giương mắt nhìn đại xà.
Nguyệt quang rơi trên khuôn mặt y, tươi đẹp đến yêu dị.
Ôn Ngọc Chương kịch liệt mà thở hổn hển, núm thịt nhẹ nhàng rung lắc, lỗ vú còn đọng lại một giọt sữa tươi trắng đục.
Nửa người trên đại xà bỗng nhiên hóa thành xà, đầu xà to lớn cúi xuống ngậm lấy núm vú Ôn Ngọc Chương, hàm răng đâm vào bên trong da thịt y.
Ôn Ngọc Chương rên lên một tiếng, nằm ở trên tảng đá mở ra hai chân. Hai cái tay phân biệt cắm vào bên trong hai cái huyệt quấy làm. Bên trong đã sớm ướt đẫm, cùng lắm qua mấy lần, miệng huyệt lại mở ra, phun ra dm thủy.
“Có thể… Tướng công, mau vào đi.”
Đầu xà cự đại nặng trình trịch mà đặt trên vú Ôn Ngọc Chương hút sữa tươi. Ôn Ngọc Chương không nhìn thấy đuôi xà, chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, hai cái côn tht chuẩn xác mà cọ miệng huyệt.
Hình xà của đại xà so với hình người càng thêm linh hoạt. Không chờ Ôn Ngọc Chương gọi hắn, côn tht đã cắm vào một nửa.
Hai cây côn tht mỗi cây cắm vào một cái non huyệt, đồng thời đỉnh mạnh bên trong. Ôn Ngọc Chương cảm giác bụng của mình đã sắp nổ tung, giãy dụa muốn lui ra từ trong thân thể đại xà.