Tô Dư hoàn toàn không biết Lục Chương đã tới đây, Lục Mân Sâm đã ở cùng mình cả buổi sáng khiến cô cảm thấy khao khát hắn, Tô Dư đẩy Lục Mân Sâm vào tường, dưới đôi mắt cười của hắn, cô đã nhón chân lên hôn.
Cô phát hiện ra Lục Mân Sâm rất thích hôn môi với mình, đôi khi những nụ hôn sâu ấy khiến một người to gan như cô cũng phải xấu hổ.
Hôm nay Lục Mân Sâm còn bám người hơn trước, cằm dựa vào bả vai cô, ôm eo cũng không chịu buông, rõ ràng trong phòng chỉ có hai người nhưng hắn làm như có ai muốn đến bắt lấy cô đi vậy, khiến mặt cô có hỏi đỏ lên, thầm nghĩ hắn là người lớn rồi, sao có thể giống cô được.
Lục Chương không xuống xe, anh kêu tài xế lái xe đi, hộp bánh ngọt để trên ghế ngồi, gương mặt không có biểu cảm gì nhắn tin gọi điện.
Tài xế này là người của Lục Mân Sâm, cũng đã sớm biết được chuyện riêng của hắn, chuyện cũng đã vậy rồi nên hắn ta cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, định chờ Lục Chương xuống xe rồi mới gửi tin nhắn cho Lục Mân Sâm biết.
Thời tiết hôm nay rất tốt, có gió lạnh mát rượi.
Lúc trước đôi mắt Tô Dư không nhìn thấy gì nên không thể đi ra ngoài, cộng thêm việc Lục Mân Sâm bảo vệ cô rất tốt, người khác muốn tra tin tức của cô thì hầu như không thể tìm ra được.
Trước mắt tất cả các liên hệ của Lục Chương đều đang ở nước ngoài, không thể nào tra ra được những chuyện muốn tra, mà có thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhưng Tô Dư hoạt bát vui vẻ trước mặt Lục Mân Sâm, anh có thể đoán ra được rằng cô thích những người đàn ông lớn tuổi hơn mình.
Đợi đến lúc buổi chiều Lục Mân Sâm đến công ty, Lục Chương đã ngồi sẵn ở bên ngoài phòng làm việc chờ hắn.
Lục Mân Sâm nhận được tin nhắn của trợ lý Nguyên, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng Lục Chương lại đang tức giận nắm chặt tay, lúc thấy Lục Mân Sâm thì anh đã lập tức đứng lên. Lục Mân Sâm lại đi lướt qua người anh nói đợi một chút, khiến cho Lục Chương đứng đó tức giận ngút trời.
Nếu không phải ngại thư ký đứng bên cạnh, Lục Chương sẽ trực tiếp đấm thẳng vào mặt hắn.
Phòng làm việc rộng rãi yên tĩnh, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy được thành phố, lúc này thư ký đang báo cáo với Lục Mân Sâm về nội dung cuộc họp buổi sáng.
Lúc anh ta rời đi còn gật đầu xem như chào hỏi với Lục Chương, gọi một tiếng giám đốc Lục, chỉ nhìn lướt qua rồi mới đi vô thang máy, trong đầu thầm nghĩ quan hệ giữa ba con bọn họ không tốt lắm, sao Lục Chương lại đột nhiên đến công ty để tìm Lục Mân Sâm nhỉ.
Trời bên ngoài trong xanh, thời tiết thuận lợi cho một buổi dã ngoại ngoài trời, Lục Mân Sâm ngồi trên ghế sofa nhìn Lục Chương đang đứng cách đó không xa, khẽ nói: “Mặc dù không nghĩ tới sao anh lại đột nhiên trở về nhà họ Lục, nhưng tôi muốn kết quả tốt, như anh đã nhìn thấy đó, tôi và Tô Dư đang ở bên nhau.”
