Sau khi Tô Dư đi du lịch bên ngoài về, nhìn cả người cô trông sáng sủa hơn hẳn.
Một người bạn bên cạnh hỏi cô có phải gặp chuyện tốt hay không, nhưng nhận được câu trả lời là không có gì, chỉ là hòn đá treo trong lòng rớt xuống.
Từ khi Tô Dư ý thức được Lục Mân Sâm có thể sẽ kết hôn, thậm chí là sẽ sinh con, nỗi lo âu trong lòng cô chưa bao giờ ngừng lại, cô không bộc lộ ra bên ngoài mà chỉ không muốn nói chuyện với ai.
Đôi mắt của cô không tốt, Lục Chương vì quan tâm chăm sóc cô mà đã hy sinh rất nhiều. Lúc học cấp hai, trong trường có rất nhiều hoạt động diễn ra nên thường hay dẫn cô tới chơi. Nhưng thời gian dần thấm thoát thoi đưa, vị trí trường học lại xa nên khi nghe tới chuyện đi chơi là anh đã trực tiếp từ chối.
Thỉnh thoảng Tô Dư cũng muốn làm gì đó cho anh.
Trợ lý Nguyên sắp xếp công việc làm thêm cho cô vào hai ngày cuối tuần, cô cũng đã liên lạc với bên phía bọn họ ổn thỏa. Dường như Cố Nam Trì vẫn còn đang rất bận, nhưng anh ta vẫn rút ra một ít thời gian để ở bên cạnh cô, còn mang theo một hộp chocolate trắng.
Dường như anh ta không biết nói gì, sau khi gọi cô lại thì dừng rất lâu, nếu không phải Tô Dư vẫn còn cảm nhận anh ta đang đứng đây, có lẽ cô đã nghĩ Cố Nam Trì đã đi rồi.
Lúc này, tài xế đã lái xe đến đón cô, trong phòng học chỉ còn lại vài ba người, cô do dự không biết nên nói gì hay không, Cố Nam Trì ho khan một tiếng: “Kỳ nghỉ này, em có đi thăm Lục Chương hay không?”
Tô Dư sững người một lúc, không biết sao anh ta lại nói như vậy.
“Hộp chocolate này rẻ lắm không mắc đâu, em cứ nhận lấy đi.” Anh ta dừng một lúc, đột nhiên nói: “Thật ra thì anh đã chú ý tới em lâu rồi, lúc đó em không thích nói chuyện, lại còn lạnh lùng. Anh còn cảm thấy em là người không dễ ở chung, sau khi tiếp xúc mới phát hiện ra em là người lễ phép, dịu dàng.”
“Đàn anh?”
“Ngày nào em cũng là người cuối cùng bước ra khỏi lớp học, có lúc anh còn len lén đưa em và tài xế đi ra ngoài.” Cố Nam Trì cười một tiếng: “Sau đó, hình như có một khoảng thời gian tâm trạng em đột nhiên tốt lên, anh còn cảm thấy vui vẻ giùm em nữa…… Trạng thái bây giờ của em nhìn tốt hơn lúc trước rất nhiều, chẳng trách mọi người đều nói là quan hệ của em và Lục Chương rất tốt, hóa ra không ai có thể thay thế được tình cảm giữa hai người.”
Tô Dư im lặng, cô biết anh ta hiểu lầm nên nhẹ giọng nói: “Đàn anh Cố, anh Chương không giống với tôi, là tôi không xứng với anh ấy nên anh đừng nói những lời như vậy.”
Cố Nam Trì cau mày nói: “Tô Dư, em rất giỏi mà.”
Tô Dư dừng lại một chút, nói: “Anh cũng rất tốt đàn anh Cố à, tôi có rất nhiều tật xấu trong người, cũng không hề ngây thơ như anh nhìn thấy.”
Tất cả những học sinh trong lớp đều đã về hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Em không ngây thơ cũng được, nhưng chỉ cần em vui vẻ là anh cũng cảm thấy vui theo rồi.” Cố Nam Trì thở dài nói: “Ba anh nói sẽ cho anh nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ lễ này, cho anh đi ra ngoài đường chơi cho vui, vốn dĩ là anh muốn hẹn em đi ra ngoài nhưng đáng tiếc là em không có ở nhà.”
