Hắn bị đẩy vào cấp cứu lần nữa.
Tần Sở vừa làm phẫu thuật cắt bỏ lá lách xong, hơn nữa mấy ngày nay chế độ ăn uống thất thường cộng thêm tinh thần bị kích động, nên đã vỡ tĩnh mạch dạ dày gây ra triệu chứng nôn mửa.
Các bác sĩ và y tá đều lo đoạn động mạch lách vừa nối sẽ bị đứt do máu tràn vào, thế nên sau khi cấp cứu xong đã đưa ra tối hậu thư, yêu cầu bệnh nhân phải yên tĩnh nghỉ ngơi giữ cho khí quản ổn định.
Lúc hắn tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Có lẽ là nhờ năng lực của Cố An Trạch, tốc độ phục hồi của Tần Sở đã vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ sau ba ngày, vết bầm tím ngoài da do vụ tai nạn xe đã biến mất một nửa, cơ thể vốn không ăn uống gì được bây giờ đã có thể hấp thụ một số đồ ăn dạng lỏng.
Hắn cũng không yêu cầu xuất viện sớm hay từ chối điều trị, mỗi ngày chỉ im lặng ôm lấy hũ tro cốt của Cố An Trạch, lặng yên ngẩn người.
Hắn cho rằng lòng mình đã khắc sâu từng đường nét trên gương mặt An Trạch, thế nhưng khi nhắm mắt, lại không có cách nào vẽ ra bóng hình của cậu, chỉ còn cách nhìn bức ảnh nho nhỏ trên bình, cố gắng ghi vào trong tim.
Kí ức sống động xưa kia giờ đã bị phủ một lớp bụi thật dày, dù cho hắn có cố gắng lục lại cũng chỉ thấy được mỗi bóng dáng tái nhợt cô quạnh.
Tất cả...!đều không thể cứu vãn rồi.
Ngay cả việc mơ thấy An Trạch đối với hắn cũng là một điều xa xỉ, có thể gặp Cố An Trạch trong mơ thôi đã đủ lắm rồi.
Nhưng có lẽ Cố An Trạch rất hận hắn, cho dù trong mơ cũng không muốn gặp.
Thậm chí những kí ức khiến hắn hối hận và đau đớn kia cũng chẳng thể đi vào giấc mơ, chỉ còn những đêm mất ngủ cô đơn kéo dài vô tận.
Chẳng biết tháng giêng đã đến từ lúc nào.
Ngày tết vui vẻ náo nhiệt của người khác chẳng có chút liên quan gì đến Tần Sở, càng không nói đến việc hắn đang nằm trên giường bệnh.
Pháo hoa đang nở rộ bên ngoài cửa sổ, y tá còn cố ý mua vài câu đối về trang trí.
Thế nhưng vẫn không có cách nào có thể che dấu cảm giác lạnh lẽo hiu quạnh nơi bệnh viện này.
Đây là lần đầu tiên hắn không trở về nhà họ Tần.
Hắn chợt nhớ đến cái lần đưa Cố An Trạch về nhà ăn Tết.
Mặc dù năm tuổi đã tách ra ở riêng nhưng mỗi dịp Tết Nguyên Đán hắn vẫn dẫn Cố An Trạch về.
Trong mắt cha mẹ, hắn và Cố An Trạch là một đôi, nhưng bọn hắn không có con cái, cũng không thể coi là một gia định hoàn chỉnh.
Hơn nữa, hắn cũng không chuyển đi thành phố khác, Tết Nguyên Đán tụ họp chung một chỗ càng thêm náo nhiệt.
Hình như ngày thường hắn luôn bắt nạt Cố An Trạch, chỉ khi nào trước mặt cha mẹ mới giả vờ đối tốt với cậu một chút.
Thế nên, Cố An Trạch luôn tràn đầy chờ mong đối với những ngày lễ tết như thế này.
Thời điểm cách tháng giêng hơn mười ngày, cậu đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị lễ vật cần thiết trở về nhà họ Tần, vừa trịnh trọng lại vừa vui vẻ.
Nhưng khi ấy Tần Sở có tâm trạng nào mà quan tâm đến mấy món cá, nấm đông cô hay măng khô Cố An Trạch làm đây? Cứ cho rằng mấy món cậu làm có ngon hơn so với những nhà hàng bên ngoài một chút, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một vài món ăn bình thường ngày tết.
Thế nên hắn chưa từng nhìn đến, gần như là vội đến vội đi, lười để ý đến cậu đang bận rộn trong trong nhà.
Có điều trái ngược với thái độ của Tần Sở, cha mẹ Tần đều rất thích những thứ này, lần nào nhận được đều không ngừng khen ngợi Cố An Trạch.
Tuy trong lòng Tần Sở rất khinh thường, nhưng trước mặt cha mẹ mình vẫn giả bộ thân mật với cậu, cũng sẽ tùy ý khen ngợi vài ba câu.
An Trạch tất nhiên biết đó là những câu nói có lệ của hắn.
Nhưng mà mỗi khi như vậy, cậu vẫn sẽ không nhịn được mả hai tai đỏ bừng lên, ngay cả nụ cười cũng trở nên ngượng ngùng hơn.