Hắn thẳng thừng thừa nhận như vậy đã hoàn toàn chọc giận Lục Chương, Lục Chương sải bước đi tới nắm lấy cổ áo hắn, tức giận nói: “Lục Mân Sâm, Tô Dư chỉ mới bao lớn chứ? Sao ông có thể xuống tay được vậy? Đúng là không bằng cầm thú, cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn xuống tay được với một cô gái nhỏ như thế hả?”
Lục Mân Sâm hơi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Buông.”
Hai mắt Lục Chương đỏ ngầu, anh nhìn thấy một hickey còn mới tinh mờ ảo ẩn hiện dưới lớp quần áo của Lục Mân Sâm. Anh vung nắm đấm của mình ra, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên bị cánh tay mạnh mẽ của Lục Mân Sâm nắm lấy, tàn nhẫn quật xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn, trong mắt như nổ đom đóm.
Lục Mân Sâm đứng sang một bên, vóc người cao ráo mạnh mẽ, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn Lục Chương trên mặt đất, sau đó đổi ngay một đôi găng tay sạch sẽ khác. Lục Chương còn đang ở tuổi trẻ lực tráng, nhưng Lục Mân Sâm đã từng tập quyền anh.
Trên sàn có trải một tấm thảm, hắn mở ngăn kéo ra, không nhìn Lục Chương, thờ ơ nói: “Lục Chương, anh là người quá tự tin vào bản thân mình, sao lại cảm thấy tôi ép buộc Tô Dư thế? Hay là không chấp nhận Tô Dư có suy nghĩ riêng của mình sao? Đáng tiếc là cô ấy không hề muốn bị anh khống chế.”
Hắn không chừa một đường sống nào cho Lục Chương, cái lạnh trong phòng làm việc sáng sủa khiến người ta lạnh sống lưng.
Hai mắt Lục Chương đỏ ngầu tức giận nhìn hắn, nói: “Đừng tưởng ai cũng giống như ông, chuyện giữa tôi và Tô Dư là chuyện riêng giữa chúng tôi, không cần người ngoài dính vào, ông cũng không được!”
Lục Mân Sâm hơi dừng lại một lúc, đóng ngăn kéo lại. Hắn vắt chân ngồi trên ghế, vẻ mặt điềm đạm, tao nhã nhìn Lục Chương, gật đầu nói: “Tôi và Tô Dư chỉ còn thiếu bước kết hôn thôi, quả thực hiện tại cô ấy chưa có danh phận nào, nhưng so với chuyện của tôi và Tô Dư, tôi nghĩ anh nên giải thích rõ với cô ấy về cái chết của ba mẹ cổ và viện trưởng cô nhi viện.”
So với lời nói lãnh đạm vừa rồi, mỗi lời nói của Lục Mân Sâm đều như mũi dao sắc bén, cơ thể Lục Chương cứng đờ, lửa giận trong mắt càng lớn hơn: “Ông thì biết cái gì chứ?”
“Bí mật là bí mật, nhưng không phải ai cũng sẽ giấu giếm cho anh đâu.” Hai tay Lục Mân Sâm đan vào nhau: “Đối với anh thì phải giữ bí mật đó thật chặt, nhưng đối với tôi mà nói thì có nói ra hay không cũng phải tùy theo tâm trạng. Nếu anh nói những lời không nên nói với Tô Dư, vậy tôi cũng sẽ đảm bảo cho anh biết cái gì là hối hận, Lục Chương, anh biết tôi chưa từng đùa giỡn.”
Giọng điệu Lục Mân Sâm nhẹ nhàng, chỉ cần Lục Chương nói chuyện hôm nay ra, hắn sẽ cho Lục Chương nếm thử kết cục. Hoàn cảnh yên tĩnh càng phóng đại lửa giận trong lòng người ta lớn hơn, nhưng Lục Chương lại từ từ cúi đầu, không nói gì.
Anh nắm chặt tay mình, sau đó từ từ thả ra, chống lại ý định chọc giận Lục Mân Sâm một lần nữa.
Cho dù Lục Mân Sâm nói câu này ở góc độ nào, điều đó có nghĩa là hắn biết vài thứ không nên biết.
Lục Chương không còn là đứa trẻ ngu dốt trong trại trẻ mồ côi, anh biết bản thân phải làm gì để đạt được mục tiêu của mình.
