Ba chữ Hứa Tử Mặc này từ lâu đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, bây giờ tự nhiên nhìn lại, mới nhận ra mười tám năm trước mình còn chưa chia tay với đối phương.
Tần Sở hơi nhíu mày, không gọi lại mà chỉ mím môi nhìn điện thoại.
Hắn trầm mặc một lát, ngay sau đó chỉnh về chế độ yên lặng xong ném qua một bên, rồi lại tiếp tục ôm Cố An Trạch vào lòng.
Dáng người Cố An Trạch cực kỳ gầy, sống lưng như không có miếng thịt nào, dễ dàng sờ đến xương.
Cố cậu đang gối lên cánh tay của hắn, Tần Sở cũng không cảm nhận được sức nặng.
May mà cơ thể cậu vẫn còn hơi ấm, da dẻ cũng mềm mại, chứ không phải một nắm tro cốt lạnh băng kia.
Mắt Tần Sở hơi cụp xuống, cẩn thận siết chặt tay, để cho hai chân Cố An Trạch quấn lấy chân mình.
Khi chạm vào hai cẳng chân mảnh khảnh của Cố An Trạch, dục vọng cố ép xuống ban nãy không nhịn được hơi nhen nhóm lên.
Nhưng hắn không nhúc nhích mà chỉ tiếp tục xoa nắn người trong lòng ngực, ánh mắt dịu dàng xen lẫn trầm lặng.
Màn hình điện thoại trên đầu giường lại sáng lên, hắn cũng chẳng màng để ý.
Không có gì quan trọng hơn Cố An Trạch, chưa kể hắn đã không còn là Tần Sở vô tâm trẻ trâu thuở mười tám năm trước.
Tiếng hít thở của người trong lòng vang lên đều đều, hẳn là cảm nhận được hơi ấm, tay cũng khẽ nắm lấy góc áo của hắn.
Rõ ràng cậu cũng có thể ôm lấy eo Tần Sở, nhưng lại chỉ nắm chặt một góc áo nhỏ nhoi, môi hơi hé ra, tiếp tục say giấc nồng.
Có lẽ chỉ khi ở bên cạnh Tần Sở cậu mới có thể an tâm mà ngủ được chút ít.
Người bình thường luôn bừng tỉnh khỏi cơn mơ giữa đêm là Cố An Trạch giờ đây yên ổn dựa vào hắn, thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Tần Sở tựa trán vào trán câu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng nõn của đối phương.
Đêm qua dù gì cũng có Tần Sở bên cạnh, nên Cố An Trạch cũng ngủ được hơn một giờ, lông mi khẽ run.
Cả người như được bao bọc trong dòng nước ấm khiến toàn bộ cơ thể đều buông lỏng.
Dường như có hơi thở ấm áp phà lên mặt, cậu theo bản năng nắm chặt góc áo trong tay, mơ màng chưa tỉnh ngủ mà mở mắt ra.
Đầu óc có chút chậm chạp, khi đối mặt với ánh mắt thâm sâu cùng ý cười của Tần Sở, cậu ngơ ngác đưa tay dụi dụi mắt.
Đây là mơ sao.....
Đang dụi thì động tác tay chợt dừng lại, cậu lại nhìn Tần Sở lần nữa, bấy giờ mới nhớ được chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Vẻ mặt vừa bối rối vừa sững sờ thất sự rất đáng yêu, Tần Sở không nhịn được cúi đầu hôn lên chân mày của cậu, nhẹ giọng nói: "Không ngủ nữa hử?"
Cố An Trạch ngước mắt lên, ngơ ngác chớp chớp mấy cái.
Cảm giác mềm mềm ấm ấm dưới cổ không giống như gối đầu lắm, lúc này cậu mới nhận ra mình vẫn luôn ngủ trên cánh tay của Tần Sở, thế là lập tức định bật dậy.
Có điều chân hai người vẫn còn đang quấn quýt lấy nhau, mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng, ái ngại nhìn người nọ.
Tần Sở chỉ khẽ vuốt đầu tóc của cậu, ngoài ra không làm gì khác, song còn mỉm cười cưng chiều.
