Tiếng “chị Kiều” của Tân Duệ là gọi theo địa vị vai vế Trì Cố Uyên, thế nhưng Kiều Vãn chỉ là một nhân viên, còn Tân Duệ lại là ông chủ, gọi cô là “chị Kiều” ở trước mặt mọi người thế này thật sự là kỳ cục.
Kiều Vãn theo Tân Duệ văn phòng của anh ta.
Vào văn phòng, Kiều Vãn mỉm cười với Tân Duệ: “Giám đốc, sao anh lại gọi tôi là chị Kiều, đang ở công ty mà.”
Thấy Kiều Vãn khách sáo như vậy, Tân Duệ mới ngộ ra: “Ồ ồ, vậy về sau tôi sẽ gọi lúc ở riêng.”
Kiều Vãn: “…”
Lúc ở riêng cũng không thể gọi vậy nha! Ông chủ của cô trở xưng em với cô, thế này là thế nào vậy chứ!
“Tại sao anh lại gọi tôi như vậy?” Kiều Vãn hỏi.
“Cô không biết sao? Tin tức cô là bạn gái của anh Trì đã lan truyền khắp giới phú nhị đại rồi. Cô là bạn gái của anh Trì, không phải là chị Kiều thì còn gì.” Tân Duệ nói.
Kiều Vãn: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hôm qua Trì Cố Uyên đến đây giải vây giúp cô, đã nói rằng cô là bạn gái anh. Nhưng anh chỉ nói ở trong phòng làm việc, chỉ có bốn người, cô không truyền ra, Trì Cố Uyên cũng sẽ không truyền ra, bà Dương càng nhất định không dán truyền ra…
Kiều Vãn: “Ai đã lan truyền tin này thế?”
Tân Duệ: “Tôi.”
Kiều Vãn: “…”
Kiều Vãn thật sự không ngờ cái người suốt ngày mê game này lại còn lắm miệng như thế. Có điều tin tức anh ta đồn mà là sự thật thì cũng thôi, vấn đề nó là giả.
“Không phải đâu, ai bảo anh truyền ra thế?” Kiều Vãn có chút dở khóc dở cười.
Nhìn thấy Kiều Vãn có vẻ bất đắc dĩ, Tân Duệ mới nghĩ tới gì đó, cẩn thận hỏi: “Ơ? Đây là bí mật không thể truyền ra sao?”
Kiều Vãn: “…”
Cô đưa tay sờ sờ lông mày, nói: “Không phải chuyện bí mật, nhưng tạm thời chưa phải, đó chỉ là lời nói dối mà thôi. Bà Dương có ân oán với tôi, nói rằng tôi không xứng với nhà bà ấy, cho nên anh Trì mới nói tôi là bạn gái của anh ấy, thực chất chỉ muốn phản đồn bà Dương thôi.”
Nghe lời giải thích ngắn gọn của Kiều Vãn, Tân Duệ mới hiểu ra. Anh ta mang vẻ mặt bừng tỉnh, nói: “Ồ, anh Trì đúng là một đại thiện nhân mà.”
Kiều Vãn: “…”
A lô? Làm bạn trai của cô là làm việc thiện sao?
–
Sau khi làm rõ mối quan hệ của mình với Trì Cố Uyên, Tân Duệ bày tỏ về sau sẽ không gọi cô như vậy nữa, nhưng Trì Cố Uyên đã che chở cho cô như vậy, chứng tỏ cô có mối quan hệ rất thân thiết với Trì Cố Uyên, Tân Duệ tỏ ý vẫn sẽ kính trọng cô. Ngay cả khi Trì Cố Uyên không có mặt, Kiều Vãn vẫn có thể cáo mượn oai hùm.
Có sự hậu thuẫn của ông chủ, Kiều Vãn làm việc trong trung tâm dạy dương cầm yên tâm và vui vẻ hơn rất nhiều.
Rời khỏi văn phòng của sếp, Kiều Vãn trở lại lớp dương cầm của mình. Cô mới vào không lâu thì Lữ Văn cầm lịch dạy đến. Chị ấy vẫn mang vẻ mặt tò mò hóng hớt đối với chuyện đại boss gọi Kiều Vãn là “chị Kiều”.
