Không Thể Buông Tha

chương 5: nguyên lai ngươi là một mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mới đảo mắt đã qua năm ngày, tiến triển của án tình vẫn rất khó khăn. Dù sao khách điếm đã trở thành một mảnh tro tàn, chỉ còn mấy cỗ thi thể thất linh bát toái (còn có hai cỗ là khách trọ bị liên lụy), có thể tra ra được cái gì? Đừng nói đến chứng cớ của hung án, ngay cả chứng cớ về chuyện khách điếm là căn cứ mật thám của địch quốc cũng bị mất. Hiện giờ khiến đám người Bao Chửng vẫn tiếp tục điều tra, đơn giản chỉ là hai việc: nhiều người đã chết như vậy, tổng yếu vẫn cần cho người chết một cái công đạo; mặc kệ ai là kẻ giết người, đã dám nghênh ngang xông vào nghĩa trang để hủy thi diệt tích, có thể thấy được mấy cỗ thi thể thoạt nhìn không có gì kia vẫn còn chứa đựng huyền cơ..

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu phối hợp với người của Ô Viễn để tuần tra cảnh giới – Triển Chiêu là hỗ trợ, Bạch Ngọc Đường thuần túy đi theo để giúp vui. Ô Viễn cũng hiểu được, cho nên cứ vây quanh Triển Chiêu mà “Thiếu hiệp”, “Lão đệ” không ngừng, thấy Bạch Ngọc Đường liền lập tức trốn xa. Cái này còn có thể chấp nhận được, thế nhưng Triển Chiêu chẳng biết vì sao lại tương một câu: “Ô đại ca tuy rằng chỉ là nha dịch, thế nhưng tinh hoa nội liễm, thật sự khí độ bất phàm!” Khiến Ô Viễn mừng rỡ tới nỗi đi trên đường ngay cả ngực cũng ưỡn cả lên vài phần, Bạch Ngọc Đường lại tức giận đến đau răng.

Đại khái vì bị những người này ảnh hưởng, Tiêu Hách và Ô Viễn đối với Bao Chửng vốn kính cẩn như thần thánh, dần dần lại thấy sự thật rằng hắn ở tổ ba người, thậm chí bây giờ đến tổ năm người, là kẻ không có địa vị nhất; ngược lại chuyển sang xu nịnh Công Tôn Sách. Nhưng mà Công Tôn Sách tự hiểu được: bọn họ làm như vậy mới phí công – mình không giống Bao hắc thán lớn lên ở nơi phố phường, đã xuất thân từ nhà quan lại, từ nhỏ liền quen việc con người trước mặt sau lưng ứng xử khác nhau, trừ mình ra thật sự những kẻ kia ai cũng không tin tưởng được, kẻ luôn xét đoán nhân tâm như y một chút cũng không giống với dáng vẻ bề ngoài, một quý công tử không biết nhân gian ấm lạnh ra sao.

Cho nên khi lần đầu tiên y đưa ra vấn đề trong huyện nha có nội quỷ, cùng với sự hoài nghi Ô Viễn có thể là gian tế, vài người hiểu biết y sâu sắc không có phản ứng gì quá lớn, ngay cả Bàng Thống, kẻ ngang ngược đòi tham dự vào hội nghị, cũng chỉ nhướn mi.

Có điều Tiểu Man yêu nhất náo nhiệt, vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ y, nói: “Thấy không, bây giờ mới gọi là nhân tâm bạc bẽo nhé! Ô Viễn kia đối với Công Tôn công tử ngươi còn tốt hơn Đại Bao đối với ta, thế nhưng ngươi không chút do dự đi hoài nghi hắn, thật sự là… Chậc chậc!”

Bao Chửng rốt cục quơ được cơ hội báo thù, làm ra vẻ vô cùng đau đớn: “Công Tôn, đều tại ta đi bước nào cũng đều huyết vũ tinh phong, liên lụy khiến ngươi sinh ra bệnh đa nghi, xem ai cũng thành nghi phạm, thật sự là… Chậc chậc!”