Dường như chỉ cần người lớn tụ họp lại một chỗ thì Cố An Trạch sẽ trở thành đối tượng được khen ngợi.
Mỗi lần như vậy Tần Sở lại giả bộ ra vẻ vui mừng xen lẫn tự hào.
Nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn với những lời có cánh mà người khác dành cho Cố An Trạch.
Rõ ràng cái người làm cho người ta giận đến thế, dựa vào đâu mà mỗi lần về nhà lại bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành như vậy?
Trong lòng hắn tràn ngập ác ý, vì vậy tất cả nỗ lực của Cố An Trạch cốt để khiến hắn vừa lòng đều bị quy thành người có tâm cơ.
Đã bên nhau hai năm, hắn vẫn lười để ý đến cậu.
Cứ mỗi tối về phòng ngủ, hắn sẽ sầm mặt xuống muốn cho cậu biết điều một chút.
Đúng như dự đoán, Cố An Trạch sẽ lúng ta lúng túng không nói lên lời, tự giác ôm chăn lùi vào một góc.
Nhưng sau này, lại không phải như vậy.
Lẽ ra lúc đó hắn đã thích Cố An Trạch, bằng không, hắn sao có thể mê muội cơ thể cậu như vậy? Hắn có thể tùy ý tìm một người giải quyết nhu cầu, nhưng thực tế kể từ khi Hứa Tử Mặc rời đi, người thật sự cùng hắn xảy ra quan hệ cũng chỉ có một mình Cố An Trạch.
Giờ đây nhớ lại những ý nghĩ nực cười lúc trước, trái tim Tần Sở muốn phát run.
Như có một cây kim từ từ đâm vào vết thương sâu nhất, lộ ra máu tươi đầm đìa.
Hắn rõ ràng không phải người ngu ngốc như vậy, nhưng mỗi lần đối diện với Cố An Trạch lại cư xử một đứa trẻ không chịu lớn, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu.
Chính hắn hiện giờ cũng không rõ vì sao lúc trước lại phạm phải sai lầm lớn như vậy.
Hắn từng ảo tưởng quá khứ chỉ là một giấc mộng, sau tất cả Cố An Trạch vẫn chờ hắn ở nhà.
Thế nhưng đợi khi tỉnh lại, làm bạn với hắn cũng chỉ còn hũ tro cốt lạnh lẽo này thôi.
Hắn còn cố ý làm khó An Trạch.
Biết rõ ngày hôm sau cậu phải dậy sớm cùng hắn đi chúc tết, nên tối hôm đó hắn cố tình dày vò cậu.
Mãi cho đến khi Cố An Trạch không chịu nổi, nức nở cầu xin mới miễn cưỡng chấm dứt.
Hắn sao mà dịu dàng cho được? Ngày hôm sau, bởi vì vận động quá mức mà nơi ấy sưng tấy cả lên.
Ngay cả đi lại cũng có chút khó khăn, bữa sáng cũng không ăn được mấy, phải ngây ngốc trong phòng tắm thật lâu mới đi ra nổi.
Tất cả mọi thứ Tần Sở đều biết hết, nếu biết đau như vậy, hắn sẽ không bắt nạt cậu cả đêm.
Làm sao Cố An Trạch có thể cự tuyệt hắn? Cho dù không có một chút khoái cảm nào, cả người đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, vẫn ngoan ngoãn nằm yên.
Phải đi chúc tết vài ngày, dù cho cơ thể có khó chịu đến đâu, cậu vẫn luôn cố gắng ứng phó.
Đợi đến khi cùng Tần Sở trở về nhà, cả người cậu đã phát sốt.
Ngày nghỉ của bệnh viện ít hơn so với quy định của nhà nước, cậu cũng chỉ có thể nghỉ ở nhà một ngày, ngày hôm sau lại phải đi làm trở lại.
Bộ dạng kia của cậu ngay cả Tần Sở cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng cậu không nghỉ ốm, chỉ uống thuốc hạ sốt rồi tiếp tục công việc.
Từ đầu đến cuối, Tần Sở chưa từng nói gì.
Hắn thậm chí còn không có ý định giúp Cố An Trạch tắm rửa, chứ đừng nói chi đến mua thuốc? Hắn vẫn luôn cho rằng Cố An Trạch là bác sĩ, cho dù bị dày vò bao nhiêu, cũng không cần phải lo lắng thái quá.
Chỉ cần qua vài ngày là cậu lại có thể làm loạn khắp nơi trước mặt hắn.
Sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy...!
Suy nghĩ chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, đợi đến khi hồi thần lại, nước mắt lạnh lẽo cứ theo đà chảy xuống khuôn mặt hắn, hũ tro cốt của Cố An Trạch đã ướt đẫm.
Hắn sốt ruột lau đi, cho đến khi chiếc bình không còn dấu vết gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Xốc chăn lên, đặt vào trong lồng ngực, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cậu.
An Trạch, em vẫn ở bên cạnh anh mà, phải không.
Hắn tưởng mình không bao giờ có thể mơ thấy Cố An Trạch nữa, nhưng đêm đó hắn lại quay về quá khứ thêm một lần.