“Chuyện là thế nào đây? Tại sao đại boss lại gọi em là chị Kiều vậy hả?” Lữ Văn nhìn Kiều Vãn cười hỏi.
“Boss đùa đấy mà.” Kiều Vãn cười nói.
Trông dáng vẻ cà lơ phất phơ của đại boss bọn họ thì đúng là giống người hay đùa thật. Có điều đùa xong còn cùng vào văn phòng để nói chuyện thì có chỗ nào giống đang đùa đâu. Kiều Vãn không nói, Lữ Văn cũng không hỏi nữa.
Nhưng Lữ Văn có thể nhìn thấu chuyện này, thì những người khác trong trung tâm đương nhiên có thể. Dù sao, chứng kiến cảnh ấy một lần rồi, về sau ở trung tâm này sẽ không có ai làm khó dễ Kiều Vãn nữa.
Lữ Văn và Kiều Vãn có quan hệ thân thiết, biết Kiều Vãn có thể tiếp tục trụ lại Thất Âm, chị ấy cũng rất mừng cho cô.
“Ông chỉ mà cũng gọi chị một tiếng chị Văn thì tốt rồi.” Lữ Văn mơ mộng hão huyền xong, thì bắt đầu nói chuyện công việc với Kiều Vãn: “Hôm nay cô giáo Âu đã đột ngột từ chức, trong thời gian đợi trung tâm tuyển được giáo viên mới, sẽ phải phân các khóa dạy của cô ấy sang cho em và một số giáo viên cùng trình độ, em nhận được không? ”
Âu Huệ từ chức là chuyện tốt đối với Kiều Vãn, nhưng nó lại gây phiền phức nhất định với trung tâm, đặc biệt là Lữ Văn, chị ấy phải lo liệu việc thương lượng với phụ huynh để thay đổi giáo viên cho con em họ, khiến khối lượng công việc của chị tăng lên phần nào. Vì vậy khi Lữ Văn bố trí chương trình dạy của Âu Huệ cho mình, Kiều Vãn không thể từ chối được.
“Em nhận được ạ.” Cô đồng ý.
Lữ Văn cúi đầu kiểm tra thời khóa biểu rồi hỏi: “Hai tiết tối thứ hai và tối thứ tư tuần này, được chứ? Chị thấy tối thứ hai và thứ tư em đều không có tiết dạy nè.”
Sở dĩ Lữ Văn xếp cho Kiều Vãn dạy tối thứ hai và thứ tư là muốn để cô ấy rảnh vào ban ngày. Đối với việc dạy dương cầm ở trung tâm, thì các khóa buổi tối sẽ tương đối thoải mái hơn.
Kiều Vãn lại nói: “Xếp cho em khóa ban ngày đi chị.”
“Hả?” Lữ Văn hỏi: “Ban đêm em bận gì à?”
Cũng không tính là bận việc gì, chỉ là cô và Trì Cố Uyên đều đi làm, thời gian rảnh rỗi của cả hai đều là buổi tối, muốn vun đắp tình cảm thì phải để trống thời gian này.
“Vâng, chị cứ sắp xếp các tiết vào ban ngày cho em là được.”
Lữ Văn cũng không hỏi nhiều: “Được rồi, vậy chị sẽ xếp cho em hai tiết vào sáng thứ ba và chiều thứ năm, được không?”
“Được ạ.” Kiều Vãn đồng ý.
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chuyện Tân Duệ gọi cô là “chị Kiều” vào ban sáng, Kiều Vãn đã giải thích với đồng nghiệp là Tân Duệ chỉ nói đùa, thế như cô vẫn cảm nhận được rõ ràng các đồng nghiệp khách sáo với cô hơn trước rất nhiều. Đồng nghiệp lịch sự khách sao với nhau trong công việc có thể tránh được nhiều rắc rối, đó cũng không phải là chuyện xấu.
Sau khi kết thúc lớp học vào buổi tối, Kiều Vãn bắt tàu điện ngầm trở về nhà.