Triển Chiêu nheo mắt cười: “Em vừa nhìn người nọ đã cảm thấy hắn không đáng tin, thân phận của hắn còn không đáng ngờ bằng việc võ công hắn dường như rất cao cường. Nhưng mà em cũng chỉ chia với Ngọc Đường đi bảo hộ anh và Bao đại ca, cũng chưa đến nỗi không biết xấu hổ nói thẳng ra hoài nghi của bản thân! Hắc hắc, dù sao người ta đối chúng ta cũng thật sự không tồi, còn trộm lấy mứt hoa quả của Nhị di thái nhà Huyện thái gia cho mình ăn nữa chứ…”

Bạch Ngọc Đường vốn cười đến gập bụng liền bật dậy: “Mèo thối, ta sao lại chưa được ăn hả?”

“… Ngon lắm, tự ta ăn sạch rồi.”

Hai kẻ tiểu nhân đánh nhau. Công Tôn Sách tức giận đến nỗi mặt trắng nhợt trắng nhợt, thấy Bàng Thống hơi nhịp chân, nhìn có vẻ rất có quan điểm đang muốn mở miệng: “Bổn vương…” Lập tức nhảy dựng lên chỉ vào hắn: “Không cho ngươi nói chuyện!”

Bàng Thống giơ hai tay tủm tỉm cười: “Không nói, không nói! Chỉ là, bổn vương vốn muốn nói kỳ thật ta cũng hiểu được Ô Viễn có vấn đề…”

“Xì!” Mọi người cười nhạt, “Chúng ta đều cảm thấy hắn có vấn đề!”

Cái này khiến Công Tôn Sách thật sự muốn dậm chân: “Đều cảm thấy hắn có vấn đề thì các người còn tranh nhau nhiếc móc ta làm cái gì?!”

Bao Chửng, Tiểu Man trăm miệng một lời: “Thì thú vị đó!”

Triển Chiêu cười: “Lần sau em sẽ giúp anh nhiếc móc Bao đại ca báo thù là được rồi!”

Bạch Ngọc Đường căm giận: “Nhưng lần này cái gì ta cũng chưa nói!” Mứt hoa quả ơi mứt hoa quả…

Bàng Thống: “Quả thật thú vị. Lần sau… tiếp tục?”

Nhưng mà Ô Viễn nếu là gian tế, cũng quá thảm đi: chỉ một ngày sau đó, hắn đột nhiên bị hơn mười người bịt mặt vây kín ngay trước mắt Công Tôn Sách, bị chém tới nát thành bảy tám mảnh… Khụ, kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, không nát, nhưng là chỉ còn một hơi – nếu không phải Triển Chiêu lo lắng không muốn Công Tôn Sách đơn độc ở cùng Ô Viễn một chỗ nên chạy đi tìm, Bàng Thống lại an bài hai phi vân kỵ âm thầm đi theo Công Tôn Sách – khẩu khí này cũng sớm chặt đứt. Mà thần kỳ thay, Công Tôn Sách chỉ chịu va chạm trầy da một chút, chủ yếu kinh hách không nhỏ.

Hai người toàn thân đầy vết máu bị mang về huyện nha. Khi đó trời đã chạng vạng, Tiêu Hách thấy dưới ánh đuốc Ô Viễn cả người huyết nhục mơ hồ, liền kêu lên một tiếng sợ hãi rồi hôn mê bất tỉnh, nhưng thân mình còn chưa kịp ngã xuống đất đã bị một cước đá văng – Bàng Thống biểu cảm bình tĩnh, vượt qua Tiêu Hách, không nói một lời tiếp nhận lấy Công Tôn Sách từ trong tay Triển Chiêu.

Công Tôn Sách vẫn còn ý thức, vốn không muốn, nhưng cả người nhũn ra không có khí lực, tối quan trọng hơn chính là y thấy ánh mắt Bàng Thống liền không nói được nên lời nữa; Triển Chiêu vốn cũng không nguyện ý để người khác tới đỡ Công Tôn đại ca, nhưng Bàng Thống đã nhanh tay, Bạch Ngọc Đường còn nhanh tay hơn – hắn chẳng qua ngẩng đầu hô một tiếng”Bao đại ca đến hỗ trợ”, tay lập tức liền trống rỗng, chính mình cũng bị kéo vào một lồng ngực, bị ôm đến choáng váng: “Mèo con, bị thương sao? Sao trên quần áo đều là vết máu? Có bị vết thương nào không?”

