Edit: Thải Nhi
“Bạn học mới tới kia, Lục Nhiễm Nhiễm đúng không, bạn đứng lên trả lời một chút xem đề này giải như thế nào.”
Không hề dự triệu, Lý Thiết Đầu lau bảng đen giải đề bước đếm, điểm tên Lục Nhiễm Nhiễm.
Đột nhiên bị điểm danh Lục Nhiễm Nhiễm đứng lên, vẻ mặt ngốc nhìn đề vật lý trên bảng đen, sao cô biết giải như thế nào?
Dạy học ở Nhất Trung và Tam Trung hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Cô không ôm hy vọng hỏi hệ thống: “Đề này cậu biết không?”
: “Hệ thống đang thăng cấp …… Xin hãy thử lại lần sau.”
Lục Nhiễm Nhiễm: “……”
Quả nhiên là hệ thống Tiểu Học Kê.
Trần Lệ Nhân muốn hỗ trợ, nhưng cô nàng cũng không biết, mình và Lục Nhiễm Nhiễm giống nhau, cũng là được hưởng chính sách “giúp đỡ người nghèo” mới có thể tiến vào.
Cả lớp cũng chỉ có hai học tra là mình và Lục Nhiễm Nhiễm.
Cô nàng theo bản năng nhìn Nghiêm Nhất Minh bên cạnh, người sau nhàn nhạt dời tầm mắt đi, không để ý cô nàng.
Vừa rồi khi Lục Nhiễm Nhiễm tới, trừ bỏ Quý Trạch Dương cũng chỉ có cậu ta không chào hỏi.
Trần Lệ Nhân hừ một chút, quay đầu lại liền thấy Quý Trạch Dương không biết khi nào đã viết một công thức trên giấy, dùng sách chống đỡ dựng thẳng lên.
Cô nàng nhẹ nhàng thở ra.
Lục Nhiễm Nhiễm cũng thấy, chiếu theo mà đọc ra, nói với Lý Thiết Đầu: “Đúng vậy, giải theo công thức này.”
Lý Thiết Đầu: “Dùng công thức này, giải cụ thể như thế nào.”
Quý Trạch Dương: “……”
Bước đi quá nhiều, hiện giờ anh viết cũng không kịp.
Chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể dựa vào bản thân Lục Nhiễm Nhiễm.
Lục Nhiễm Nhiễm vì thế thoải mái hào phóng đáp: “Thưa thầy, em không biết.”
Sắc mặt Lý Thiết Đầu âm trầm: “Không biết sao bạn biết dùng công thức nào giải?”
Lục Nhiễm Nhiễm chỉ chỉ Quý Trạch Dương, không chút khách khí bán đứng đồng đội: “Quý Trạch Dương viết công thức cho em.”
Trong lớp lập tức truyền đến một trận cười.
Quý Trạch Dương: “……”
Lý Thiết Đầu thịch thịch thịch bắt đầu rồi: “Quý Trạch Dương có thể viết công thức cho bạn, có thể tham gia thi đại học thay bạn sao? Tôi mới vừa giảng qua đề này, vừa lau bảng xong hỏi em giải như thế nào em cũng không biết, tôi vừa thấy đã biết bạn không nghe giảng bài tử tế! Ra ngoài, đứng cửa nghe cho tôi.”
Lục Nhiễm Nhiễm: “……”
Giáo viên Nhất Trung nhiều kịch bản như vậy sao?
Bản thân thật là quá ngây thơ rồi.
Cho dù là thôn bá, thấy thầy giáo cũng xịt, Lục Nhiễm Nhiễm thành thành thật thật cầm lấy sách vở ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, lại nghe thấy Lý Thiết Đầu rít gào.
“Còn có bạn, Quý Trạch Dương, bạn cho rằng chính mình đang giúp bạn ấy sao, bạn là đang hại bạn ấy! Tôi biết điều kiện gia đình các bạn đều rất tốt, nếu chỉ nghĩ cả đời ăn no chờ chết, hà tất tới Nhạc Thủy Nhất Trung?…… Bạn cũng ra ngoài đứng cửa đi, gian lận và hỗ trợ gian lận xử như nhau.”
Vì thế Lục Nhiễm Nhiễm và Quý Trạch Dương một trái một phải đứng ở cửa phòng học làm môn thần.
Bạn học trong lớp đều ngốc rồi, Nhiễm tỷ thật trâu bò, Quý Trạch Dương chính là con trai bảo bối của thầy giáo, từ ngày đầu tiên tới đây là lần đầu tiên bị thầy giáo phạt đứng, chọc tới còn là Lý Thiết Đầu, chiến tích này, không người nào có thể so sánh.