Cả Kiều Tiểu Kiều và Hồ Mân đều biết thời gian tan làm về nhà của Kiều Vãn. Kiều Vãn mới đi từ ga tàu điện ngầm đến con đường gần nhà, cô đã nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều đang đứng đợi mình ở bên vỉa hè. Nhìn thấy Kiều Vãn, Kiều Tiểu Kiều gọi lớn: “Mẹ!”
Kiều Vãn đi tới, định bế con trai, thì Kiều Tiểu Kiều nói: “Nắm tay thôi mẹ, vừa tan làm rất mệt.”
Con trai cô thật chu đáo, Kiều Vãn vui vẻ ngồi xổm xuống ôm lấy cậu bé. Sau khi ôm hôn con trai vài ngụm, Kiều Vãn đã được sạc đầy năng lượng.
“Bà ngoại đâu con?”
“Bên ngoài nóng quá, con bảo bà về trước rồi.” Kiều Tiểu Kiều nói.
“Kiều Tiểu Kiều thật chu đáo quá.” Kiều Vãn mỉm cười khen ngợi.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu chấp nhận: “Đúng vậy.”
Kiều Vãn bật cười haha.
Hai mẹ con nắm tay nhau đi về phía chung cư, Kiều Tiểu Kiều đi bên cạnh mẹ, sau vài lần ngập ngừng, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.
“Sao hôm nay chú Trì không đưa mẹ về?”
Nghe cậu con trai hỏi về chuyện tình cảm của mình, Kiều Vãn cười nói: “Tối nay em có tiết, chú ấy cũng bận, nên mẹ với chú không có hẹn.”
“Ồ.” Kiều Tiểu Kiều đáp.
Hôm qua sau khi nói với Kiều Tiểu Kiều về chuyện của cô và Trì Cố Uyên, Kiều Tiểu Kiều đã đồng ý cho Trì Cố Uyên một cơ hội, chỉ là nó không có nghĩa cậu bé đã chấp nhận Trì Cố Uyên, anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Nhưng Kiều Tiểu Kiều bằng lòng cho anh một cơ hội, thì về sau Trì Cố Uyên có thể dần dần khiến cậu bé mở lòng.
Có điều gần đây Kiều Vãn cứ có tiết vào buổi tối, dường như không có cơ hội để Kiều Tiểu Kiều tiếp xúc với Trì Cố Uyên.
“Chiều thứ sáu này trường con tổ chức đại hội thể thao đấy mrj.” Kiều Tiểu Kiều nói với Kiều Vãn chuyện ở nhà trẻ.
Các bé ở nhà trẻ đều – tuổi, nhà trường thường xuyên tổ chức các hoạt động vui chơi cho phụ huynh học sinh nhằm xúc tiến mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Mà đại hội thể thao là hạng mục phổ biến nhất.
“Thật không. Con đã đăng ký chưa?” Kiều Vãn cười hỏi.
Kiều Tiểu Kiều cũng rất muốn đăng ký, cậu bé nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ có thời gian không?”
Bình thường kiểu đại hội thể thao kiểu thế này toàn phải chạy nhảy, không thích hợp với bà ngoại.
Kiều Vãn gật đầu ngay: “Có chứ, vào chiều thứ sáu mẹ không có tiết.”
Nghe Kiều Vãn nói có thời gian, Kiều Tiểu Kiều lại hỏi, “Vậy mẹ có muốn tham gia không? Bởi vì rất có khả năng nhiều bạn học sẽ tham gia với cha của mình đấy ạ.”
Trẻ con ở tuổi đi nhà trẻ, phần lớn thời gian các bé đều được mẹ chăm. Vì vậy các buổi đại hội thể thao thế này, nhà trường thường khuyến khích cha của các bé tham gia để gắn kết mối quan hệ cha con hơn. Quan trọng nhất là các ông bố là đàn ông, mạnh hơn phụ nữ trong phương diện vận động.
Không ngờ con trai còn nhỏ tuổi mà đã lịch thiệp như vậy, còn biết trưng cầu ý kiến phụ nữ.
Kiều Tiểu Kiều kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mẹ cô, Kiều Vãn cũng suy nghĩ kỹ càng, rồi mỉm cười gật đầu với con trai.
