Chăn bông vừa dày vừa mềm bao lấy cơ thể, cả người được đắm chìm vào ấm áp, tựa như đang ngâm mình trong nước ấm.
Cho dù cả hai người đều có tóc bạc trên mái đầu, nhưng đêm qua vẫn vui vẻ xả láng với Cố An Trạch cả buổi trời.
Có điều thể lực không tránh khỏi mệt mỏi, vậy nên mặc dù ý thức mơ hồ, hắn vẫn không mở mắt nổi.
Trong lòng ngực như thiếu thứ gì đó, Tần Sở mơ mơ màng màng nghĩ một hồi, mới phát hiện An Trạch được hắn ôm trong lòng đi đâu mất.
Mắt nhập nhèm chưa mở ra, hắn đưa tay sờ soạng bên kia giường muốn lần mò tìm người nọ, nhưng vừa chạm đến chỉ còn một khoảng lạnh lẽo.
Ý thức tỉnh táo tức thì, trong không khí như thoáng có mùi thuốc khử trùng không hiểu sao lại khiến hắn bất an.
Tần Sở lập tức mở to mắt, trước mắt lại là một vùng tối đen.
Đôi mắt đau nhói như đã lâu chưa được hoạt động, hắn nhắm chặt một lát rồi mới mơ hồ thấy rõ xung quanh.
Mặc dù đã kéo rèm giường, nhưng bức tường quét vôi trắng vẫn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khó chịu, chăn bông cũng nhạt màu, không có cảm giác như ở nhà.
Chiếc giường đôi trước kia rộng hai mét giờ chỉ còn chưa đầy một mét, chưa kể bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng trên người.
Đây hoàn toàn không phải là phòng ngủ của hai người bọn hắn!
Trái tim như bi bóp nghẹn lại, đầu óc cũng thẳng đuột.
Tần Sở giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, nhưng cơ như như lâu rồi không được cử động, không có lấy một chút sức lực nào.
Hắn mơ hồ cảm thấy khung cảnh này có hơi quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được là ở đâu.
Chuyện gì...xảy ra vậy?!
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?!
An Trạch của hắn đâu?!
Cơ thể không chịu phối hợp khiến hắn ngã lăn quay ra đất, Tần Sở muốn la lên, nhưng cổ họng lại khàn đặc không phát ra âm thanh nào.
May mà tay chân không bị co rút, chờ một hồi sau khi thích nghi được mới có thể gắng gượng bò dậy tứ trên sàn, thất tha thất thiểu lết tới cạnh tướng, ấn công tắc mở đèn.
Trong phòng lập tức sáng lên.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt Tần Sở cảm thấy bỏng rát đau đớn, hắn theo phản xạ đưa tay che kín hai mắt lại, nhưng vẫn như bị tia sáng mạnh chiếu vào.
Đầu óc rối ren bỗng nảy lên, hắn cố hết sức nhớ lại cảm xúc quen thuộc thoáng qua, nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đã đến đây lúc nào.
Chuyện này...là sao đây....!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chạy chậm về phía này, y tá trực đêm sốt sắng đi kiểm tra tình huống, nên muốn sang đi nhìn thử.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ phòng bệnh bên kia có người đang hôn mê, trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy tới, nhanh chóng đẩy cửa ra.
Mắt Tần Sở vẫn chưa thích ứng được ánh sáng, hắn nghe được tiếng vang thế là bấy chấp đau đớn vịn chặt vào cửa nhìn lại, chỉ thấy loáng thoáng có bóng người đi về phía này.
"An Trạch...An Trạch...Đây là đâu? An Trạch..."
"Thưa anh? Anh có ổn không?"
Đáp lại lời của hắn không phải là người quen thuộc kia, mà là một người phụ nữ.
Càng đến gần, Tần Sở mới nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ.
Ngực đột nhiên lạnh đi, như bị xối một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
Không phải An Trạch của hắn.
"An Trạch đâu? An Trạch của tôi đâu rồi?"
Cảm xúc bỗng nhiên trở nên kích động, hắn vịn vào tường định chạy ra ngoài tìm Cố An Trạch của mình.
