Và rồi....
-Lần sau buộc dây trói người khác cũng nên chặt vào nhé! Giờ thì...
Bởi học võ với ước mơ sẽ trở thành người cảnh sát giỏi. Cách thức trói người khác nó cũng từng học , biết qua nhưng cũng phải công nhận , nó chưa thấy ai trói người sơ sài như vậy. Uốn éo tay vài vòng cũng tự bung ra luôn. Nhìn thái độ nó lúc này thật khiến chúng sởn da gà.
Chỉ trong phút, tất cả bọn chúng đã bị con người máu lạnh của nó đánh tới cả người không thể đứng dậy. Lựa thời cơ, nó liền kéo Tử Linh chạy ra ngoài thật nhanh. Nhưng nó vẫn không quên quay lại nói cho chúng biết:
-Tôi đã nói từ trước, đừng bao giờ đụng tới tôi!!! Là do sự cố chấp của mấy người!!Còn dám, thì tôi chưa chắc có thể giữ nguyên tính mạng của mỗi người đâu!! Con người tôi lúc giận giữ sẽ thay đổi thế nào thì chủ các người thử qua lần, các người nếu muốn thì cứ thử lần nữa!!!
Tôi nghênh đón!!!
Bỏ chạy một lúc,Tử Linh nói:
-Thiên Ân , chúng ta cũng chạy xa rồi. Nghỉ chút đã!
-Ừm, cũng...được!
Tai chỗ Phong:
Phong: vẫn chưa thấy người sao?! Tử Linh thì đi đâu không biết, Thiên Ân tự dưng mất tích. Lan Hồ, cô rốt cuộc đi đâu mà để Thiên Ân một mình chứ?!
-phong à, em chỉ bảo đi mua nước nói cậu ấy chờ chút nhưng ai ngờ khi quay lại...Tại cậu ấy chứ?!
Trì an: im đi, cậu chẳng tốt hơn ai đâu!!
Thế Anh thấy gay gắt quá nên :
-Mọi người chia nhau ra, mình và Thành Phong đi tìm, hai người ở lại đây . Ngộ nhỡ Thiên Ân tìm thấy Tử Linh quay về đây thì các người báo cho chúng mình!!
Trì An và Lan hồ không muốn nhưng vẫn phải ở lại trông chờ . Hai người Anh va Phong bắt đầu đi tìm.
-Thiên Ân !! Cậu ở đâu!!-Phong lo lắng.
-Này, Tử Linh, nhỏ khùng, cậu ở đâu!?
Chỗ anh đang đứng rất gần chỗ tụi nó, Tử Linh đang mệt nhưng vẫn nghe thấy tiếng anh họ và tên đáng ghét kia gọi , cô cố đáp trả:
-Anh à, bọn em ở đây, chỗ này!!!
Phong như nghe thấy liền kéo Phong tới chỗ phát ra âm thanh đó. Thấy trên người hai cô gái đầy vết thương trong lòng càng sốt sắng.Phong tới chỗ nó lay người nhưng nó vẫn im lặng :
-Thiên ân, thiên ân!!!?
-Cậu ấy mệt quá nên ng...â..ơ....
Thế Anh thấy cô đột nhiên ngất đi chạy lại :
-Tử Linh ,không sao chứ tỉnh lại đi!!
-Mày cõng em ấy, tao cõng Thiên Ân ra xe tới bệnh viện, người bọn họ nhiều viết thương quá!
-ok!
-------ta là giải phân cách-----
Bệnh viện:
-Bác sĩ, họ sao rồi?? -Phong
Thế Anh đi tới:
-Đúng , họ sao rồi?
-Hai cậu bình tĩnh, thân thể họ bởi có quá nhiều vết thương. Cô gái tên Tử Linh không nặng lắm, còn người còn lại thì nặng hơn. Nhưng điều đặc biệt hơn là cô bé này rất lạ tuy bị nặng hơn cô bé Tử Linh nhưng thể trạng hồi phục của cô bé Thiên ân này cao hơn so với cô bé kia. Nói chung, không đáng ngại, không phải lo。
Cuối cùng họ cũng được thở dài, đáng ghét rốt cuộc là ai đã hại tụi nó. Nếu biết được anh sẽ cho chúng bài học. Cả hai ngồi canh chừng suốt cả nửa ngày trời , không ăn không uống. Thế Anh cũng đói nên nói mình sẽ đi mua thức ăn ở dưới căn tin. Phong thì cứ thẫn thờ nhìn hai người con gái đang bị thương phòng mà đi tới đi lui. Sao họ mãi chưa tỉnh? Bỗng nhiên anh bị va vào một cô gái:
-Xin lỗi , mình không cố ý?