“Em đồng ý.”
“Yeee!” Kiều Tiểu Kiều vui vẻ vung nắm tay.
“Hahaha.” Kiều Vãn cũng vui vẻ bật cười.
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lịch dạy của Kiều Vãn không quá nhiều, sau khi thêm hai hai tiết của Âu Huệ, lượng công việc vẫn ổn. Tuy nhiên, một số giáo viên đang muốn trở thành giáo viên dương cầm cấp thì phải cần tích lũy số tiết dạy nhanh chóng, chương trình dạy quá tải, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi.
Ví dụ như cô giáo Tần ở bên canh phòng cô.
Sáng thứ Năm, Kiều Vãn mới vừa hết tiết thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau khi cô lên tiếng, cô Tần mở cửa bước vào.
Phòng học dương cầm của hai người ở ngay cạnh nhau nên quan hệ rất tốt, lần trước Kiều Vãn có việc phải làm, cô Tần cũng dạy thay mấy tiết.
“Cô Tần, có chuyện gì vậy?” Kiều Vãn hỏi.
Cô giáo Tần bước vào với vẻ mặt khó nói nên lời, Kiều Vãn bèn dứt khoát lên tiếng trước. Nghe thấy Kiều Vãn chủ động hỏi, cô Tần mới cười nói: “Con gái tôi mấy ngày trước không được khỏe, đã đến bệnh viện khám, chiều mai sẽ tiến hành phẫu thuật. Nhưng chiều mai tôi sẽ có lớp, tôi định nhờ cô dạy giúp tôi.”
Cô Tần lớn hơn Kiều Vãn, con gái cô ấy đã học tiểu học. Cô bé bẩm sinh đã gặp một số vấn đề về sức khỏe, luôn phải điều trị ổn định. Có điều thỉnh thoảng vẫn sẽ có tình huống khẩn cấp, khiến cô Tần trở tay không kịp.
Cô giáo Tần vốn từng dạy thay giúp cô, huống chi còn liên quan đến con nhỏ, nên Kiều Vạn gật đầu ngay lập tức: “Đương nhiên là được rồi. Chiều mai lịch dạy của cô vào mấy giờ, tôi sẽ dạy thay cô.”
“Cảm ơn.” Cô giáo Tần cảm kích nói: “Lịch dạy của tôi từ hai giờ đến năm giờ, tổng cộng ba tiết.”
Sau khi nói xong, cô Tần hỏi Kiều Vãn: “Chiều mai cô không bận gì chứ? Lớp chúng ta ở ngay canh nhau, học sinh của tôi cũng biết cô, nên tôi mới nghĩ để giáo viên gần gũi dạy giúp tôi sẽ tốt hơn.”
Cô Tần còn đặc biệt giải thích, Kiều Vãn cười nói: “Không sao đâu ~ Chiều mai tôi không có lớp.”
“Vậy thì tốt quá.” Cô Tần nhẹ nhõm, cuối cùng lại cảm ơn: “Khi nào tôi trở về, tôi sẽ mời cô đi ăn.”
“Cô khách sáo làm gì.” Kiều Vãn bật cười, “Chúc con gái cô phẫu thuật suôn sẻ.”
Cô Tần cười gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi cô Tần đi, trong phòng chỉ còn lại Kiều Vãn. Nghĩ đến dáng vẻ phờ phạc của cô ấy khi vừa bước vào cửa, Kiều Vãn lại không khỏi thở dài.
Gia cảnh của cô Tần không tệ, tuy đã ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn chăm chút bản thân rất tốt. Nhưng có một số việc dù có tiền cũng không thể giải quyết được, chẳng hạn như bệnh tình của con gái cô ấy. Tình trạng của con gái cô ấy ổn định thì không sao, nhưng nếu bất ổn, cô Tần chắc sẽ ohair khổ sở một phen, ngày thường thì nhìn không thấy gì, một khi có chuyện là phờ phạc tiều tụy ngay. Kiều Vãn thậm chí có thể nhìn thấy vài nếp nhăn chỗ đuôi mắt buồn rầu của cô ấy.