Tô Dư không có gì để nói, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết mình sẽ ra ngoài.
Hầu hết các trường hợp thì Lục Mân Sâm luôn tôn trọng ý kiến của cô, việc hắn tự mình quyết định lịch trình của cô cũng không phải chuyện gì lớn, nếu cô có tức giận thì về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được.
Lúc đầu Tô Dư có thể đoán ra được hắn sẽ ở bên cạnh mình, mặc dù hắn có một vài phản ứng bất ngờ trước cơn tức giận của cô, nhưng miễn sao kết quả tốt thì những điều đó không còn quan trọng nữa.
“Nếu em không thích anh nói thế, vậy thì chúng ta hãy làm bạn đi.” Cố Nam Trì thở dài nói: “Theo đuổi em không thành công, nhưng có thêm một người bạn như có thêm một con đường. Lỡ có một ngày nào đó anh có chuyện nhờ em thì sao?”
Rèm cửa sổ trong lớp đã được kéo lên, làn gió trong theo đó mà thổi vào, Tô Dư cười một tiếng, cùng lắm thì cô chỉ được gửi tới nhà họ Lục thôi, so với của cải nhà Cố Nam Trì thì không biết là ai nhờ ai nữa.
“Cảm ơn anh, đàn anh Cố.”
Cố Nam Trì là một người rất tốt, nếu ngay từ đầu Tô Dư không lo lắng cho vị trí người thừa kế của Lục Chương, vẫn còn một cơ hội để lựa chọn, cô cũng sẽ chọn anh ta.
Nhưng Tô Dư không thể vì Cố Nam Trì mà bỏ qua những mối đe dọa với Lục Chương, cô có lòng tham muốn Lục Chương có được tất cả mọi thứ.
Cố Nam Trì dựa bàn bên cạnh, nói: “Nghe nói tổng giám đốc Lục có quen biết với hiệu trưởng trường chúng ta, ngài ấy sẽ đến diễn thuyết bên học viện kinh tế vào chiều mùng , anh muốn nghe quan điểm của ngài ấy như thế nào đối với tình hình kinh tế hiện nay, em có đến xem không? Đúng lúc buổi chiều hôm đó anh không bận gì cả.
Anh ta đang mời Tô Dư đi xem buổi diễn thuyết cùng nhau, Tô Dư nghe thấy nhưng hơi do dự. Nếu cô nói không đi thì tới hôm đó bọn họ sẽ gặp mặt nhau, không cần phải nói dối làm gì, nếu như nói đi thì chỉ sợ Cố Nam Trì sẽ sắp xếp thời gian đi cùng với cô.
Tô Dư thở ra một hơi.
Cô nói với anh ta: “Lúc trước tôi có nghe chú Lục nhắc tới chuyện này rồi, còn nói là muốn đi chung với chú ấy nên chú đã kêu trợ lý Nguyên sắp xếp vị trí cho tôi, có lẽ tôi không thể đi chung với anh được rồi.”
Tô Dư đã ở bên cạnh Lục Mân Sâm lâu như thế, coi như không học được hết thủ đoạn của hắn, nhưng chỉ cần nghe nhiều thì cũng dính một ít tính tình của hắn.
Cô không muốn trì hoãn Cố Nam Trì nữa, nên trực tiếp từ chối.
Cố Nam Trì cũng không níu kéo, chỉ trả lời một tiếng, lát sau mới cười nói: “Sau này anh có thể vẫn tới đây, nhưng không làm phiền tới em đâu, nhiều nhất là chỉ xem như chào hỏi bạn bè bình thường thôi. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh thích một ai đó, em cũng nên cho anh một khoảng thời gian để hòa hoãn lại chứ, anh cũng có niềm kiêu hãnh của mình mà.”
Anh ta có can đảm thừa nhận mình thích, sau khi thất bại vẫn có thể đùa giỡn được.
Tô Dư nói nhỏ: “Đàn anh này, anh hợp với một người tốt hơn nhiều.”
