Thứ bảy.
Ánh mặt trời rạng rỡ.
Hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi, buổi sáng tôi thức dậy rất muộn, rồi lại lười chẳng muốn làm cơm, thế là xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên ghế sô pha, vừa xem ti vi vừa gặm bánh quy.
Ngược lại, trong phòng có một kẻ đang bận muốn chết. Lúc thì đi vào phòng ngủ, lúc lại phóng vèo vô toilet, chạy tới chạy lui bao nhiêu lần, cũng chẳng lấy làm phiền.
“Hiếm khi thấy cậu khẩn trương như vậy.” Tôi đưa mắt liếc nhìn hắn từ phía xa, cuối cùng nhịn không được bèn hỏi, “Sao nào? Hôm nay có hẹn à?”
Lý Thâm chẳng thèm đáp lời, vẫn chỉ chạy vào chạy ra chỉnh trang lại quần áo, một lúc lâu sau mới khẽ “Ừ” một tiếng.
Tôi gật gật đầu, ngáp dài một cái, lại hỏi: “Gặp Lý Tân Kỳ hả?”
Vừa nghe thấy cái tên kia hắn liền ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn tôi, nét mặt rõ ràng đã mềm xuống vài phần. “Dạo này cậu ấy bị nhốt ở nhà, không được ra khỏi cửa, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt một lần.”
“Ài, bố mẹ cậu vẫn chưa đồng ý chuyện của hai người sao?
“Hừ,” Lý Thâm nhíu nhíu mày, giọng nói lạnh như băng, “Bọn họ nghĩ ra mọi biện pháp để vạch rõ giới hạn giữa tôi và Lý Tân Kỳ.”
“Cho nên chỉ có thể lén lút hẹn hò?” Tôi cười cười, cố tình trêu ghẹo, “Không tồi, rất lãng mạn.”
Nghe vậy Lý Thâm liền hung hăng trừng tôi, chẳng nói câu nào mà đi thẳng về phòng ngủ. Một lúc sau, hắn cầm hai chiếc áo vét đi ra, lạnh lùng hỏi: “Tần Tiếu Dương, cậu thấy tôi mặc cái nào thì tốt hơn?”
Tôi thuận mắt liếc nhìn qua, quan sát tỉ mỉ một lúc lâu mới nhíu mày hỏi lại: “Hai cái áo vét đen này giống nhau như đúc, có gì khác biệt sao?”
“Đương nhiên.” Lý Thâm gật đầu, đáp như lẽ thường tình, “Màu của cái này hơi đậm hơn một chút, nếp của cái kia…”
“Được rồi, được rồi, cái nào cũng được hết.” Tôi khoát khoát tay, vội vàng ngắt lời hắn, mất kiên nhẫn kêu, “Tiểu Kỳ nhà cậu sẽ không quan tâm tới những cái này đâu.”
Người đàn ông trước mặt thoáng nghẹn lời, dường như có chút bực tức, nhưng vẫn chưa phát tác ngay tại trận, chỉ diện vô biểu tình xoay người bỏ đi. Không lâu sau lại thấy hắn cầm một chồng cà vạt đi tới, mở miệng kêu: “Tần…”
“Dừng!” Tôi đứng phắt dậy từ sô pha, thuận tay tắt ti vi, nói, “Tôi thực sự không phân biệt được đẹp xấu trong đống cà vạt kia của cậu, vẫn là để cho Tiểu Kỳ nhà cậu thưởng thức đi.”
Nói xong liền duỗi duỗi thắt lưng, bước nhanh về phía cửa.
“Tần Tiếu Dương, cậu đi đâu?”
“Uống cà phê. Hôm nay tôi cũng có hẹn người gặp mặt.” Tôi phất phất tay, mỉm cười, “Cậu cứ việc đi khanh khanh ta ta với Lý Tân Kỳ, buổi tối không về cũng không sao hết.”
Nói xong tôi liền mở cửa phòng, chậm chạp đi xuống dưới lầu.
Sau khi đi được một lúc mới phát hiện ra ban nãy mình cười hơi quá rồi, cơ mặt có chút cứng ngắc. Bởi vậy liền đưa tay lên nhéo nhéo má, khẽ thở dài. “Người hữu tình sẽ thành quyến thuộc, thật khiến người ta phải ước ao.”
Lúc tôi đến quán cafe đã không còn sớm, liền chọn một vị trí sát khung cửa sổ, ngồi một mình lẳng lặng thẫn thờ.
Ngoài cửa sổ đang là cảnh xuân, tiết trời dần dần ấm lên, đảo mắt đã lại qua một năm. Trước đây chưa từng để tâm, tới khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra, bạn bè bên cạnh hầu hết đều đã thành gia lập thất, chỉ có mình là vẫn một thân một mình.
Ngẫm nghĩ, đầu ngón tay theo thói quen lại vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên bàn tay trái, nơi ngực ẩn ẩn phát đau.
Mặt trong chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của một người nào đó, nhưng tôi lại không có dũng khí đọc ra hai chữ này, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ liền rước lấy tương tư vô tận.
Rõ ràng nên quên đi, lại vẫn thường xuyên nhớ tới… những chuyện đã từng xảy ra.
Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, thời không kia xa xôi không gì sánh được, có phải đã sớm thương hải tang điền? Mà tôi lại vẫn nhớ mãi chẳng quên người ấy, liệu có phải dáng vẻ vẫn như trước đây?