Cố An Trạch vừa thức dậy, đầu óc đang rối bời.
Cậu lúng túng sửa sang lại quần áo nhăn nhúm trên người mình, đoạn lại bất an nhìn Tần Sở.
Cánh tay người kia bị cậu đè hằn lên một vệt đỏ, cậu mím môi, sau lại nhỏ giọng nói một câu "Xin lỗi."
Đã lâu lắm rồi không chung đụng với Tần Sở, bây giờ tự nhiên ở cùng nhau khiến cậu không biết phải làm sao.
Tần Sở rót một ly nước đưa cho cậu, Cố An Trạch nhận lấy rồi nhấp từng ngụm nhỏ.
Cậu vừa định nói tiếng cảm ơn, thế rồi thấy nước mình uống còn dư lại bị hắn hớp cạn sạch.
Cầu Cầu đang ở bên trong nhà kho nhai đồ ăn nhồm nhoàm, lúc này lại lạch bạch chạy tới, sung sướng nhào lên người Cố An Trạch, cái đuôi không ngừng lắc qua lắc lại.
"Nên đưa Cầu Cầu ra ngoài tắm thôi." Hai người vẫn chưa có nhiều chủ đề để nói chung, may mà còn có Cầu Cầu.
Nói cho cùng cũng nuôi con chó ngốc này hết mười tám năm, Tần Sở quá quen với sở thích của nó rồi.
Quả nhiên vừa nghe được hai chữ "ra ngoài, lỗ tai Cầu Cầu nháy mắt dựng đứng lên, đôi mắt nhỏ xíu chớp chớp với Cố An Trạch.
"Anh thấy thức ăn dự trữ trong nhà không còn nhiều, chúng ta đi mua thêm đồ cho nó đi.
Xong rồi thì đi dạo công viên, có được không?"
Hắn vừa bưng ly nước vào bồn nước rửa sạch, vừa quay đầu nhìn người trên ghế.
Cố An Trạch sửng sốt một hồi, cậu không có lý do gì để từ chối, vì thế lập tức gật đầu đồng ý.
Thấy câu trả lời khẳng định của chủ nhân, Cầu Cầu hưng phấn sủa lên một tiếng "Gâu", rồi vui vẻ chạy loạn xạ, thậm chí còn lôi cọng dây xích từ trên tủ giày xuống, lắc lắc đuôi ý bảo Cố An Trạch đeo lên cho nó.
Tần Sở lau tay đi ra, cậu hơi do dự rồi chỉ cúi đầu tròng dây xích cho Cầu Cầu.
Ngoại trừ Cầu Cầu thì chả mang theo thứ gì cả.
Cố An Trạch im lặng nhận lấy giày Tần Sở đưa cho, sau đó lặng lẽ theo hắn ra ngoài.
Cứ như chỉ nhích đến gần một chút thôi là cậu sẽ bị căng thẳng, cậu theo bản năng đi chậm hơn Tần Sở nửa bước, giống như mỗi lần đi theo hắn như trước kia.
Cậu cho rằng chả có gì thay đổi cả, dù sao từ trước đến giờ cậu đều không có tư cách sánh bước cùng hắn.
Nhưng lần này thì khác, Tần Sở quay đầu lại nắm lấy tay cậu, vừa vững vàng vừa dịu dàng kéo cậu đến sát bên hắn.
"An Trạch, đi cùng nhau đi."
Dường như không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, Tần Sở vẫn luôn nắm chặt bàn tay mềm mại của Cố An Trạch, đi đến cửa hàng thú cưng trước tiểu khu.
Khác với hắn, tay của Cố An Trạch tuy không có mấy lạng thịt nhưng lại không cứng ngắc xíu nào mà mềm mềm nhũn nhũn, còn nhỏ hơn bàn tay của hắn.
Nhân viên ở cửa hàng đang chăm sóc cho mấy con vật nuôi gửi đến, thấy Cố An Trạch dắt Cầu Cầu đến lập tức vui vẻ gọi một tiếng "Cố tiên sinh".
