Bữa cơm tối càng ăn càng trầm lặng.
Cứ như cậu bắt nạt Tần Sở vậy, đột nhiên Cố An Trạch cảm thấy có lỗi.
Cậu muốn nói vài câu, nói cái gì cũng được, chỉ cần khiến cho bầu không khí dễ thở hơn một chút là được, nhưng Tần Sở lại không nói lời nào, chỉ hớp từng ngụm cháo gà như đang nhai sáp.
Vốn đã chẳng có khẩu vị ăn uống gì giờ lại càng nuốt không trôi, cậu cố nuốt xuống một miếng nhỏ rồi ngẩng đầu cẩn thận nhìn người đối diện.
Trước khi Tần Sở ăn cơm vẫn còn mỉm cười với cậu, vậy mà giờ chỉ cúi gầm mặt húp cháo, sắc mặt tăm tối.
Giận...thật rồi.
Lòng như nổi bão, không biết sao lại sốt sắng quá đỗi.
Cậu tưởng mình sẽ không còn nặng lòng bất cứ chuyện gì nữa, nhưng giờ đây khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến đau lòng của Tần Sở thì lại xót xa khôn xiết.
Tại sao....lại trở thành thế này rồi.
Suy nghĩ hốt hoảng nổi trôi không bờ, cháo trong chén không vơi được bao nhiêu.
Tần Sở phía đối diện đã ăn xong chén cháo, mím môi ngẩng đầu nhìn cậu.
Cảm xúc dâng trong ánh mắt kia quá phức tạp, vừa âm u lại vừa nghiêm túc.
Dưới cái nhìn như vậy Cố An Trạch càng không chịu đựng nổi.
"Làm sao vậy....?"
Cậu cho là Tần Sở đang bực tức, nhưng lại thấy đối phương bỗng ngập tràn đau thương.
Tần Sở miễn cưỡng cong khóe môi, đoạn đẩy ghế ra đứng lên đi tới bên cạnh cậu, kế đó từ từ quỳ gối trên mặt đất.
"Sao vậy....anh....." Cố An Trạch muốn đứng dậy, nhưng lại bị đè lại xuống ghế, mở to mắt nhìn người đang quỳ trước mặt mình.
Tần Sở ngẩng đầu nhìn cậu, mang theo nỗi bi thương lẫn dịu dàng.
Hắn đưa tay xoa xoa lên đầu gối của Cố An Trạch, trong mắt không hề có chút dục vọng nào, chỉ đơn giản muốn chạm vào cơ thể ấm áp của người kia một chút thôi.
"An Trạch." Hắn mãi mới mở miệng, giọng nói do thét gào ở quán cà phê ban sáng mà khản đặc, không giống âm thanh thường ngày của hắn chút nào.
Nước từ khóe mắt lăn dài xuống dưới, Tần Sở lại gắng gượng nở nụ cười, lén đưa tay xoa che đi đôi mắt, "Anh thật sự ....thật sự xin lỗi."
"Tần Sở..."
"Anh biết chuyện em bị trầm cảm." Hắn run run hít một hơi thật sâu, đoạn nâng tay vỗ về gương mặt Cố An Trạch.
Đương nhiên Cố An Trạch không dự đoán được chuyện này, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hé miệng định giải thích gì đó, nhưng ngón tay cái của Tần Sở lại chặn lên môi cậu.
"Anh biết....anh biết hết....Em đừng sợ." Hắn mỉm cười dịu dàng, rồi lại đau lòng đến rớt nước mắt.
"Anh thật sự rất hối hận, hối hận đến mức không biết phải nói bao nhiêu lời xin lỗi mới đủ...."
"An Trạch, anh rất hối hận vì trước kia không biết đối xử tốt với em."
"Anh muốn ở bên em...An Trạch, anh thật lòng yêu em.
Trước đây là anh ngu ngốc, đến tình cảm của mình cũng không rõ, khiến em chịu tủi thân nhiều đến vậy."
Ngón cái ấm mềm kia ve vuốt lên cánh môi một hồi, dù cho thôi không đụng chạm nữa cũng không muốn buông ra.
Đôi mắt vốn đỏ bừng giờ lại nổi lên tơ máu sòng sọc, hắn miễn cường cong môi cười, hít một hơi sâu nữa, rồi tiếp tục nói trong nức nở: "Nhưng anh thật lòng....thương em rất nhiều.
Anh không biết phải làm sao mới có thể để em thật sự tin tưởng anh..."
"Anh...Anh thật sự không biết phải làm gì nữa." gương mặt bàng hoàng, nước mắt thẫm đẫm trong đôi mi, hắn quỳ xuống trước mặt Cố An Trạch như một đứa trẻ.
"Nhưng mà, anh thật sự rất yêu em ..."