Cô gái đó nho nhã đứng dậy nói:
-Không sao, lỗi cũng không.......Thà...nh...phong???
-Tố Vi?!? Em...đã trở về?!
Cô gái đó liền cố gắng bỏ chạy nhưng đã bị anh kéo lại và không cho đi. Nước mắt cô ấy bắt đầu rơi:
-Phong Phong, xin anh...hix..xin anh hãy thả em ra. Nếu không em sợ gia đình em sẽ không được yên ổn nữa. Xin anh!!
Giữa chốn bệnh viện anh liền không ngại mà ôm lấy người con gái anh yêu bao lâu nay khiến bao tai mắt cứ dòm về hai người:
-Tố Vi, em không thể làm vậy, em đã bỏ đi không tăm tích, giờ quay lại em muốn anh phải ngừng yêu em sao. Anh đã yêu em từ lúc chúng ta còn nhỏ xíu tới giờ, em cũng vậy. Anh không muốn xa em. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.
-Anh...được rồi, thả em ra. Em còn phải đi thăm bác em. Bác đang bị bệnh. Thật ra, em cũng chốn cha mẹ để về đây tìm anh. Anh vẫn còn yêu em, em vui lắm!
-Em không được bỏ anh thêm bất cứ lần nào nữa.
-Vâng em hứa. Bye nhé , đây là địa chỉ nhà em hiện tại.
Vừa nói Tố vi liền chạy đi . Anh cũng rất vui, cuối cùng người anh yêu cũng đã trở về. Đó là Tố Vi!
Thì ra cô ấy là Tố Vi, người con gái ấy quả rất đoan trang, xinh xắn , dễ thpương . Và chắc chắn, cô ấy hơn mình về mọi mặt. Mình...mình không có tư cách để tranh giành Phong với cậu ấy. Phong phong? Ngay cả từ ấy cô ta cũng được dùng để gọi tên cậu ấy mà phong không hề tức giận, thì mình...mình xứng sao
Là nó , nó đã thấy rồi , thấy từ đầu tới cuối, thấy lúc hai người ân ái khi gặp lại. Bởi không chịu nổi mùi thuốc khử trùng trong phòng nên nó tự tiện chạy ra khỏi nhưng vừa tới cửa thì...... Nó liền trở về giừơng bệnh, giả vờ ngủ.Tới lúc thế Anh mua đồ về phòng.
-Thế nào, lúc tao đi họ vẫn chưa tỉnh à?
-Tố Vi .....em ấy...trở về đây rồi?
-CÁI GÌ?
-đây là bệnh viện, nói nhỏ thôi, sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của họ đấy!
-Được, vậy hai đứa mày...
-Em ấy nói sẽ không bỏ tao đi nữa.
-Vậy mày vẫn yêu.....
Anh khẽ liếc nhìn khuôn mặt đang biến sắc của nó nằm ngủ yên lành trên giừơng. Nó quá nhợt nhạt.
-Tao....tao..yêu....thôi đi. Ăn cái đã, tao đói!!
Lúc này không ai để ý mà nhìn thấy trên khóe mắt của nó đã có những giọt nước lăn dài từ lâu.
Một lúc sau:
-Anh họ, cứu em, anh họ à, cứu em, Thiên Ân cũng bị bắt. Bọn...bọn hắn đánh em, cứu!!...
Bởi nó và cô cùng chung phòng bệnh nên thấy cô như vậy , Nó cũng rất đau lòng, bọn khốn kiếp dám làm bạn thân nó trở nên thế này. Nó phải tỉnh để chăm sóc cậu ấy thôi, chẳng giả vờ ngủ nữa. Hai cái tên kia lại đi đâu không biết.
-Tử Linh , tỉnh lại, không sao cả,có mình ở đây rồi.
Tử linh trong cơn mê mà ôm chầm lấy nó khóc thét lên rồi tỉnh dậy.
-Ân..ân không sao chứ?
- không sao.
-Vậy thì tốt, anh mình đâu, còn cả cái tên đáng ghét đó nữa. Ba mẹ chúng ta có tới không?
-Phong.....hai người họ đi đâu ý, còn ba mẹ thì chắc chắn sẽ không được tới. Họ phải đi làm không đủ sức lo cho chúng ta nữa.
-Ừm..
-Cậu tỉnh rồi, chúng ta xuất viện nhé!
-ừ, mùi thuốc ở đây kinh lắm. Nhưng còn bọn họ?!
-không sao , dù gì cũng về nhà, chỉ là trước sau thôi.
-Ừ,đi thôi.
---------end chap-----