Lâm Tĩnh Xu đỏ mắt nhìn thiếu niên đứng ở cửa, hung hăng nắm khăn giấy trong tay.
Cô ta biết, Quý Trạch Dương gần nữ lưu manh này sẽ bị khi dễ, quả nhiên.
Sao người nhà họ Lục đều xấu xa như vậy!
Bạn học cả lớp hoặc đồng tình, hoặc là ngưỡng mộ, hoặc vui sướng khi người gặp họa, một tiết học rốt cuộc kết thúc, trước khi Lý Thiết Đầu đi còn dạy bảo Lục Nhiễm Nhiễm một câu: “Nếu tới phải học hành cho tốt, đừng đợi đến lúc bình quân thành tích với Quý Trạch Dương lại bị khai trừ ra khỏi lớp một.”
Vẫn là quy tắc “Vùng một đường”, vì đốc xúc hai người đều học tập tốt, nếu có người thành tích lui bước, sau khi bình quân điểm thấp hơn học sinh lớp bình thường, người hưởng chính sách “giúp đỡ người nghèo” kia sẽ bị khai trừ ra khỏi lớp một.
Lục Nhiễm Nhiễm đột nhiên cảm thấy tình hình cực kỳ nguy cấp, nếu cô bị khai trừ ra khỏi lớp một, Bành nữ sĩ sẽ khóc mất.
Nhiễm tỷ không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ Bành Lam khóc, Bành Lam vừa khóc cô liền hoảng.
Chờ Lý Thiết Đầu vừa đi, Lục Nhiễm Nhiễm nói với Quý Trạch Dương: “Cậu phải nỗ lực thi tốt một chút!”
Ngàn vạn đừng để bình quân cô bị đuổi khỏi!
Quý Trạch Dương liếc nhìn cô một cái: “Tổng thành tích sẽ nhiều như vậy.”
Lục Nhiễm Nhiễm: “……”
Trần Lệ Nhân từ phòng học chạy ra, cô nàng áy náy muốn chết: “Nhiễm tỷ, thực xin lỗi, đề kia tớ cũng không biết.”
Cô nàng cũng không nghe giảng bài, Lý Thiết Đầu nói xong câu nói kia cô nàng mới biết thì ra đã giảng qua.
Lục Nhiễm Nhiễm chống khuỷu tay trên cửa sổ bên cạnh, dáng vẻ thanh thản, “Không có việc gì, đứng ở chỗ này vừa vặn ngắm phong cảnh.”
Trần Lệ Nhân tức giận bất bình nói: “Lý Thiết Đầu cũng thật quá đáng, cậu mới đến ngày đầu tiên đã phạt cậu đứng, tính tình kém như vậy, trách không được đỉnh đầu càng ngày càng trọc.”
Thật ra Lục Nhiễm Nhiễm cũng không có tức giận, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng thường xuyên bị phạt đứng.
Thấy Trần Lệ Nhân tức giận khuôn mặt nhỏ đều đỏ, đột nhiên môi cô khẽ mỉm cười, nghiêng thân một tay chống cửa sổ một tay khoanh trước ngực, cười nói: “Sai rồi, không phải tính tình kém như vậy đỉnh đầu càng ngày càng trọc, mà là đỉnh đầu càng ngày càng trọc, tính tình mới kém như vậy.”
Trần Lệ Nhân dường như đã hiểu, nhưng dường như lại không quá hiểu.
Không phải đều là hói đầu và tính tình kém sao, có gì khác?
Lục Nhiễm Nhiễm cười xấu xa: “Nam tính hói đầu trên cơ bản đều là bởi vì kích thích tố sinh dục, chỉ có một loại thuốc tên Bảo Phát Chỉ (biết là gì chết liền) có thể trị, lại còn có không thể trị tận gốc, quan trọng nhất còn có tác dụng phụ, sẽ ức chế tính công năng……”
Quý Trạch Dương đột nhiên nói: “Đừng nói nữa.”
Lục Nhiễm Nhiễm ngoái đầu lại cười nhìn anh: “Cậu không dám nghe? Đúng rồi, cậu cũng là đàn ông, tương lai cũng có khả năng hói đầu……”
Cho nên, cô càng muốn nói: “Uống thuốc sẽ không rụng tóc, nhưng bệnh liệt dương, uống thuốc sẽ bị bệnh liệt dương, cậu chọn bệnh liệt dương hay hói đầu?”
Vấn đề này vừa ra, hành lang lộn xộn nháy mắt an tĩnh.