"An Trạch, anh moi tim mình ra cho em xem được không? Có phải chỉ cần đưa trái tim này cho em xem, em sẽ tin tưởng anh đúng không?" Cảm xúc bỗng dưng kích động lên, Tần Sở mang theo hy vọng mong manh ngẩng đầu, bàn tay run bần bật chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Cố An Trạch bấy giờ đã ngây người, cậu ngơ ngác nhìn Tần Sở trước mặt mình, một câu cũng chẳng thể thốt thành lời.
Muốn cậu tin ư, thật sự cậu không làm được.
Ở trong quá khứ, hy vọng của cậu hết lần này đến lần khác đều được chứng mình chỉ là ảo tưởng điên khùng, để giờ cậu không dám ôm thêm bất cứ hy vọng xa vời nào.
Tần Sở, em thật sự không dám nữa.
Cắn môi một hồi, Cố An Trạch hơi cụp mắt xuống, nước mắt không kìm được rớt xuống.
Tần Sở nở nụ cười gượng gạo buông lỏng đôi tay nắm lấy đối phương, chậm rãi cuộn người lại như thể bị tước đi hết thảy kiêu ngạo cùng tự tin, vừa che mặt vừa khóc thảm thiết.
Cậu chưa bao giờ ngờ được tình hình lại trở nên như thế này.
Cố An Trạch cắn môi, cơ thể cứng đờ như bị đóng chặt trên ghế.
Nước mắt đọng trên đôi mi lăn dài trên má, tiếng hít thở trở nên dồn dập, cậu không muốn thế này, đây rõ ràng không phải điều cậu muốn....
Tần Sở, đừng khóc mà....
"An Trạch..." Giọng hắn khàn đặc đến nỗi không nghe rõ được âm thanh phát ra, Tần Sở run run nhổm người dậy, rồi mỉm cười nhìn đối phương.
Có điều nụ cười kia quá miễn cưỡng, so với khóc còn khó coi hơn.
"An Trạch...Em không tin anh..."
Người đang ngồi chậm rãi lia mắt nhìn chỗ khác.
"Em thật sự...không tin anh." Tần Sở như đang tự lẩm bẩm cho chính mình nghe, ngay sau đó hắn đút tay vào trong túi quần.
"Anh moi tim của anh ra cho em xem...Như vậy em sẽ tin chứ..."
Nghe thấy hắn nói điên nói khùng như vậy, trong lòng Cố An Trạch càng thêm chua xót, đôi mắt rưng rưng nhìn người đang quỳ trên nền đất.
Giây phút vừa nhìn qua, cả người cậu đều cứng ngắt.
Con dao gọt trái cây lóe sáng bị hắn siết chặt trong tay, không chút do dự đâm thẳng vào bên ngực trái.
Hắn thật sự định mở tim để chứng minh tình cảm của mình, hai mắt Cố An Trạch lập tức mở to, cậu chưa kịp nghĩ gì đã nhào đến giằng lấy dao.
"Tần Sở!"
May mà chỉ là một con dao gọt hoa quả, vừa mới đâm vào da đã bị gạt đi, trên ngực chỉ để lại một vết xước không sâu.
Chỉ là bấy nhiêu đó thôi cũng làm áo sơ mi trắng bị thấm đỏ một mảng.
Tâm trạng của Cố An Trạch đột nhiên sụp đổ.
Cậu không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Rõ ràng là cậu chết đi là tốt rồi mà, sẽ không khiến ai buồn đau vì cậu, thế giới cũng sẽ không thay đổi vì cậu chết.
Nhưng tại sao bỗng nhiên Tần Sở lại trở nên thế này?!
Hắn rõ ràng không hề yêu cậu cơ mà!
Nước mắt cuồn cuộn lăn xuống, cậu giống như đứa trẻ rúc vào lòng ngực của Tần Sở gào khóc nức nở.
Chứng kiến Cố An Trạch như vậy, Tần Sở bỗng không biết làm thế nào.
Hắn mặc kệ vết thương trên ngực mình, hai tay ôm chặt người đang khóc trong lòng, vụng về trấn an.
"Đừng khóc...Đừng khóc...Anh không hù em nữa, em đừng khóc mà...."
"Tần Sở...Tần Sở..." Cố An Trạch chưa bao giờ buông thả lòng mình như lúc này, tựa như bao nhiêu tủi thân lẫn không cam lòng đều ồ ạt tuôn ra hết thảy, vừa khóc lóc vừa trút sạch nỗi lòng mình, "Tại sao...tại sao anh lại như vậy chứ ...."
"Em ghét anh, em thật sự rất ghét anh..."
"Anh yêu Hứa Tử Mặc mà! Tại sao lại nói yêu em...tại sao bây giờ mới nói yêu em..."
"Anh đang gạt em ...chắc chắn là anh đang gạt em..."
Sao có thể không tủi thân, sao có thể không hận cho được? Cậu cố gắng muốn che giấu hết mọi cảm xúc tiêu cực, nhưng bây giờ lại bị lọt bỏ đi lớp màng che cuối cùng.
