Hứa Tử Mặc mở danh sách bạn bè ra, thấy được lần cuối cùng Cố An Trạch truy cập là vào nửa năm trước.
Sắc mặt Tần Sở cực kỳ khó coi, chân bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Cố An Trạch ngơ ngác nhìn bóng dáng buồn bực kia, khuôn mặt hiện rõ vẻ cô đơn.
"Xin lỗi...Đã chết rồi mà vẫn còn khiến anh tức giận..."
Mí mắt cậu rũ xuống, sau đó cầm lấy chân Cầu Cầu, nở nụ cười nhợt nhạt, trông như không hề để bụng chuyện vừa rồi.
Cứ như vậy lại càng khiến lòng Tần Sở đau đớn không thôi.
"Sao lại là lỗi của em cơ chứ...An Trạch, An Trạch à..."
"Cầu Cầu, tao không đi đâu hết, chỉ ở đây với mày thôi được không?" Cố An Trạch nghe thấy Cầu Cầu bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, còn tưởng nó sợ cậu bỏ đi, nên khẽ mỉm cười trấn an, đoạn lại nhẹ nhéo nhéo lỗ tai nó, "Mày bây giờ cần nghỉ ngơi nhiều vào, tao không đi đâu nữa, mày ngủ một lát được không?"
Cơ thể thật sự đã quá mệt mỏi, nhưng Tần Sở vẫn cố gắng mở to mắt, sợ bóng người trước mắt đột nhiên biến mất.
Nếu nói tất cả đều chỉ là một giấc chiêm bao, hắn xin tình nguyện không bao giờ tỉnh dậy.
Cho dù An Trạch đã mất, thì hiện giờ tốt xấu gì linh hồn cậu vẫn còn ở nơi đây.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cậu một lần nữa, dù có phải vĩnh viễn bị giam trong thân xác một con chó thì có gì to tát đâu?
Hắn kêu lên hai tiếng "Ẳng ẳng" tỏ vẻ phản bác, nhưng Cố An Trạch cho rằng nó vẫn không yên tâm lo là mình lén bỏ đi, mỉm cười tiếp tục trấn an nó lần nữa: "Tao thật sự không đi mà, mày nhìn đi, nếu tao buông tay, mày tỉnh lại ngay lập tức là được rồi"
Dứt lời, cậu nắm chặt chân trước của Tần Sở.
Tần Sở vẫn kiên quyết không chịu nhắm mắt, tuy rằng đã buồn ngủ đến hai mí mắt sắp đánh vào nhau cũng cố chấp muốn mở to ra.
Có lẽ cái bộ dạng này chọc cho Cố An Trạch tức cười, cậu cười khúc khích vài tiếng, thấy phòng bệnh không có ai mới giang tay ôm lấy Cầu Cầu.
"Ngủ đi, mày phải nhanh khỏe lên thì tao mới yên tâm được."
Cậu áp gương mặt dụi dụi vào lỗ tai mềm mềm cùa Tần Sở, rồi lại dịu dàng hôn lên giữa hai chân mày hắn.
Cái ôm kia không hề ấm áp chút nào, nhưng lại cực kỳ thoải mái.
Tần Sở ngơ ngẩn nhìn nụ cười ôn hòa của đối phương, mí mắt đang đấu tranh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà chậm rãi cụp xuống cho đến khi hoàn toàn khép lại.
Động tác của Cố An Trạch càng nhẹ nhàng hơn, nhưng tay thì vẫn bị nắm chặt như cũ.
Vài phút trôi qua, thấy Cầu Cầu thật sự không có dấu hiệu mở mắt lần nữa, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng ngủ rồi."
Đó giờ cậu không hề cảm thấy buồn ngủ, nhưng hình như do cứu Cầu Cầu mà giờ có hơi mệt mỏi đôi chút.
Cầu Cầu vẫn ngủ mê mang, cậu khẽ nở nụ cười, chỉnh tư thế sao cho thoải mải dựa vào đầu giường bệnh rồi cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm vừa tỉnh dậy, Tần Sở còn chưa kịp phản ứng tình huống hiện tại.
Từ khi biết được tin Cố An Trạch chết, hắn chưa từng có giấc ngủ nào yên ổn như vậy.