—————————–
Tô Dư mang hộp chocolate kia về nhà, lúc đó má Trương còn ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên con lại muốn ăn chocolate thế?”
“Là một đàn anh đưa cho con.”
Má Trương do dự nói: “Mấy đứa con trai đưa chocolate cho con gái đều có ý khác lắm, có thể con không biết được đâu, mà con cũng đừng nói chuyện này trước mặt tổng giám đốc Lục nha.”
Dù cô không nói thì chắc Lục Mân Sâm cũng đã biết rồi, Cố Nam Trì cũng không có ý gì khác, nếu hắn có hỏi tới thì cô chỉ cần giải thích thật tốt là được.
Màn đêm từ từ buông xuống, làn gió lạnh mùa hè len lỏi khắp các ngọn cây, thổi bay những chiếc lá đang nảy nở, trên bàn làm việc trong phòng ngủ có một xấp tài liệu đang cần ký tên.
Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen ngừng lại, Lục Mân Sâm nâng chân Tô Dư lên, ôm cô đi ra ngoài. Hắn mặc trên người một cái áo sơ mi màu đậm đã bị ướt, hiển nhiên là mới đi vào nên mới ướt một nửa.
Tô Dư vùi đầu vào bả vai hắn, mặt cô đã đỏ tới tận mang tai.
Da cô vẫn trắng nõn nà, toàn bộ tấm lưng mảnh mai bừng sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Lục Mân Sâm khoác khăn tắm lên người cô, một tay đỡ cô, một tay giữ khăn tắm để không bị rơi.
Lục Mân Sâm đặt cô xuống ghế sofa, để cô tự lau hết nước trên người, sau đó hắn mới đi vào phòng tắm thay bộ quần áo ướt sũng, chỉ tắm rửa đơn giản.
Lỗ tai Tô Dư đỏ lên, giơ tay nhẹ nhàng lau tóc, lông mi vừa đen vừa dài rũ xuống.
Quả nhiên Lục Mân Sâm là một người rất khó đoán, gọi cô qua nhưng không làm gì, chỉ để cho cô đi tắm rồi nghỉ ngơi, bỗng nhiên lại đi giữa chừng khiến cô giật mình.
Không thể hiểu được mà.
Phòng Lục Mân Sâm luôn mang lại cảm giác lạnh lẽo, không có hơi người, cô xoa trán ngáp một cái.
Tô Dư hơi lo lắng vì mình sắp đi dạy cho người khác, cô không muốn để cho Lục Mân Sâm biết, mấy ngày nay đều dành ra thời gian để luyện tập. Làm người tình của Lục Mân Sâm cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng ngoại trừ làm mấy chuyện kỳ lạ với cô lúc ở trên giường ra, hắn vẫn cứ bình thường.
Sau khi nghe thấy tiếng hắn đi ra ngoài, Tô Dư dừng động tác lại, ngẩng đầu nói: “Chú Lục, hôm nay em ngủ sớm được không? Em hơi buồn ngủ.”
Lục Mân Sâm không lên tiếng, hơi cong eo ôm cô, để Tô Dư ngồi trong lòng mình, hắn cầm máy sấy sấy khô tóc cho cô.
Tô Dư ngượng ngùng siết chặt khăn tắm trước ngực, che đi một vài vết cắn không nên có.
Tiếng máy sấy tóc kêu vù vù, làn gió ấm giống như đang thôi miên, ngón tay hắn duỗi thẳng tóc cô, Tô Dư không nhịn được ngủ gà ngủ gật.
Trong căn phòng rộng rãi chỉ có hai người họ, Lục Mân Sâm đột nhiên hỏi: “Hôm nay nói gì với Cố Nam Trì thế?”
“A… anh ta muốn nghe chú diễn thuyết.” Tô Dư ngáp nói: “Hỏi em có đi hay không, em đã từ chối anh ta rồi, nói là trợ lý Nguyên sẽ mang em đi.”
Lục Mân Sâm nói: “Em làm vậy không đúng rồi, nếu như từ chối mà còn nhận quà người ta, em sẽ bị xem là người ham món lợi nhỏ.”