Khi nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cô hơi sửng sốt, nhưng dù gì thì mấy cô gái trẻ vẫn luôn rất ủng hộ các cặp đôi đồng tính, thế nên nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.
Cô với Cố An Trạch thật sự rất hiểu nhau, nên tức thì cười vui vẻ đến chào đón: "Cố tiên sinh phải đi công tác gấp sao? Hiện giờ trong tiệm vẫn còn chỗ để gửi Cầu Cầu nha."
Chắc là do hôm bữa cậu có tới hỏi vụ gửi nuôi Cầu Cầu, nên nhân viên cửa hàng mới tưởng rằng hôm nay cậu tới bàn giao Cầu Cầu.
Trong nháy mắt người Cố An Trạch cứng đờ, cậu cảm nhận được bàn tay Tần Sở đang siết chặt lấy tay mình, có vẻ như đang tức giận vì việc cậu tự ý quyết định, tâm trạng tức thì chùng xuống.
Dù vậy trên mặt Tần Sở vẫn nở nụ cười lịch sự, đoạn nắm tay Cố An Trạch dắt vào trong, vẫn lịch sự giải thích với cô nàng: "Tạm thời thì chưa, chỉ mang Cầu Cầu tới tắm thôi, tiện thể mua thêm đồ ăn vặt cho nó."
Hình như Cầu Cầu rất thích chỗ này, bởi vì mỗi lần đến đây đều được xách theo một đống đồ ăn ngon về nhà.
Nó không có tự trọng mà thút thít với Tần Sở, rồi lại bán manh lấy lòng một cách thiếu liêm sỉ, đến cái đuôi cũng lắc lia lịa như cần gạt nước ô tô.
Cho đến khi bị cô nhân viên xách đi tắm rửa cũng vẫn không ngừng ngoảnh đầu nhìn lại, trông như lưu luyến không muốn rời xa chủ nhân.
Tần Sở không nhịn được cười, hắn liếc sơ qua An Trạch đang đứng bên cạnh, suy tư trong lòng một lát, rồi tự hào nói: "Cầu Cầu dễ thương thật."
"Nó...vẫn luôn ngoan lắm, chỉ là đôi lúc có hơi nghịch một tí." Có lẽ là nói đến Cầu Cầu nên trên gương mặt Cố An Trạch cũng thấp thoáng ý cười.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tần Sở lại thoáng chốc rụt lại.
Tắm táp xong xuôi hết cũng phải hơn nửa tiếng, Tần Sở giả vờ ngắm nghía đồ dùng cho vật nuôi trên kệ một lát, rồi hỏi Cố An Trạch vài câu liên quan đến chuyện chăm sóc loài Samoyed.
Cho dù người ngồi bên thận trọng trả lời nhưng vẫn có chút câu nệ.
Lòng Tần Sở hơi thắt lại, nhưng vẫn mỉm cười với cậu, hắn nói với nhân viên một tiếng, đoạn lại nắm tay Cố An Trạch đi tản bộ trong tiểu khu.
Hai người đàn ông nắm tay nhau khó tránh khỏi bị người qua đường ngoái đầu nhìn lại, Cố An Trạch bất an trong lòng, nhưng vẫn lẳng lặng chiều theo đối phương.
Tuy là bắt đầu từ đêm qua Tần Sở giống như biến thành một người khác, nhưng cậu sao có thể tin được người ấy thật sự muốn bên cạnh mình?
Nguyên nhân có thể khiến hắn đột ngột thay đổi, e rằng chỉ là do bức di thư kia mà thôi.
Ánh nắng giữa trưa hè có hơi cay mắt, mặc dù đã giờ chiều mà nhiệt độ vẫn còn cao, bàn tay hai người đang nắm lấy đã vã hết mồ hôi.
Bọn họ đi không nhanh, Tần Sở lựa chỗ có bóng cây cho Cố An Trạch đi, còn mình thì ở ngoài rìa phơi nắng.
Cố An Trạch vẫn luôn cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất thì sao lại không biết người bên cạnh cố ý che chở cho cậu được.
Dưới ảnh hưởng nghiêm trọng của bệnh trầm cảm, toàn bộ dịu dàng và cưng chiều của Tần Sở đều là vì để ngăn cản cậu tự sát nên mới bất chấp tất cả.