Chân còn đang được nắm chặt lấy, hắn hơi sửng sốt, sau mới nhớ ra mình đã biến thành Cầu Cầu bị xe đụng hồi ba tháng trước.
Hơn nữa hắn còn gặp được Cố An Trạch.
Cố An Trạch dựa vào giường bệnh ngủ, cho nên Tần Sở không nhìn được mặt cậu, chỉ có thể mơ hồ thấy được vài sợi tóc mềm mại.
Chân trước được giữ chặt, đối phương đúng là không nuốt lời, chưa bao giờ rời đi dù một phút.
Như có một dòng nước ấm áp chảy xuôi trong lòng ngực, Tần Sở muốn trở mình dậy, nhưng ngực vẫn còn ẩn ẩn đau.
Hắn không muốn đánh thức Cố An Trạch, vậy mà chân trước chỉ vừa mới nhúc nhích nhẹ, người ở bên giường đã mơ màng mở mắt.
"Tao...ngủ quên mất."
Cậu có hơi bực bội, sau đó mới dụi mắt, ngáp một cái dài rồi đứng dậy.
Qủa nhiên hai mắt Cầu Cầu đã tỉnh như sáo, ngoan ngoãn nhìn cậu.
Cố An Trạch cười cười xoa lớp lông mềm mượt của nó, "Cầu Cầu, còn đau không?"
"Không đau, không đau nữa"
Tần Sở ư ử đáp lời, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Cố An Trạch.
Cố An Trạch cũng nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
Chỉ là một người một chó còn chưa sưởi ấm nhau được bao lâu, Tần Sở chợt cảm thấy cơ thể dần dần nổi lên cảm giác kỳ lạ.
Cũng không hẳn là kỳ lạ lắm, khi làm người cũng thường bị như thế, nhưng mà đặt vào tình huống hiện tại lại vô cùng xấu hổ.
Hắn......!Muốn đi tiểu.
Cầu Cầu đang thoải mái nhũi nhũi bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt nghiêm trọng cứng đờ hai chân.
Cố An Trạch khó hiểu chớp mắt, tưởng nó còn mệt nên dịu dàng sờ sờ lỗ tai nó.
Mà cái cảm giác tê tê ngứa ngứa từ tai truyền đến càng khiến Tần Sở không kiềm nén được dòng nước sắp trào ra tới nơi, phải ừ hử lên mấy tiếng kêu đối phương ngừng động tác lại.
"An Trạch, đừng rờ nữa...anh, anh muốn..."
Cho dù bây giờ hắn không thể nói chuyện, nhưng cái từ nhạy cảm kia cũng khó nói ra một cách tự nhiên được.
Tần Sở bị nghẹn, vô cùng hy vọng y tá ngay lập tức bước vào đây.
"An Trạch, không thể sờ nữa......"
Tiếng thút thít ban đầu đã dần dà thay đổi, tuy nhiên bây giờ là buổi tối, các y bác sĩ đều đã tan ca, chỉ còn một bác sĩ trực ban lâu lâu sẽ ghé qua nhìn một cái rồi đi.
Bụng dưới ngày ngày trướng, cảm giác muốn xè ngày càng mãnh liệt, mà Cố An Trạch hãy còn đang quan tâm xoa một bên tai của hắn.
Hắn liều chết nín vào, nhưng phút đã là cực hạn.
Sự tê dại chạy dọc theo cơ thể kích thích bàng quang, mặc kệ Tần Sở có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì lúc này đây trước mắt đã trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng theo.
Một thứ ấm áp tràn ra giữa hai chân.
"Ây...Cầu Cầu, mày tè rồi." thấy một mảng lông cùng nệm giường bị thấm ướt, Cố An Trạch mới kịp phản ứng, rồi như nhận ra được gì đó mới gật gù, "Hèn gì lúc nãy mày sốt sắng như vậy..."
"Ẳng!"
Tần Sở kẹp chặt hai chân sau, đột nhiên thấy vô cùng hận cái thân chó này.
Nửa tiếng sau, bác sĩ trực đêm cũng tuần tra đến phòng bệnh này.