Nhớ nhung như vậy, thế nhưng… chẳng cách nào gặp lại được.
“Anh Tần.”
Trong thoáng chốc, bên tai bỗng nhiên truyền tới một tiếng gọi khẽ. Tôi giật mình vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra một cậu thanh niên đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn mình chăm chú.
Tôi vội vàng thu liễm tâm trạng, theo phản xạ khẽ cong khóe môi, mỉm cười với cậu: “Tiểu Phi, em đến rồi?”
“Thật ngại quá, trên đường khá tắc, em lại đến muộn nữa.”
“Không sao.” Tôi bưng tách cafe lên uống một ngụm, nói, “Chuyện công việc của em đã giải quyết xong cả rồi, thứ hai tới làm đi.”
“Thật sao?” Người đối diện vừa mới ngồi xuống lại nhảy dựng lên, vô cùng hưng phấn hô lớn: “Anh Tần, anh thật quá lợi hại! Cảm ơn anh.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì ghê gớm. Huống chi, dù gì em cũng là đàn em của anh mà.”
“Phải phải phải.” Từ Phi gật đầu cái rụp, cười đến là vui vẻ, “Vả lại còn thiếu chút nữa là thành người nhà a. Nếu không phải chị của em lúc trước chia tay với anh, nói không chừng hiện giờ anh đã là anh rể của em rồi.”
Tôi cười cười, thầm nghĩ lời này nói có chút khoa trương, nhưng chỉ liếc nhìn cậu, ung dung hỏi: “Chị em dạo này thế nào?”
“Còn chẳng phải vẫn như cũ ư, từ sáng đến tối ru rú trong nhà chơi điện tử, còn suốt ngày lướt cái trang web màu hồng biến thái kia, quả thực đã tẩu hỏa nhập ma rồi.” Cậu ba hoa chích chòe, rồi lại thao thao bất tuyệt, “Thật ra mà nói, lúc trước khi chị em bị anh vứt bỏ, chẳng biết có bao nhiêu thương tâm. Không những biến mình thành người như bị bệnh thần kinh, còn đặc biệt cầu thần bái phật nguyền rủa cho anh xuyên qua thời không, muốn hại anh xuyên về thời cổ đại làm tiểu thụ. Khụ khụ, tiểu thụ là cái gì có khi anh chẳng biết đâu nhỉ? Để em giải thích một chút…”
Tay tôi khẽ run, thiếu chút nữa làm đổ tách cafe ra bàn, khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, thấp giọng thì thầm: “Kỳ thực, mấy lời nguyền rủa kiểu như vậy đôi khi cũng rất linh nghiệm.”
“Hả? Anh Tần nói gì vậy?”
“Ừm, anh là nói… chị của em tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng tới lúc nên tìm một người đàn ông tốt để ổn định rồi.”
“Dựa vào cái dáng vẻ kia của chị ấy, có người đàn ông nào thích mới là lạ! Cho dù thật sự có, tuyệt đối cũng kém anh Tần đẹp trai phóng khoáng, trẻ trung đầy hứa hẹn.” Cậu ngừng một chút, bỗng nhiên hạ giọng hỏi, “Phải rồi, nghe nói hồi anh học đại học, bạn gái có ít nhất nửa tá, hơn nữa mỗi tháng đều phải đổi một người, rốt cuộc có phải thật không? Còn nữa, lúc anh chia tay với chị của em, tới cùng là đã một chân đạp mấy chiếc thuyền?”
“…” Khóe miệng tôi giật giật, gượng cười, “Lúc ấy anh tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện.”
“Vậy hiện giờ thì sao? Tiêu chuẩn khẳng định là càng cao phải không?”
“Trước mắt tạm thời đang tu tâm dưỡng tính.”
“Hả? Sao có thể như vậy?”
…
Tôi và Từ Phi xem như cũng tâm đầu ý hợp, hàn huyên gần một buổi chiều mới từ biệt, ai về nhà nấy.
Đưa mắt nhìn rặng mây đỏ trên bầu trời phía Tây, trong lòng tôi mơ hồ suy nghĩ, lại một ngày nữa trôi qua. Ngày này nối tiếp ngày khác, năm này nối tiếp năm kia, cả một cuộc đời dài đằng đẵng, có lẽ cũng chỉ thế này mà thôi.
Bất luận tôi đi về phương ấy, vĩnh viễn cũng không thể đi tới bên cạnh người kia.
Cho dù có nhớ mong đến thế nào, cũng mãi mãi cách ngăn chân trời góc biển.
Cũng không phải thực sự định tu thân dưỡng tính, chỉ là đã từng bất chấp tất cả để yêu một lần, sau này cảnh xuân tươi đẹp chẳng thể nào nhập vào trong mắt được nữa. Cái gọi là ái tình, suốt đời này một lần là đủ rồi.
Người kia nói đúng, thế gian rộng lớn, nào có ai mất đi một người mà không thể sống được nữa?
Bất quá chỉ là, từ nay về sau đều phải ở trong nỗi tương tư dài đằng đẵng này mà trải qua từng ngày. Bất quá chỉ là, sẽ không bao giờ còn khoảng thời gian hạnh phúc hả hê, nói nói cười cười như thế nữa.
Năm tháng trôi qua thật nhanh, tuế nguyệt đã già.
Mà người… lại chẳng ở bên cạnh ta.
__Hết phiên ngoại __