Anh đã dò xét thử thấy rằng tài xế không phản ứng quá nhiều với việc Lục Mân Sâm và Tô Dư ở cùng nhau, anh gọi điện hỏi bóng hỏi gió má Trương cũng vậy, hỏi cả trợ lý Nguyên cũng thế, họ thậm chí còn vô tình chấp nhận sự thật này. Ít nhất nó cho thấy rằng quãng thời gian Lục Mân Sâm và Tô Dư ở bên nhau không hề ngắn.
Lục Chương không muốn có quá nhiều trở ngại trên con đường tự mình đưa Tô Dư đi, chỉ cần màn thể hiện của anh đủ tức giận, Lục Mân Sâm sẽ không quá bận tâm về những hành động tiếp theo của anh.
Anh hiểu rõ nhất đàn ông ghét cái gì, người như Lục Mân Sâm ngồi ở vị trí này sẽ không hiền lành, Lục Chương tuyệt đối không bao giờ cho phép Tô Dư bị hắn lừa dối.
——————————–
Tô Dư cái gì cũng không biết, còn đang nghĩ cách làm sao để cho Lục Chương nghỉ ngơi nhiều một chút.
Tính tình của cô trầm lặng, không thích ra ngoài. Điều cô thích nhất là ở nhà chờ Lục Mân Sâm về, muốn nghỉ ngơi thì cũng chỉ thích ở bên cạnh hắn. Cô không có sở thích đặc biệt là đi đâu. Ngoài ra, quan hệ như thế này của cô với Lục Mân Sâm, đối với Tô Dư mà nói thì càng ít người biết càng tốt.
Tô Dư chưa biết phải nói thế nào với Lục Chương về những suy nghĩ của mình, lúc tối Lục Chương gọi cho cô, nói mấy ngày nay anh có việc bận nên không tới tìm cô được, hẹn cuối tuần đến khuôn viên trường trung học.
Giọng nói của anh không đúng lắm, mặc dù Lục Chương đã cố gắng che giấu đi, nhưng Tô Dư vẫn nghe thấy giọng của anh hơi khàn khàn, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô chỉ hơi sững sờ, nuốt lời định nói xuống đáy lòng, cuối cùng cũng đồng ý.
Đến tối, Tô Dư không nói gì kỳ lạ với Lục Mân Sâm, mà chỉ nằm trên đùi hắn nói lịch trình cuối tuần cho hắn biết.
Lục Mân Sâm đáp lại, đặt tài liệu trong tay sang một bên, buông bàn tay xuống, xoa nhẹ đầu cô nói: “Lục Chương rất ham chơi, nếu em mệt thì cứ nói với nó, kêu nó đưa em về nhà.”
Tô Dư cọ cọ tay hắn nói: “Em cũng muốn đi ra ngoài chơi mà, nhưng mà khi đó không dám đi một mình thôi, sau này cũng hình thành thói quen cảm thấy mình gây phiền phức cho viện trưởng với anh Chương nên đợi ở nhà, bây giờ em cũng không thích đi ra ngoài lắm.”
“Bản chất của trẻ con là rất thích chơi đùa.” Lục Mân Sâm nói: “Sau này rảnh thì tôi sẽ đưa em đi du lịch đây đó, em đã tới bãi biển riêng của nhà họ Lục, bây giờ đôi mắt đã khỏi thì cũng có thể đến đó lần nữa.”
Khi gặp cô, hắn trở nên nhanh nhẹn hơn, còn chiều chuộng cô quá mức, Tô Dư cũng đã quen nhưng khi nghe hắn nói nói câu đó, Tô Dư thật sự nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Lần trước đi biển chú đưa em gì vậy? Em quên tìm má Trương lấy lại rồi.”
“Là một sợi dây chuyền phỉ thúy, mặc dù không đáng tiền lắm nhưng đó là quà mà thầy tôi đưa, tình thầy trò vẫn có một chút giá trị.”