Nhìn thấy giường nệm bị ướt dưới mình Cầu Cầu, y không chút kiêng dè nào mà cười to ra tiếng, trông ánh mắt đau khổ không biết làm sao của Cầu Cầu y mới giúp hắn thay đổi ga giường, lau khô lông.
Tần Sở nhìn Cố An Trạch, người theo dõi toàn bộ quá trình đang đứng một bên che miệng cười, còn ra vẻ tủi thân kêu lên hai tiếng, như là tố cáo đối phương không quan tâm đến mình.
Cố An Trạch vừa cười vừa xoa đầu hắn, trấn an: "Được rồi, được rồi, tao biết Cầu Cầu rất ngoan, chắc chắn sẽ không tiểu lên người người khác.
Lần này là trường hợp đặc biệt thôi mà, đừng buồn nữa."
"Ẳng!"
"Tao không ghét mày đâu, thật đó, Cầu Cầu vẫn là con chó tốt nhất nha." Cậu vẫn còn cười, hơn nữa cả khuôn mặt đều mang theo ý cười, không phải cười khổ hay là miễn cưỡng cười.
Lòng Tần Sở vẫn còn đang ngượng ngùng, nhưng thấy nụ cười xán lạn đã lâu chưa được gặp của Cố An Trạch, phút chốc ngẩn cả người.
Thật sự là rất lâu......!rất lâu rồi không còn thấy An Trạch vui vẻ như vậy.
Thì ra An Trạch của hắn cười rộ lên lại đẹp đến thế.
Đáy lòng bỗng trở nên mềm nhũn, Tần Sở ngẩng đầu liếm lên gương mặt Cố An Trạch.
Nhưng Cố An Trạch không phản ứng lại, thế nên lưỡi Cầu Cầu đi xuyên qua cậu.
Tần Sở sửng sốt.
Vậy là...Những người khác không có cách nào chủ động chạm vào An Trạch sao?
Cố An Trạch chớp chớp mắt, ngay sau đó ngẩng đầu lên.
Lúc này tim Tần Sở đập rất nhanh, giống nam sinh lần đầu biết yêu, nhẹ nhàng liếm từng chút một.
Thật mềm.
"Giờ thì hết buồn rồi nhé." Cố An Trạch mỉm cười, chủ động hôn lên chóp mũi Tần Sở.
Tần Sở thấp giọng kêu một tiếng, ngoan ngoãn cọ cọ vào.
Chỉ cần An Trạch có thể vui vẻ......!Hắn cho dù có trở thành xấu xí thì có là gì?
Tần Sở trong lòng vốn còn có chút khúc mắc, sau khi nghĩ thông suốt thì ngay lập tức tính tới vận dụng ưu thế của cái cơ thể này.
Mặc dù chưa thể cử động mạnh, nhưng lấy lòng bán manh không hề khó chút nào.
Cố An Trạch vẫn còn khá lo lắng cho tình trạng của hắn, thấy tinh thần hắn tốt như vậy cuối cùng cũng yên lòng, kiên nhẫn chơi đùa cùng Cầu Cầu.
Cho đến ngày thứ ba Tần Sở đã có thể xuống giường đi bộ.
Bác sĩ lẫn y tá đều vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không tìm hiểu lý do mà cho là ý chí sống sót của Cầu Cầu rất cao.
Hứa Tử Mặc và Tần Sở mỗi ngày đều đến thăm, nhưng Cố An Trạch lo Cầu Cầu ở một mình cô đơn nên không đi theo họ trở về mà nhất quyết ở bên cạnh chăm sóc Cầu Cầu.
Vì thế mà cậu không nhận ra không khí giữa Hứa Tử Mặc và Tần Sở ngày càng căng thẳng.
Quan trọng là giờ điều làm cậu thấy không vui chính là thái độ của Cầu Cầu.
Lúc trước Cầu Cầu còn có chút e sợ Tần Sở, tuy rằng đoạn đầu thời gian trước, nó còn có hơi mang vẻ quyến luyến lấy lòng.
Nhưng lần bị tai nạn xe này tỉnh dậy, thái độ của Cầu Cầu lại lạnh nhạt hẳn đi, dù là vừa nãy còn chơi đùa ầm ĩ cùng cậu, thì giây tiếp theo lại giả vờ buồn ngủ nằm bẹp trên giường chẳng thèm nhúc nhích.