Bao Chửng và Tiểu Man với tay ra, hết nhìn bên này rồi lại xem bên kia, bất đắc dĩ, đành phải đi chiếu cố Ô Viễn.

Công Tôn Sách bị Bàng Thống trực tiếp mang vào phòng ngủ, sau đó liền bị ra lệnh đi tắm rửa. Công Tôn Sách cả giận, trừng mắt đào hoa đẩy hắn ra nói: “Không nhọc Vương gia lo lắng, Công Tôn Sách không yếu đuối đến nỗi thấy người bị giết liền té xỉu!” Hận đành hận hơi sức không đủ, nói ra không có khí thế.

“Bổn vương cũng không cho rằng ngươi yếu đuối, nhưng bổn vương cho rằng ngươi cần thay đổi quần áo để kiểm tra vết thương… Ngay lập tức.” Bàng Thống cũng không hoảng không loạn, giọng điệu lại không để cho người ta dám nghi ngờ không nghe theo.

“Ta cũng không cần phiền…”

“Công Tôn công tử, nếu là án mật thám bình thường, cho dù xảy ra án mạng, ngươi cho là bổn vương sẽ vì nó mà dây dưa ở cái địa phương rách nát này? Ngươi nên biết ta vì cái gì… vì ai mà đến. Hay ngươi thật muốn cho ta cái cớ để phát tác?”

Công Tôn Sách cảnh giác lui về phía sau hai bước, đúng lúc gặp được cái bàn giúp ổn định lại cơ thể yếu ớt, nhìn chằm chằm Bàng Thống, nghiêm nghị nói: “Lúc trước phá hỏng chuyện của Vương gia, Vương gia nếu muốn trách tội, Công Tôn Sách không có lời nào để nói! Nhưng cho dù ta chỉ là nhất giới thư sinh, cũng sẽ không ngồi chờ chết, cho dù Vương gia có ý đồ gì, xin hãy nói cho ta biết!”

Nhất thời yên lặng. Bàng Thống nhìn chằm chằm Công Tôn Sách, trên mặt âm tình bất định. Công Tôn Sách tim đập như trống nổi, lại không lùi bước nửa phần. Bỗng nhiên bông nến nổ lép bép, phát ra tiếng vang giòn nứt. Công Tôn Sách cả kinh, hoàn hồn lại đã thấy Bàng Thống đến trước người mình.

Hô hấp giao triền.

Công Tôn Sách hoảng sợ ngửa ra sau, lại bị Bàng Thống đưa tay ôm thắt lưng ép trở về: “Cẩn thận thương thế của ngươi.” Tay kia nắm lấy cánh tay trầy da của y, cẩn thận – nhưng không có nửa điểm hoài nghi – kéo y vào người mình.

“Bàng Thống ngươi mau buôn ta ra…” Công Tôn Sách vừa thẹn vừa giận, trong lòng nói, biết rằng thắt lưng bản công tử mảnh mai, nhưng mảnh mai như vậy không phải để cho ngươi tùy tiện đến ôm! Dùng sức giãy giụa, giãy giụa… Đáng tiếc ngoài làm cho mình càng không được tự nhiên, không có tác dụng.

Bàng Thống làm bộ không nghe thấy lời y, trầm giọng nói: “Ý đồ của ta? Ý đồ của ta cho dù nói ra thì ngươi có thể ngăn cản ta sao? Tựa như hồi ở thái miếu? Ừ?” Lại đi cọ cọ dính dính, chóp mũi gặp chóp mũi.

Công Tôn Sách không cam lòng yếu thế, ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt hắn (thuận tiện đem chóp mũi dịch xa một chút), bắt gặp ánh mắt tựa hồ đơn giản lại phảng phất như đang nói lên không biết bao nhiêu điều, thoáng chốc thất thần.

Bàng Thống bỗng nhiên khàn khàn cười, nói: “Ta biết ngươi là người như thế nào rồi! Ngươi nha…” Nhanh chóng hôn lên môi y một cái, “Nguyên lai là một mỹ nhân!”

…… “Bàng Thống, ta giết ngươi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio