năm trước, trong căn nhà cũ kỹ.
Một người nằm co ro ở một góc.
"Tôi mệt quá...".
Vết máu trên trán kia vẫn còn chưa khô, đầu nặng nề, toàn thân mất hết cảm giác, lấy tay rút mảnh chai găm vào chân ra cũng không khiến tôi đau.
Ba tôi đã đi đâu mất, để lại tôi trong căn nhà này. Hôm nay ông lại say xỉn, mỗi lần như thế đều gọi tên tôi:
- Quân, mày tốt nhất là không nên sinh ra. Mẹ mày chỉ là con điếm thôi, mày chắc chắn không phải là con của tao!
- Quân... Quân... thằng khốn nạn, tại sao mày không giữ mẹ mày lại... hả... hả...!
- Quân... Quân...
Mỗi lần như thế ông đều dùng một thứ gì đó để ném tôi, khi không còn thứ gì ông sẽ lao đến đánh...
Có một lần ba tôi dùng một cây nhôm đánh vào chân tôi, cây ấy cong quẹo, nơi đó ở chân sưng lên vài ngày, mỗi lần sờ vào rất đau... nhưng tôi lại không biết làm gì. Lúc vết thương ấy nhạt dần thì trên chân đã có một vết sẹo lõm...
Mọi đau đớn ban đầu tôi đều cảm nhận rõ ràng... nhưng lâu dần đã trở nên chai lì.
"Tất cả là mọi chuyện là do tôi chăng..."
Hằng ngày khi đến trường trên người tôi sẽ có thêm vết bầm mới, vết này chồng lên vết kia. Khi được hỏi tôi đều nói là do đánh nhau ở bên ngoài.
"Tôi rất sợ... sợ ba sẽ phải vào tù vì bạo lực gia đình... ông là người thân duy nhất của tôi".
Bị lưu ban tới hai năm nhưng trường học vẫn chưa đuổi tôi.
Bạn bè chí cốt của tôi ngày càng xa lánh, mọi người đều xem tôi là giang hồ, là du côn...
Trong trường tôi được đặt biệt danh là "Quân chó điên" , dân anh chị lâu năm có thành tích đánh nhau và máu liều.
"Tôi không quan tâm."
Chuyện buồn cười là khi được xem là giang hồ thì giang hồ sẽ đến tìm tôi.
Bọn chúng đánh tôi.
Tôi sẽ đánh lại.
Tôi thắng vì tôi chịu đau giỏi.
Đánh qua đánh lại một hồi như thế tôi chính thức trở thành dân giang hồ.
Tôi tập hút thuốc.
Tập đua xe.
Thậm chí là chơi gái.
Tôi nghĩ rằng khi thành kẻ xấu tôi sẽ phải hận ba...
"Vì tôi là kẻ xấu mà!"
Nhưng thật kỳ lạ... đã từ lâu rồi tôi không còn hận ông ấy nữa.
.......
Trước đây tôi có một gia đình, chúng tôi đều sống dước quê, nhà kiếm sống chỉ vừa đủ ăn.
Mẹ tôi là một giáo viên dạy nhạc, trên người bà lúc nào cũng phảng phất mùi hương gỗ. Mẹ tôi hát rất hay. Dáng người bà thon gầy, đâu đó nhìn thấy bóng dáng người có tâm hồn nghệ sĩ.
Bà yêu sự lãng mạn còn ba tôi là người sống thực tế.
Ông chỉ là một người làm nông chân lấm tay bùn, mọi chuyện nấu nướng trong nhà ông làm rất giỏi, tuy nhiên lại rất nóng tính.
Mỗi ngày một trận nhỏ, hai ba ngày cãi nhau một trận to, sau đó làm lành... cứ như thế lặp lại.
Tôi giữ ý nghĩ họ sẽ bên nhau như vậy mãi, cho đến một ngày...
Ba tôi kiếm được công việc trên thành phố, muốn cả nhà lên ở trên đó vì có điều kiện tốt hơn cho tôi học hành. Mẹ tôi thì không muốn rời khỏi quê hương, bà nói nơi này gắn bó đã nhiều năm...
Tôi làm mọi cách thuyết phục mẹ. Trong thâm tâm tôi thực sự muốn xem thành phố là như thế nào.
Và sự lựa chọn này là thứ giết chết gia đình tôi...
Thời gian ông làm việc nhiều gấp đôi vì phải trang trải cuộc sống gia đình. Mẹ tôi thì dạy nhạc trong một trung tâm.
Cuộc sống gia đình tôi vẫn tiếp diễn nhưng chủ đề cãi nhau của hai người họ là về tiền bạc.
Có một lần ba tôi đã đánh mẹ phải nhập viện...
Lý do thì nghe phong phanh người khác nói mẹ tôi đang cặp bồ với thầy hiệu trưởng nào đó...
Ba tôi đã rất tức giận, ông bỏ việc, suốt ngày chè chén, lúc điên lên thì đánh tôi, mẹ khuyên can cũng bị đánh theo...
Mấy ngày sau đó, mẹ tôi biến mất.
Lúc bà trở về thì đưa cho ba tôi một tờ giấy ly hôn và một số tiền... bà muốn tôi đi cùng với bà.
Tôi nhìn họ ngơ ngác.
Tôi ghét ba nhưng lại không muốn phải rời xa ai cả... tôi không đồng ý.
Sau đó mẹ tôi đi mất. Biến mất khỏi cuộc đời hai cha con tôi.
Mọi chuyện ai đúng ai sai với tôi không còn quan trọng nữa...
......
Ba tôi ngày càng sa đọa, ông ấy không thể đánh tôi được nữa...
Ông ấy nghiện ma túy.
Tôi là kẻ xấu nhưng sẽ không cho phép mình vướng vào thứ đó. Đặc biệt là ba của tôi.
Tôi dùng vũ lực đưa ông vào trại cai nghiện, đây là lần đầu tiên tôi đánh ông.
Nhìn ông hằng ngày đau đớn mà tôi chỉ biết đứng nhìn...
Sau thời gian cai nghiện ấy, ba tôi càng ngày càng gầy, tóc rụng dần,sức khỏe yếu ớt...
"Tôi biết... tôi biết mình... sắp phải xa ông ấy rồi..."
Ngày đó cũng tới.
Gánh nặng, phiền muộn của tôi cũng theo đó mà bỏ đi...
Còn lại trước mặt tôi là một nấm mồ lạnh lẽo, ẩm ướt...
_____
( còn tiếp...)