Nơi đây vẫn là ngôi nhà cũ của họ, đồ đạc cũng không có gì thay đổi.
Nhưng Cố An Trạch lại một mình đứng đó, trên cổ tay còn mang theo vết dao rạch rất sâu, lẳng lặng đứng trước mặt hắn.
Tần Sở không ngừng khóc lóc cầu xin đối phương tha thứ cho mình.
Cố An Trạch vẫn như trước không nói một câu, cả người đờ đẫn đứng đó.
Phía sau cậu còn có cha mẹ và ông nội, nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Lúc Tần sở tỉnh lại từ trong giấc mơ, gối đã thấm ướt một mảng.
Hũ tro cốt của Cố An Trạch vẫn còn ở trên bàn, hắn thở hổn hển bật đèn, ôm chặt cái bình vào trong ngực.
Chỉ có như thế mới có thể làm hắn bình tĩnh một chút.
Hai tháng sau, hắn được xuất viện.
Thông thường, những bệnh nhân phẫu thuật cắt bỏ lá lách phải nghỉ ngơi nửa năm, nhưng hắn hồi phục rất nhanh khiến những bác sĩ có kinh nghiệm đều rất băn khoăn.
Lúc Cầu Cầu xông vào phòng bệnh ICU cũng chưa chết, chỉ bị tiêm thuốc mê nồng độ cao.
Sau khi hôn mê một ngày đêm, nó đã trở lại làm một con Samoyed ngây thơ đáng yêu, tủi thân vì bị ba ba gửi trong cửa hàng thú cưng.
Ngày Tần Sở xuất viện, việc đầu tiên hắn làm là đến cửa hàng thú cưng đưa Cầu Cầu về.
Nhìn thấy bóng hình quen thuộc, Cầu Cầu lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, bất chấp những sợ hãi đối với Tần Sở trước kia.
Nhưng hình như nó đang tìm kiếm thứ gì đó, không ngừng dáo dác nhìn quanh.
Nó đang tìm kiếm Cố An Trạch.
Tần Sở gần như biết được nguyên nhân, lập tức cảm thấy chua xót.
Hắn cố gắng áp chế cảm xúc đang dâng trào, đem Cầu Cầu về nhà.
Cầu Cầu còn tưởng rằng Cố An Trạch không đến đón mình, kích động chạy vào nhà, lại nhìn thấy cách trang trí quen thuộc, vui vẻ nhảy cẫng lên khắp nơi.
Chỉ chờ đổi giày xong, nó đã tung tăng chạy loạn khắp tất cả các phòng.
Giống như đang chơi trò chơi trốn tìm với Cố An Trạch, vừa chạy loạn vừa "Gâu gâu" sủa to.
Nhưng chạy quanh hết một vòng vẫn không thấy bóng dáng chủ nhân đâu, nó có chút nghi ngờ, thế rồi bước đi chậm lại hơn rất nhiều.
Nó nghĩ Cố An Trạch đang trốn ở một nơi mà nó không chú ý đến, vì thế lại tỉ mỉ tìm kiếm một lần nữa, đến cả cửa tủ cũng mở ra xem.
Tần Sở đau khổ đi theo phía sau nó, đáy lòng không ngừng chua xót.
An Trạch nếu em vẫn còn ở nơi này...!Hãy ra đi.
Không cần trốn anh đâu, anh thật sự rất nhớ em...!
Hắn vẫn hy vọng xa vời Cầu Cầu sẽ tìm được Cố An Trạch, nhưng nhìn cậu từng chút từng chút biến mất trước mặt hắn, vậy làm sao còn có thể xuất hiện được nữa? Cầu Cầu ở trong phòng tìm nửa ngày, ngay cả dưới gầm giường cũng không tha.
Nó nghĩ Cố an Trạch đang trốn dưới gầm giường nên không ngừng cố gắng ép chặt thân thể mũm mĩm của mình xuống, khi thật sự không thể chen vào, nó lại dùng móng vuốt mò xuống.
Vẫn không tìm thấy.
Dù trong lòng có tràn ngập hy vọng, tìm kiếm bên phải bên trái rồi lại bên trái bên phải tận bốn năm lần, cuối cùng nó cũng mơ hồ nhận ra điều không đúng.
Nó như bị rút hết sức lực, ngây người đứng trong phòng khách, mê man nhìn xung quanh.
Nó không làm loạn nữa, cứ như vậy sững sờ đứng đó, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Tần Sở, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, như đang hỏi tung tích chủ nhân.
Nó vẫn là một con chó có tình nghĩa sâu nặng như vậy, Tần Sở không kìm được nước mắt, nghẹn ngào ôm chặt Cầu Cầu vào lòng.
"Xin lỗi, em ấy mất rồi...!mất rồi."
Cầu Cầu có lẽ nghe không hiểu, nhưng nó lại rất không vui, giãy ra khỏi cái ôm của Tần Sở, một mình nằm lại trong ổ, buồn bã cuộn tròn lại.
Tần Sở vuốt mắt thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống.
An Trạch của hắn...!sẽ không bao giờ trở lại.
-
- Hết chương -
-.