Vào lúc này, Kiều Vãn cảm thấy bậc cha mẹ, không cầu mong con cái phải có thành tích gì to tát, chỉ cần chúng vui vẻ như ý là được.
–
Kiều Vãn hứa sẽ dạy thay giúp cô Tần. Sáng thứ sáu, sau khi hoàn thành chương trình dạy của mình, cô không rời trung tâm ngay. Buổi trưa ăn cơm cùng các đồng nghiệp xong, chưa đến : học sinh của cô Tần đã tới. Kiều Vãn đưa các học sinh đến lớp dương cầm trước, còn trò chuyện với phụ huynh một lúc.
Đang trò chuyện thì chuông di động của Kiều Vãn đột nhiên vang lên.
“Xin lỗi.” Kiều Vãn mỉm cười xin lỗi phụ huynh, sau đó xem điện thoại.
Trên màn hình điện thoại là báo thức hai giờ của cô, báo thức nhắc cô đến nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh lúc hai giờ chiều.
Khi nhìn thấy chữ “đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh “, đầu của Kiều Vãn trống rỗng vài giây, đến khi ký ức ùa về não bộ, Kiều Vãn liền bật dậy khỏi băng ghế dương cầm.
“…”
Cô đã quên bén chuyện đồng ý tham gia đại hội thể thao với với Kiều Tiểu Kiều!
Kiều Vãn đặt hẹn giờ lúc giờ , từ trung tâm cửa đến trường mẫu giáo chỉ mất nửa giờ, trừ hao một số hoạt động trước khi đại hội chính thức bắt đầu, nếu bây giờ cô đi thì vẫn còn kịp.
“Cô Kiều?”
Kiều Vãn đang tính toán chuyện đi dự đại hội thể thao, một phụ huynh thấy cô đột nhiên đứng dậy, khó hiểu gọi cô một tiếng.
Kiều Vãn hoàn hồn, quay lại thì thấy tất cả phụ huynh và học sinh đều đang nhìn cô.
Kiều Vãn: “…”
Ôi! Cô còn phải đứng lớp! Lớp học sắp bắt đầu rồi, có thể nhờ ai đến dạy giúp được chứ. Cô đã nói mình không bạn chuyện gì, đã hứa hẹn chắc nịch. Giờ biết tìm đâu ra giáo viên khác dạy cho học sinh ở đây chứ?
Tiếp theo cô vẫn còn ba tiết nữa, từ hai đến năm giờ mới xong cơ. Làm thế nào đây?
Não bọ của Kiều Vãn hoạt động hết công xuất.
Nếu đã không thể giải quyết chuyện ở đây được thì giải quyết bên Kiều Tiểu Kiều là được. Nghĩ thế, Kiều Vãn nói với các học sinh và phụ huynh: “Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi điện xíu nhé.”
Ra khỏi phòng dương cầm, Kiều Vãn nhanh chóng bấm số điện thoại, rất nhanh đã nghe một giọng nam nghe máy.
Kiều Vãn: “Anh có thời gian không? Giúp em một việc nhé!”
–
Hai giờ chiều, đại hội thể thao phụ huynh học sinh của nhà trẻ chính thức bắt đầu.
Hiện đang là mùa hè, nên đại hội được tổ chức bên trong nhà trẻ. Kiểu đại hội thể thao này thường có quy rất nhỏ, mỗi lớp tự tổ chức riêng trong phòng học của mình. Phòng học đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên nền vẽ các đường còn các đạo cụ được đặt bên cạnh. Phụ huynh bế con mình sát tường lớp, chừa khoảng trống ở giữa để thi đấu.
Trước khi bắt đầu đại hội thể dục thể thao, giáo viên có màn phát biểu mở đầu. Lúc giáo viên phát biểu, Kiều Tiểu Kiều ngồi vào chỗ của mình, cứ nhìn ra cửa.
Mấy bạn nhỏ ở bên cạnh cậu, đều được cha mình ôm vào lòng, thì thầm vui vẻ với cha.
Đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi, nhưng mẹ Kiều Tiểu Kiều vẫn chưa đến. Một cậu bé được bố bế bên cạnh nhìn sang cười trêu.