Tần Sở biết, hắn phải bắt chước mỗi một động tác của Cầu Cầu mới có thể ra vẻ bình thường được.
Nhưng khi mình trong quá khứ đang đứng trước mặt, hắn vẫn không nhịn được mà trút tất cả oán hận lẫn hối hận lên người đối phương.
Nhưng mặc kệ hắn chán ghét Tần Sở hiện tại thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện theo đối phương về nhà, sau khi xác định cơ thể đã không còn vấn đề gì, Tần Sở vẫn bị tròng dây xích chó vào cổ, leo lên chiếc xe đã từng là của mình kia.
Cũng may An Trạch của hắn còn ngồi bên cạnh.
Dọc đường về nhà Hứa Tử Mặc và Tần Sở đều không hề nói lời nào, không khí căng thẳng làm Cố An Trạch có chút lo lắng.
Cuối cùng khi về tới nhà, hai người kia vẫn không mở miệng, Tần Sở lại còn tự giác lấy nước rồi đổ thức ăn ra bát cho Cầu Cầu.
Tần Sở tựa vào cố An Trạch, không chút e ngại nhìn mình phục vụ chính mình.
Hắn cố nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng hiện giờ mình đã nảy ra ý nghĩ chia tay.
Hắn cọ cọ ống quần Cố An Trạch, hy vọng đối phương vuốt ve mình, nhưng ngay lúc này Hứa Tử Mặc vẫn luôn trầm mặc lại cất lời.
"Tần Sở, anh phải như vậy mới được à?"
Cố An Trạch ngơ ngác nhìn người đang bày ra bộ mặt không vui rõ ràng là Hứa Tử Mặc, hoang mang chớp mắt.
"Tại sao anh không nói gì?" Hứa Tử Mặc đã tức giận sẵn, môi mím chặt lại nhìn về phía Tần Sở.
" Em thừa nhận đúng là Cầu Cầu bị tai nạn có trách nhiệm của em, nhưng cũng là do Cầu Cầu tự chạy đi! Em cũng đâu còn cách nào! Sau đó em cũng đã đưa Cầu Cầu đến bệnh viện, giờ nó cũng đã khỏe lại rồi...!Chuyện này đương nhiên phải báo với An Trạch một tiếng, nhưng bây giờ em và anh đều không liên lạc được với cậu ta, em còn có thể làm gì bây giờ?"
Tần Sở ngồi chồm hổm xuống trước mặt Cầu Cầu, không có ý định đứng dậy.
Hắn xoay lưng về phía Hứa Tử Mặc, nên Hứa Tử Mặc không nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp của Tần Sở -- đầy chật vật, rồi rắm và cả âm u.
Còn Tần Sở lúc này đang ở trong thân xác Cầu Cầu, hắn chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy chính mình.
Dùng thị giác người thứ ba quan sát bản thân thật sự rất kỳ quái, nhưng mà hắn hiện tại không có thời gian để phân tích này nọ.
Ký ức mơ hồ vừa rồi bởi vì mấy câu của Hứa Tử Mặc mà dần dần hiện rõ lên, giống như thước phim quay chậm, ấn nút một cái đã tua lại được những sự kiện đã qua.--
Hắn nhớ ra.
Đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh tranh chấp cùng Hứa Tử Mặc, mà bản thân hắn lúc này chưa có thái độ kiên quyết muốn đi tìm An Trạch về, cho nên, sau thời gian xa cách ngắn ngủi, hắn không chỉ không cự tuyệt nụ hôn của Hứa Tử Mặc, thậm chí còn xảy ra quan hệ với y...!
Hắn không dám tưởng tượng Cố An Trạch chứng kiến cảnh mình và Hứa Tử Mặc phát sinh quan hệ, nhưng mà mọi chuyện vẫn xảy ra như những gì hắn đã trải qua, Hứa Tử Mặc đã giận đến run người.
" Anh có phải đang nghĩ đến Cố An Trạch không?" Y nhìn chằm chằm người đàn ông đang trầm mặc trước mắt, Tần Sở thì lại không nói lời nào, giống như là đang cam chịu.
Cố An Trạch bối rối chớp mắt, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
-
- Hết chương -
-.