Có chuyện gì?
Trần Diệu xấu hổ, khó mà mở miệng.
Cô đẩy tay Cố Diệc Cư, ghé vào mặt bàn. Cô nâng đôi tay nhỏ lên, yếu ớt nói: "Giúp em...Mua chút đồ."
Anh thấy đuôi tóc cô rũ xuống bả vai, lại thấy tay kia cô ôm bụng, giọng nhỏ như mèo như đang chịu đựng, có chút rời rạc.
Cố Diệc Cư trầm mặc hai giây, lùi ra sau, đối mặt với nam sinh kia: "Đi mua ít đồ."
Cậu ta hỏi: "Thứ gì?"
Cố Diệc Cư: "Đồ con gái dùng mỗi tháng."
Cậu ta chấn kinh.
Con mẹ nó, không nghe lầm chứ?
Cố Diệc Cư dùng chân dài đạp gối cậu ta.
"Nhanh đi."
"Tại sao??"
Chỉ có thể hiểu mà không thể nói. Tai cậu ta đỏ lên, hùng hổ đứng dậy, chạy bước lớn ra khỏi quán net. Một lúc sau mới phản ứng lại kịp.
Tôi không phải bạn trai cô ấy! Sao tôi phải đi mua?
_____
Trần Diệu đau đến nỗi trắng bệch cả mặt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Chu Lệ không quan tâm cô có tới tháng hay không, bản thân cô cũng không để ý nên chưa từng chăm sóc kĩ lưỡng. Mấy ngày trước còn ăn kem với uống coca, bây giờ xem như bị báo ứng.
Cô ghé vào mặt bàn, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn áo khoác còn thơm mùi bột giặt, lát sau cười một tiếng.
Anh ngậm lấy sô cô la đang cầm trên tay rồi mới lấy áo khoác, giũ ra rồi đặt lên vai Trần Diệu, thấp giọng nói: "Đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi."
Trần Diệu lơ mơ, đầu ngón tay lạnh buốt, đứng lên theo anh.
Cô ôm bụng, cong người, buộc phải dựa vào vai anh.
Lúc này có thể nhìn ra sự chênh lệch chiều giữa hai người. Anh gần m, cô chỉ có m, xét về phía nữ thì cô cao lều khều, nhưng dựa vào lòng anh thì như chim non nép vào người.
Trên anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi, ngược lại có chút hương vị chiếm hữu. Trần Diệu nóng mặt, tựa trán lên vai anh, cả người lâng lâng đi theo anh.
Không ngờ mồ hôi trên trán cô nhỏ giọt, đôi môi đỏ thường ngày giờ đã không còn chút máu.
Cố Diệc Cư nhướng mày kiếm: "Đau như vậy sao?"
Trần Diệu yếu ớt: "Chút nữa sẽ hết."
Cố Diệc Cư: "Lần trước chị em bình thường."
Đó là do cô ta được chữa bệnh. Trần Diệu mím môi không đáp. Cố Diệc Cư nhìn cô vài lần, ôm vai cô, dẫn vào phòng nghỉ của quán net.
Trong phòng có người, là phục vụ của quán net đang hút thuốc.
Cố Diệc Cư lạnh giọng: "Ra ngoài."
Anh ta hoảng hốt, nhanh chóng dập điếu thuốc. Anh ta biết Cố Diệc Cư là cổ đông ở đây, vội dọn dẹp gạt tàn rồi lao ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc Trần Diệu nằm xuống, ngón tay vô thức kẹp lấy vạt áo anh. Anh đưa cái gối, thuận theo cô nhìn xuống, nhíu mày: "Làm gì vậy?"
Trần Diệu hoàn hồn, lập tức thả ra, đắp áo khoác lên bụng, mím môi nói: "Muốn uống nước nóng."
Anh kê gối sau ót cô: "Chờ."
Dứt lời, Cố Diệc Cư đứng dậy.
Trần Diệu nằm trên ghế, nhìn bóng lưng anh.
Anh đi ra ngoài một lúc, sau mang theo trong tay ly dùng một lần.
"Uống đi." Anh đưa cho cô.
Trần Diệu nhận lấy, thấy đây là nước đường đỏ.