Các nam sinh tự nhận đã là đàn ông cúc hoa theo bản năng căng thẳng, trong lòng run sợ sờ sờ đỉnh đầu.
Còn tốt, đầu tóc mình còn đây.
Vấn đề này đối với đàn ông mà nói quả thực quá tàn khốc, hói đầu là vấn đề mặt mũi, bệnh liệt dương là vấn đề trong áo, cái nào cũng không thể vứt bỏ!
Bọn họ nháy mắt sinh ra một loại đồng tình đối với Lý Thiết Đầu, trách không được tính tình Lý Thiết Đầu khó chịu như vậy, loại chuyện này, người đàn ông nào bị phải vấn đề này thì tính tình làm sao tốt được?
Quý Trạch Dương chậm rãi nâng lông mi dài đến quá phận lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, ném xuống một câu: “Tôi không cần làm loại này lựa chọn.”
Xoay người vào phòng học.
Lục Nhiễm Nhiễm nhún nhún vai, a, tự tin như vậy.
Phải biết rằng trước kia cô cũng gặp qua không ít đàn ông, khi còn trẻ anh tuấn tiêu sái, vừa đến trung niên, bụng bia hói đầu năng lực suy yếu…… Tất cả các loại nguy cơ trung niên đều tới. (Không hiểu nhóc mới , thì gặp kiểu chi)
Hiện tại lớn lên đẹp thì có bao giá trị, đàn ông hoa quý cũng cực kỳ ngắn không!
Nói không chừng không được mấy năm, người nào đó cũng cần đến Bảo Phát Chỉ đấy.
Sự thật chứng minh Nhiễm tỷ phán đoán luôn đúng, sau này Lục Nhiễm Nhiễm thật sự cảm thấy người nào đó cần dùng Bảo Phát Chỉ.
Nhưng là vì một loại công dụng khác.
Trần Lệ Nhân đứng ở bên cạnh, đầu ngốc ngốc nhìn bạn ngồi cùng bàn mới của mình.
Bạn ngồi cùng bàn mới của mình, cuộc đời không khỏi cũng quá truyền kỳ đi.
Tiếng chuông vào học thực mau vang lên, Lục Nhiễm Nhiễm trở lại vị trí, một nam sinh bàn trên đột nhiên quay lại, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện kia…… Nhiễm tỷ, vừa rồi cậu nói là thật sao?”
Lục Nhiễm Nhiễm vừa thấy hỏi chuyện chính là bàn trên mình, lập tức nói: “Đương nhiên!”
Sao cô có thể nói láo?
Lúc trước bàn trên từng tự giới thiệu, hình như tên Hàn Cao Nhiên, Lục Nhiễm Nhiễm ấn tượng phi thường khắc sâu đối với tóc mái của cậu bạn.
Tuổi còn nhỏ mà tóc mái đã lên tới tận đỉnh đầu, thật sự rất chọc người chú ý.
Hàn Cao Nhiên lập tức lộ ra biểu tình giống như ăn phân: “Làm sao mà cậu biết được?”
Lục Nhiễm Nhiễm: “Trước kia làm công ở bệnh viện, nghe bác sĩ khoa da liễu nói.”
Nói xong, cô còn hảo tâm nói: “Cần tớ giới thiệu mấy bác sĩ xem xem cho cậu không?”
“Không…… Không cần!”
Mặt Hàn Cao Nhiên lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ lấy gương ra soi, tóc mái đáng sợ.
Mắt cậu bạn tối sầm, giống như thấy được một ngày chính mình hói đầu kia.
“Có bệnh phải uống thuốc, sớm trị liệu sớm khỏi bệnh.”
Giọng Lục Nhiễm Nhiễm đột nhiên truyền đến từ phía sau, Hàn Cao Nhiên sợ tới mức tay run lên, vội vàng úp gương trên bàn.
Ô ~ tóc của tôi.
Lục Nhiễm Nhiễm nhún nhún vai, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghe giảng bài.
Trần Lệ Nhân cẩn thận tiến đến bên người bạn ngồi cùng bàn, nói: “Nhiễm tỷ, cậu đã làm công ở bệnh viện?”
Lục Nhiễm Nhiễm: “Đúng vậy, bác sĩ bệnh viện tới Viện phúc lợi chữa bệnh từ thiện, không thu tiền còn cho thuốc. Vì báo đáp, đến kỳ nghỉ viện trưởng liền tổ chức cho mọi người đến bệnh viện hỗ trợ, mỗi lần tớ đều đi.”
Ánh mắt Trần Lệ Nhân nhìn cô lộ ra kính nể.