Nước mắt dọc theo gương mặt chạy xuống cổ áo.
Cố An Trạch nấc nghẹn tố cáo hành vi tội ác suốt mười năm của người kia.
Tần Sở không phản bác tiếng nào, chỉ vội vàng ôm cơ thể ấm nóng của cậu vào lòng, khẽ lặp đi lặp lại một câu "Thật xin lỗi."
"Hức...." Những lời trước đây không dám nói giờ tuôn trào ra hết, cậu nằm trong lòng Tần Sở há miệng thở hổn hển, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn con người dịu dàng đang đau đớn bên cạnh.
Sống lưng được một bàn tay khẽ khàng vỗ về, như dỗ một đứa trẻ đang khóc lóc, thoải mái mà cưng chiều.
Vành tai tựa như bị hôn phớt nhè nhẹ, cậu nâng tay ôm chặt đối phương, cắn môi chôn mặt vào giữa hõm vai Tần Sở.
Trái tim đã từng giấu trong một góc giờ lại bị nước mắt lặng lẽ tách ra một vết nứt, lộ ra phần mềm yếu nhất bên trong.
Cậu không biết mình có nên chấp nhận người này hay không, thế nhưng chưa gì đôi môi bị hôn lên.
Đôi gò má đẫm lệ của hai người dính chặt lấy nhau, cậu hoàn toàn quên luôn cử động, chỉ có thể vừa khóc thút thít vừa nhận nụ hôn của đối phương.
"Hức...Em, em ghét anh...." Bờ môi kề sát bên nhau, cả giọng nói cũng thổn thức nghẹn ngào.
Đầu cậu bị giữ chặt lại, người đàn ông trước mặt dùng hết sức mút mạnh cánh môi cậu, đến hít thở cũng đứt quãng.
"An Trạch...An Trạch..."
Tiếng gọi thâm tình mà xót xa không ngừng vang vọng bên tai, trái tim mềm mại như có một loài cây đang cắm rễ bên trong, chóp mũi ẩn ẩn đau.
Cậu mơ màng nhìn người đàn ông đang hôn mình, thấy đối phương đã không còn dáng vẻ ngây ngô trong trí nhớ, hiện hữu giờ đây là dấu vết tang thương sinh sôi theo năm tháng.
Cậu thật sự có thể tin hắn một lần nữa sao?
Hai tay chậm rãi đặt ở trên lưng Tần Sở, nụ hôn đang trên đà mãnh liệt cũng theo động tác của cậu mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tần Sở có lẽ đã cảm nhận được đôi tay mềm mại của Cố An Trạch, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
"An Trạch...An Trạch...."
Không một từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc trong lúc này, hắn càng dùng sức chặn kín đôi môi đang hức hức của đối phương, hôn dồn dập như thể muốn chiếm hết thảy mọi thứ.
Nước mắt mặn chát hòa cùng nước bọt bị nuốt vào trong, Tần Sở ôm siết lấy người trong lòng, mãi cho đến khi Cố An Trạch không thở nổi mới buông ra.
"An Trạch...Anh yêu em...Anh yêu em..." Cảm xúc hèn mọn như thế, hắn xuyên qua làn nước mắt hôn từng chút một lên gương cậu, mang theo đau thương lẫn tuyệt vọng nhìn đối phương.
Đôi mắt Cố An Trạch sưng đỏ, cậu muốn che đi gương mặt khó coi của mình, nhưng khi nghe câu bày tỏ chân thành của Tần Sở thì cơ thể không kiềm được mà run rẩy.
"An Trạch...Anh yêu em, anh thật lòng yêu em...." nụ hôn tinh tế lại rơi vào bên má, vầng trán được hắn thành kính hôn lên, cuối cùng cậu cũng không khống chế được nội tâm, vừa khóc vừa chủ động hôn lên má Tần Sở.
Tựa như một tín hiệu, người đàn ông trước mặt giật mình trong giây lát, kinh ngạc mà bàng hoàng nhìn đối phương, sau đó mới phản ứng lại rồi mạnh mẽ hôn cậu sâu thêm.
Hai thân người nóng như lửa ôm chặt lấy nhau, Cố An Trạch không biết mình được bế vào phòng ngủ như thế nào, chỉ mơ mơ màng màng nhớ hai người tay chân quấn quýt chìm nổi trong bể dục vọng.
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên hai người xảy ra quan hệ, nhưng phải đến hôm nay, cậu mới hoàn toàn trao thân cho đối phương.
Cứ như thể linh hồn bị chia làm hai lâu nay cuối cùng cũng hòa quyện vào nhau, lời tỏ tình nhẹ nhàng đầy xúc động của người ấy không ngừng vang lên bên tai, chút lo lắng và do dự cuối cùng cũng biến mất không dấu vết.
-
- Hết chương –