Càng nghĩ đến, sắc mặt cậu lại càng tái nhợt, càng không có bất cứ hy vọng nào cho tương lai.
Có lẽ lúc này đối với cậu mà nói, cho dù kết quả là thế nào đi chăng nữa, Cố An Trạch đều không cảm thấy được chút vui vẻ nào.
Bởi vì cậu đã mất đi khả năng vui mừng, dù vẫn có thể mỉm cười với Tần Sở như trước thì đó cũng chỉ là đang cố ép bản thân mình thôi.
Người bên cạnh càng lúc càng im lặng, đến bước đi cũng không phải ra tiếng nào, tựa như giây theo theo thôi sẽ tan biến mất.
Không hiểu sao Tần Sở có hơi hốt hoảng, bàn tay đang nắm cũng siết chặt hơn.
Hắn biết Cố An Trạch sẽ không dễ gì tin tưởng mình, vì thế mới cố gắng trấn an suy nghĩ của đối phương.
Mười tám năm cô độc trong kiếp trước, hắn đã tra cứu hết tư liệu về bệnh trầm cảm, nhưng đối với căn bệnh khó chữa này, cách duy nhất có vẻ khả thi chính là bầu bạn cùng cậu.
"An Trạch, đừng sợ anh."
Hắn yên lặng một hồi, sau đó nghiêng đầu lẳng lặng nhìn người bên cạnh.
Cố An Trạch hình như sửng sốt một chút, rồi lại miễn cưỡng mỉm cười, chỉ là ánh mắt không dám ngước lên.
"Đâu có sợ...Sao anh lại nói vậy."
Chiếc cằm thon gầy cúi xuống thấp khiến trên cổ in lên bóng đen.
Cậu tưởng Tần Sở sẽ không hỏi thêm gì nữa, không ngờ chóp mũi bỗng nhiên bị hôn một cái, cứ như mối tình vụng trộm của đôi trẻ thuở lần đầu biết yêu.
Dù trong lòng không muốn tin lời thổ lộ của Tần Sở thì mặt cậu vẫn đỏ lên, vô thức đứng ngây ngốc tại chỗ.
Sao mà lại....táo bạo vậy chứ?
Tâm trạng Tần Sở có vẻ tốt lên chút đỉnh khi thấy cậu đỏ mặt, ánh mắt một lần nữa lan tỏa ý cười, đến nỗi còn hiện lên nếp nhăn ở đuôi mắt.
Mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của người qua đường, hắn đưa tay vuốt tóc mai lẫn vành tai của Cố An Trạch, thấp giọng cười cười.
"Còn nói không sợ anh nữa hả.
Trước đây đúng là anh không đúng, em có thể mắng anh đánh anh, nhưng đừng để mình tủi thân vậy nữa...." Giọng hắn mang theo tiếng thở dài, Tần Sở vuốt tóc cậu một lát, thuận thế nắm tay cậu, chầm chậm rảo bước dọc bên mép vườn hoa, "An Trạch, trước kia là anh sai."
Cố An Trạch không nói lời nào, chỉ mặc cho hắn nắm tay đi về phía trước.
Đi ngang qua khu tập thể dục cộng đồng, có một nhóm trẻ em không ngừng cười nói, nô đùa trên các thiết bị dưỡng sinh bằng sắt màu xanh lam, trông có vẻ không sợ nắng nóng một chút nào, hí hửng chạy loanh quanh dưới nắng.
Những ông bà đang chăm cháu ngồi dưới bóng cây, tay cầm chiếc quạt nan giấy hay quạt nhựa có dán quảng cáo, quạt chậm rãi trong làn gió mát.
Cậu ngơ ngác nhìn một hồi, Tần Sở nói gì cũng chả còn nhớ nữa.
Dường như mình cũng đã từng giống như đám trẻ kia, bất kể ánh mặt trời gay gắt đến mấy cũng vẫn vui vẻ chạy nhảy mà không hề sợ hãi.
Nhưng bây giờ có lẽ đã chạy đủ rồi, chạy đến mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa, không còn sót lại chút nhiệt huyết ban đầu nào.