Tô Dư bị câu nói trực tiếp của hắn làm cho choáng váng, còn chưa ngáp xong đã nghe Lục Mân Sâm nói: “Nếu nhận rồi thì cứ nhận đi, nhưng đừng quên đáp lễ cho người ta. Mấy ngày nữa trợ lý Nguyên sẽ mang tới cho em, em đưa cho cậu ta là được.”
Trước kia hắn còn dành thời gian nói với cô là Cố Nam Trì không hợp với cô, nhưng giờ có vẻ như hắn không muốn nghe cô giải thích.
Tô Dư khẽ mở miệng không nói gì, nuốt hết lại vào trong bụng, quả nhiên hắn biết tất cả những chuyện xảy ra xung quanh cô, thậm chí cô còn chưa nhắc tới món quà đó.
“Chút nữa có một ít tài liệu cần em ký tên, đợi ký xong rồi hẳn ngủ.”
Tô Dư sửng sốt, kỳ lạ hỏi: “Tài liệu gì ạ?”
“Là hợp đồng chuyển nhượng một căn biệt thự, một công ty văn hóa giải trí Văn Thụy, mặc dù không lớn lắm nhưng nếu em muốn làm việc thì có thể dành thời gian qua đó kiểm tra. Còn nếu không muốn đi, hằng năm sẽ có người đưa em tiền hoa hồng.” Hắn tắt máy sấy tóc đi, bỏ lên trên bàn uống trà nhỏ: “Muốn dùng tiền thì em cứ tìm trợ lý Nguyên.”
Tô Dư ngạc nhiên, cô biết những bộ phim truyền hình mà mình từng xem đều do công ty này sản xuất, vội nói: “Em không cần đâu chú Lục, mỗi tháng chú cho em tiền tiêu vặt là đủ rồi.”
“Không muốn đồ của tôi sao?”
Tô Dư đỏ mặt lên, lời nói ra từ miệng cô nhưng da mặt cô vẫn rất mỏng, nhưng sao hắn không nhìn tình hình trước mặt mà hỏi ra câu này?
“Sau này có gặp Cố Nam Trì, đừng có nghĩ tới việc xứng hay không xứng.” Hắn nói: “Chỉ là do em không thích cậu ta nên mới không chấp nhận thôi, đừng tìm mấy lý do dư thừa cho mình.”
Tô Dư ngẩn người không tìm được lời nào phản bác lại được hắn, Lục Mân Sâm nói không có gì sai, từ trước tới giờ hắn luôn dạy cô những thứ này, hãy luôn là chính mình và cứ tự tin lên.
Tô Dư cảm thấy mình nên nhanh chóng học cách sống một mình, sớm hay muộn gì Lục Chương cũng sẽ quay về. Có lẽ khi đó cô vẫn còn đi theo Lục Mân Sâm, nhưng cô không muốn Lục Chương nghĩ rằng mình phải lệ thuộc Lục Mân Sâm mới sống được.
“Chú Lục, em vẫn cảm thấy không thích hợp lắm.” Tô Dư quay đầu lại nói: “Em không nghĩ là chú Lục sẽ tặng cho em những thứ này đâu.”
Hai tay Lục Mân Sâm từ phía sau lưng ôm lấy vòng eo gầy gò của cô, tự đầu lên vai Tô Dư, thân hình của hắn cao lớn, làm những động tác này thể hiện phần nào ấm áp dành cho người yêu của mình.
Một lúc sau, Lục Mân Sâm mới nói: “Nghe lời.”
Hắn nói không được xía vào, hình như đang cảm thấy không vui vẻ lắm, Tô Dư ngồi trong ngực hắn nhỏ giọng do dự nói: “Cuối tuần này em có thể đi ra ngoài chơi được không?”
Đôi mắt của cô rất đẹp, cười lên trông rất ngoan ngoãn, đáng tiếc lại không nhìn thấy gì. Lục Mân Sâm khẽ hôn môi cô, Tô Dư giật mình một chút nhưng cũng ngoan ngoãn mở miệng, làm tròn bổn phận một người tình nên làm.
“Nếu muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi không cản em.”