“Sao cậu lại đăng ký đại hội thể thao thế? Cậu không có cha mà.”
Giọng điệu của cậu bé cao ngạo, ánh mắt đầy khinh thường, ăn nói rất khó nghe, cha bậu bé nghe thế, bèn cúi đầu hôn cậu một cái, cười nói: “Con đừng nói bạn như vậy.”
Nhưng lời nhắc nhở lại chứa đầy sự cưng chiều, không hề có ý chê trách.
Cậu bé tất nhiên có thể cảm nhận được, lại khịt mũi nói: “Con không nói sai mà.”
Cậu bé càng nói càng quá đáng, một cô bé bên cạnh Kiều Tiểu Kiều nói: “Khúc Tử Hàng, nếu cậu còn ăn nói vậy nữa thì coi chừng tui mét giáo viên đó. Kiều Tiểu Kiều không có cha, chứ phải phải không có mẹ, mẹ cậu ấy sẽ tới tham gia mà.”
“Cậu nhìn xem lớp mình có mẹ bạn nào tham gia đâu? Cho dù mẹ cậu ấy đến thì nhất định sẽ đứng hạng nhất từ dưới đến lên thôi.” Nghe bé gái nói thế, Khúc Tử Hàng càng tức giận hơn. Cô bé tên Kiều Kiều, là bông hoa nhỏ của nhà trẻ, vừa hát rất hay vừa ngọt ngào. Khúc Tử Hàng rất thích cô bé, nhưng cô bé cứ chơi với Kiều Tiểu Kiều, vì thế Khúc Tử Hàng rất ghét Kiều Tiểu Kiều.
Khúc Tử Hàng nói như vậy cũng không sau. Đại hội thể dục thể thao hôm nay, nói là dành cho phụ huynh và học sinh, nhưng lại giống như dành cho cha con hơn, người tham gia toàn là cha của các bé. Chỉ yếu là do các mẹ đã chăm con mỗi ngày, so với mẹ, thì các ông bố cần được thắt chặt quan hện với con cái hơn. Mặt khác, các ông bố thường giỏi thể thao hơn các mẹ.
Kiều Kiều mấy lời của Khúc Tử Hàng, bèn nói: “Giáo viên nói rằng đại hội thể dục thể thao chủ yếu là để xúc tiến quan hệ giữa con cái và cha mẹ thôi, mẹ hay cha đều có thể tham gia. Giáo viên cũng nói giao lưu là số , cạnh tranh chỉ là số .”
“Hừm! Vậy tôi sẽ xem xem cậu có thể được hạng không. Thua thì đừng khóc nhè đó.” Khúc Tử Hàng nói.
Kiều Tiểu Kiều đang muốn tranh luận với Khúc Tử Hàng tiếp, nhưng nghe tới đây, cậu bé lại cảm thấy tranh luận chỉ tổ phí lời: “Thi đâu chỉ là thứ hai, chứ không là đứng hạng .”
Khúc Tử Hàng: “Vậy là hạng mấy? Sắp bắt đầu thi đấu rồi, mẹ cậu bây giờ vẫn chưa đến, có lẽ ngay cả hạng chót cậu cũng không có cơ hội lấy được rồi.”
Kiều Tiểu Kiều lười quan tâm cậu ta.
–
Sau khi nhận được cuộc gọi của Kiều Vãn, Trì Cố Uyên liền lái xe đến nhà trẻ. Nói rõ thân phận của mình xong, anh được người hướng dẫn ở cổng nhà trẻ dẫn đến lớp của Kiều Tiểu Kiều.
Trong phòng học lúc này vừa xong màn phát biểu cổ vũ, đang ồn ào náo nhiệt, thấy Trì Cố Uyên đứng ở cửa, cả lớp lại từ từ yên tĩnh trở lại.
Giáo viên, phụ huynh và học sinh trong lớp đều nhìn anh.
Trì Cố Uyên nhìn họ, khẽ gật đầu.
“Xin chào, tôi là phụ huynh của Kiều Tiểu Kiều.”
Trì Cố Uyên tự giới thiệu xong, thì ở góc lớp, Kiều Tiểu Kiều mặt không thay đổi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.