Tựa như một cụ ông lúc tuổi xế chiều, cậu đã mất đi toàn bộ hứng thú với cuộc sống này.
Sở dĩ dây dưa không dứt với Tần Sở, chắc cũng là do chấp niệm cầu mà không được đã ăn sâu vào tâm trí mà thôi.
-
- Hết chương –
-
Tác giả có lời muốn nói: Chiều nay đi học, gặp được một giáo viên nổi tiếng cả nước vào dạy học, tôi ngồi đầu bàn, định là sẽ nghiêm túc nghe giảng.
Kết quả lúc ấy đang đọc bình luận thì có người tố cáo chương của tôi giống với tình tiết của bộ "Tựa ái phi nhi".
Lúc đó hết cả hồn luôn, thế là dành nguyên một tiết ngồi gõ chữ trên điện thoại, giáo viên vẫn luôn chú ý tôi, tôi cũng chả thèm để ý nữa.
Thật sự vô cùng hoảng loạn ấy, không biết phải làm sao luôn.
Lúc viết thật sự không nhận ra, ấy mà giờ bị liệt kê mấy chỗ tương tự mà giật cả mình.
Sau khi về ký túc xá, tôi lập tức liên hệ chị Chanh Tử Vũ.
Đến đây thì vô cùng biết ơn chị Chanh Tử Vũ, chị ấy tin tưởng tôi không có sao chép, hơn nữa còn giúp tôi giải quyết vấn đề này.
Văn chương của tôi ban đầu đúng thật là lấy cảm hứng từ tác phẩm của chị Chanh Tử Vũ, đều là dùng linh hồn sau khi chết để trở lại bên người mình yêu, công vốn dĩ đã có bạch nguyệt quang sau đó lại thích thụ, kết quả phát hiện thụ đã chết.
Nhưng vấn đề quan trọng là mỗi một sự kiện hay tình tiết đều không giống mà.
Chị Chanh Tử Vũ thật sự cực kỳ tốt, max nhẹ nhàng dịu dàng luôn! Văn án cũng viết lại một lần nữa, căn cứ vào một tình tiết bị ép bỏ vào thêm trong tác phẩm.
Cùng thể loại phim điện ảnh "Hiệu ứng cánh bướm , , ", đều là một người thông qua cái gì đó có năng lực quay về quá khứ, hơn nữa còn có khả năng thay đổi tương lai, nhưng nhân vật chính và tình tiết không hề giống nhau nha.
Toàn bộ tác phẩm thật sự không có đạo gì hết, nếu có câu cú giống nhau thì cũng chỉ trùng hợp thôi.
Mấy chỗ trích dẫn gì đó tôi cũng đánh dấu lại rồi á.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi, cảm ơn chị Chanh Tử Vũ đã tin tưởng và giúp đỡ! Cảm ơn mọi người đã quan tâm!
Mong mọi người cứ tiếp tục phòng chống đạo nhái, giám sát tác giả! Cũng hoan nghênh mọi người tiếp tục giám sát tôi!
Cúi đầu cảm ơn.
Phim "Hiệu ứng cánh bướm": Nội dung phim kể về cuộc sống của Evan – một cậu bé thường xuyên bị mất trí nhớ tạm thời khi còn nhỏ, do vậy cậu bắt đầu viết nhật ký.
Sau này khi lên đại học, một hôm Evan tình cờ đọc lại cuốn nhật ký và anh phát hiện ra khả năng du hành thời gian, quay về cơ thể của chính mình khi còn bé, tất nhiên là với nhận thức của thời điểm hiện tại.
Từng trải qua nhiều tai nạn trong quá khứ, chứng kiến người thân và bạn bè chìm trong sự đau khổ, anh quyết định sẽ thay đổi quá khứ để giúp cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng đáng buồn, mọi chuyện không đi theo đúng quỹ đạo như vậy.
Mỗi lần Evan tác động đến quá khứ để giúp một người bạn thì cuộc sống của những người khác, thậm chí là cả bản thân anh, đều bị đẩy theo hướng tiêu cực..