Thật là lợi hại, bạn ngồi cùng bàn của cô tồn tại như thần vậy.
“Tê, thứ gì bắn vào mặt tôi.”
Hoàng Viêm Khôn bàn bên đột nhiên bụm mặt hét lên một tiếng.
Mặt mày Quý Trạch Dương bất động, ấn bút chì bấm, đẩy ngòi chì ra, tiếp tục viết gì đó.
Thời gianh ở trường học trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến buổi tối.
Tiết tự học ở Nhạc Thủy Nhất Trung là buổi tối, hơn nữa còn là ba tiết.
Nhưng Lục Nhiễm Nhiễm và Quý Trạch Dương là học sinh ngoại trú, học hai tiết là được, nội trú mới cần học ba tiết, miễn cho về phòng ngủ quá sớm, một đám thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì tinh lực tràn đầy mà làm ra án mạng. ~(^_^)~
Lục Nhiễm Nhiễm và Quý Trạch Dương cùng nhau trở về, nhà họ Lục có phái tài xế tới đón.
Đi trên đường, Lục Nhiễm Nhiễm không ngừng nhìn anh.
Cô biết Lục Chính Vũ đã dặn dò Quý Trạch Dương báo cáo mọi chuyện của chính mình ở trường học cho ông, hôm nay ngày đầu tiên đi học đã bị thầy giáo phạt đứng, không biết anh có báo cáo với hai vị kia hay không.
Đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, có gì hay mà nói.
Đau đầu, đầu đau, choáng váng đầu.
Lục Nhiễm Nhiễm nói: “Trở về không cho nói chuyện ở trường học.”
Quý Trạch Dương liếc nhìn cô một cái, dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị.
Lục Nhiễm Nhiễm: “……”
Thiết tưởng một chút trường hợp về đến nhà có thể gặp phải, hạ quyết tâm, thân thể cô đột nhiên nhoài tới, tiến đến bên tai Quý Trạch Dương, nhỏ giọng nói nhanh một câu.
Quý Trạch Dương như là bị dọa sợ vậy, đột nhiên lui về phía sau một bước, đôi mắt trợn to, lông mi dài dường như muốn bay đi.
Lục Nhiễm Nhiễm đứng ở tại chỗ nhìn anh, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa.
Một lát sau, rốt cuộc anh nói: “Về sau học tập cho tốt, nếu bị khai trừ ra khỏi lớp một, tôi sẽ không dấu diếm cho cậu.”
Đây là đáp ứng rồi.
Khuỷu tay huých anh một chút, Lục Nhiễm Nhiễm ôm lấy cổ anh: “Anh em tốt.”
Quý Trạch Dương yên lặng tránh khỏi tay cô, mắt nhìn thẳng phía trước, dùng cái lưng nói: “Không nên động tay động chân.”
Lục Nhiễm Nhiễm trợn mắt nhìn anh.
Giả đứng đắn, vừa rồi khi mình gọi anh ta chú nhỏ sao không bảo cô đừng động tay động chân?
Nhà họ Lục, Quý Trạch Dương tắm rửa xong nằm ở trên giường, nhớ tới lời Lục Nhiễm Nhiễm nói lúc ban ngày.
Tư liệu nhà họ Lục điều tra anh cũng xem qua, mười bốn tuổi Lục Nhiễm Nhiễm đã rời khỏi Viện phúc lợi, bởi vì Viện phúc lợi nuôi không nổi đứa trẻ nhiều tuổi, phải để vị trí cho mấy đứa trẻ mới tới.
Vậy cô tới bệnh viện làm công, mớibao lớn?
Mười ba? Hay mười hai?
Mặc kệ có phải xuất phát từ tự nguyện hay không, anh cũng giống như ăn trộm, trộm của cô mười bảy năm vốn nên hạnh phúc vô ưu vô lự.
Anh nằm ở trên giường thật lâu, rốt cuộc khi ngủ, không biết nghĩ như thế nào mà lại nhớ tới cô tiến lại gần lúc trên đường kia……
Tiếng nói của thiếu nữ mới lớn mang theo âm khàn khàn cào người, giống móng tay nhẹ nhàng cào một chút ở trước ngực, vừa ngứa vừa đau.
Cô nói: “Tôi gọi cậu chủ nhỏ, cậu đừng nói với họ, được không?”
Mà lúc này, người nói lời này đang chờ mong buổi sáng ngày mai.
Dục hỏa đốt người ba mươi phút rốt cuộc có dùng được hay không, rốt cuộc cũng phải công bố!