Nhớ tới ly nước trong tay Trần Hân lần trước là nước sôi để nguội, mà cô lại là nước đường đỏ liền thấy bụng không còn đau như vậy nữa.
Cô cúi đầu, chén kê tựa vào mũi. Cô uống từng ngụm, sự ấm áp dọc theo cổ họng đi xuống bụng, đúng là dễ chịu.
Cô ngước mắt nhìn anh một cái.
Cố Diệc Cư tựa vào ghế kế chân cô, bấm điện thoại.
Trần Diệu nhỏ giọng hỏi: "Sao anh biết con gái phải uống nước đường đỏ vậy?"
Cố Diệc Cư quay sang nhìn cô, cong môi, nói: "Hai chị em em lần lượt bị bà dì ghé thăm, sao tôi không nghiên cứu cho kĩ được chứ?"
Anh có chút hư hỏng, như muốn nói rằng cô cố tình.
Trần Diệu thẹn quá hoá giận, đạp tay anh, tiếp tục uống nước.
Suy nghĩ lại thay đổi.
Trước đây Trần Hân uống nước sôi để nguội là do anh không biết. Cho nên sau đó anh lập tức tìm hiểu sao? Vậy là cô được hưởng ké à?
Thực tế là do anh chuẩn bị cho Trần Hân sao?
Trong nháy mắt, Trần Diệu thấy bụng thêm đau.
_____
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra. Cậu thiếu niên ngây thơ xấu hổ bước vào, ném cho Trần Diệu một cái bịch đen rồi quay đầu chạy đi.
Trần Diệu vừa vào toilet lót giấy, lúc này thấy băng vệ sinh, cảm giác vô cùng thân thương.
Cô canh chừng Cố Diệc Cư, cầm lấy cái túi chạy vào toilet.
Tay còn nắm chặt áo khoác anh che mông, mặt nóng phừng phừng.
Cô vào toilet sửa sang một chút. Bởi vì là mùa hè nên váy là đồ lót bị ướt, dính vào nhau. Sau khi thay xong, cô buột áo khoác của anh qua ngang lưng rồi rửa tay đi ra ngoài.
Vốn là muốn về nhà.
Nhưng nhớ lại hôm nay cha mẹ lẫn Trần Hân đều ở nhà, cô chẳng tha thiết về nữa.
Thế là sau khi ra ngoài, cô quay về nằm trên ghế sa lon, nhìn có vẻ như định ngủ lại đây.
Cố Diệc Cư chơi điện thoại một lúc, nhìn cô một cái.
Cô thấy tim mình lại xốn xang, chỉ có thể chịu đựng.
Trần Diệu cũng trợn tròn mắt, đối mặt với anh.
Cố Diệc Cư nhíu mày, vốn định hỏi có muốn đưa cô về hay không.
Lại thấy cô như vậy.
Anh không lên tiếng, cầm lấy cái ly của cô, lại mang một ly nước đường đỏ khác đặt lên bàn.
Sau đó anh ngồi bên chân cô chơi điện thoại.
Một lúc sau anh ngừng lại, đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô.
Trấn Diệu chớp mắt.
Cố Diệc Cư cười: "Còn muốn tôi làm gì sao?"
Trần Diệu xoắn tay đặt lên trên bụng, nhất thời bị quỷ ám: "Xoa bụng giúp em?"
Lời vừa thốt ra.
Trần Diệu muốn nhảy dựng.
Không khí trong phòng đông cứng lại.
Cố Diệc Cư cũng sửng sốt chốc lát. Tay anh vẫn để trên đầu gối, cười như không cười mà nhìn cô.
Thấy cô cứng đờ, tim đập thình thịch.
Bởi vì lời này mà đầu ngón tay hơi nóng lên.
Lát sau, Cố Diệc đặt gối ôm qua một bên, biến thành chăn cho cô, đứng dậy duỗi người một cái: "Túi sưởi có thể thay thế cho tay của tôi."
Nói rồi anh đi ra cửa.
Một lúc sau quay lại, mang theo túi sưởi hình gấu, đặt vào lòng cô.
Trần Diệu chỉ muốn chui vào thùng rác ở luôn.
Nhục quá đi!!