Cô y tá hiển nhiên không ngờ rằng bệnh nhân hôn mê một tháng vừa tỉnh lại lại có sức khỏe như vậy, lập tức nắm lấy cánh tay hắn kéo lại, "Anh Tần! Anh chưa bình phục sau ca phẫu thuật, xin anh đừng vận động mạnh.
"
Cơ thể quả thật là mềm nhũn, vừa bị y tá kéo một cái đã bị lôi ngược trở về.
Tầm mắt cũng dần dần rõ lên, Tần Sở không hiểu ý "Phẫu thuật" ra làm sao, đoạn nghi hoặc rồi lại nghi ngờ nhìn y tá.
Chẳng lẽ hắn bị phát bệnh gì đó, nên Cố An Trạch đưa hắn đến bệnh viện sao?
"Xin hỏi...Người đưa tôi đến giờ đi đâu rồi?"
Giọng hắn còn khàn đặc, hắn được y tá đỡ ngồi xuống giường, rồi nhướng mày hỏi.
Tất nhiên là y tá có kinh nghiệm trong những trường hợp này, lập tức đáp lời: "Anh muốn hỏi cha mẹ anh đúng không? Ban ngày họ đều đến chăm anh, nhưng giờ đang là buổi tối, nên không có ở đây, chúng tôi sẽ liên lạc liền với họ ngay nhé?"
"Cha mẹ tôi?"
Chân mày hắn bỗng nhíu chặt lại, hắn không hiểu ý của y tá cho lắm.
Cha mẹ hắn đã qua đời lần lượt cách đây bốn năm và hai năm rồi kia mà, ở đâu ra mà có cha mẹ chăm sóc hắn?!
"Đúng vậy anh Tần, anh đã hôn mê một tháng.
À đúng rồi, quên nói với anh, lá lách của anh lúc xảy ra tai nạn đã bị vỡ, phải làm phẫu thuật cắt bỏ, hiện giờ đang phục hồi rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là được."
Ý ta nói xong rồi bắt đầu lật bệnh án trước giường bệnh ra chuẩn bị gọi cho cha mẹ hắn, thấy hắn ngồi cứng còng như ngây dại ở mép giường.
Những ký ức bị phủ bụi tràn ra từng chút một, hắn nhớ ra...hắn nhớ ra hết tất cả....!
Đây rõ ràng là phòng bệnh ICU kiếp trước hắn nằm sau khi bị tai nạn xe mà!
Sao lại thế này? Chẳng phải hắn đã trở về quá khứ rồi sao? Chẳng phải hắn đã sống một thân một mình suốt mười tám năm sao?!
"Không có khả năng....Tất cả đều không có khả năng...."
Tần Sở bừng tỉnh điên cuồng lắc đầu, cả đầu ngón tay cũng không kiềm được mà run rẩy.
Bỗng hắn chợt nhớ đến gì đó, giống như bị ngốc run tay cởi bộ đồ bệnh nhân đang mặc ra.
Trên da thịt trắng nõn trồi lên một vết thương xiên xẹo.
Như có một cây búa nên thẳng vào đâu, rồi lại như bị quăng vào sông băng, Tần Sở trừng to hai mắt, không thể tin mà nhìn toàn bộ quanh người mình.
Trong miệng vô thức lẩm bẩm "Không thể nào", hắn loạng choạng đứng dậy toan chạy ra khỏi phòng bệnh, thì người lại bị y tá giữ chặt lấy lần nữa.
Sao có thể được...!
Rõ ràng hắn đã quay lại quá khứ....!
Rõ ràng hắn đã sống cùng An Trạch suốt ba mươi năm...!
Từng dòng suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, cả khả năng suy luận logic cơ bản nhất cũng mất sạch.
Hắn muốn đi tìm An Trạch, muốn An Trạch nói với hắn mọi chuyện đây chỉ là trò đùa mà thôi, nhưng trên cánh tay chợt cảm thấy đau nhói, một thứ lành lạnh đang chảy vào trong cơ thể hắn, ý thức theo đó cũng dần mơ màng.
An Trạch, An Trạch của hắn....!
-
- Hết phiên ngoại –
-.