Tô Dư bật cười thành tiếng, nói: “Chú nói không đáng tiền, em cũng không dám tin đâu, tài sản của tổng giám đốc Lục đây hơn trăm triệu lận mà.”
Năm đó hắn còn nói hoàn cảnh gia đình Cố Nam Trì không tốt lắm, điều này luôn khiến Tô Dư cảm thấy gia đình của Cố Nam Trì tệ thật, không ngờ trong nhà người ta lại có một trung tâm mua sắm lớn.
“Trước kia em hay ỷ lại vào tôi, bây giờ có thể tự mình kiếm tiền được rồi, em có chê tôi già không?” Ngón tay cái Lục Mân Sâm khẽ vuốt nhẹ gò má cô, tròng mắt sâu thẳm như muốn hút người ta vào đó: “Chê cũng không được đâu, lúc nãy quên nói em chuyện này, tôi dừng thuốc lại rồi, xem coi có chuyện gì xảy ra không. Tôi lớn tuổi rồi nên khả năng có con sẽ không cao, em không cần lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra.”
Tô Dư không muốn sinh con, cũng biết hắn đã uống thuốc gì.
Hắn luôn cưng chiều cô, dung túng cho cô như thế.
“Em mới không chê chú đâu, ngừng thuốc rồi cũng tốt, uống thuốc đó nhiều quá sẽ gây tổn thương tới cơ thể.” Cô nhìn hắn, mi mắt cong lên: “Chú thương em quá đi, sau này không biết tổng giám đốc Lục còn vậy không nữa?”
Tô Dư vẫn hy vọng Lục Mân Sâm chỉ có một mình Lục Chương là con trai, nhưng cô không muốn cơ thể hắn gặp vấn đề khi uống loại thuốc vô sinh ấy.
Bây giờ mắt cô đã được chữa khỏi, nếu sau này có thai thì lén hắn đi phá cũng không phải chuyện gì khó, như vậy cũng để không ai nghĩ gì nhiều.
——————————-
Tô Dư và Lục Chương khi còn nhỏ học cùng lớp với nhau, Lục Chương thông minh, từ nhỏ có người hỏi anh muốn nhảy cấp không nhưng anh không chịu vì muốn chăm sóc cho Tô Dư.
Buổi sáng cuối tuần trong khuôn viên trường không có người, trường học trước của bọn họ là một trường học nhỏ cũng không có nhiều học sinh, dù sao bọn họ cũng chỉ ở trong trường học hai năm, sau đó có người của Lục Mân Sâm tìm tới.
Việc Lục Chương rời khỏi trường cũng có vài người bàn tán, ngược lại còn khiến bọn họ nổi tiếng hơn. Lục Chương là một học sinh thông minh còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, mánh lới cũng không lớn như vậy.
Tô Dư vừa xuống xe thì có lãnh đạo nhà trường đến đón, mấy năm gần đây cô tham gia các cuộc thi ca hát quốc tế khác nhau, cũng được coi như có chút danh tiếng, Lục Chương là cậu cả nhà họ Lục, được nhiều người biết đến hơn. Cả hai người đều được coi là cựu sinh viên danh dự.
Lục Chương trưởng thành hơn trước, có thể dễ dàng đối phó với loại cảnh tượng này, khiến một người hay tham gia các bữa tiệc lớn nhỏ như Tô Dư rất kinh ngạc.
Bọn họ không nói chuyện nhiều, tiền quyên góp liên quan đều giao cho thư ký, Lục Chương đưa Tô Dư đi dạo một vòng.
Hai người đi tới dãy nhà cũ, Tô Dư hơi ngẩng đầu nhìn hoàn toàn xa lạ, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang hồi tưởng lại lúc trước ở lớp như thế nào, cô dừng bước chân lại, nghĩ một lúc rồi bước dài hơn, sau đó đi lên từng bước phía trước, bắt chước cách đi lúc còn ở trường trung học.
Lục Chương đứng sau lưng, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, mỉm cười nói: “Lúc đó mắt em không thấy gì, chỉ có thể cố gắng học chăm chỉ hơn mọi người, may mà đầu óc em cũng thông minh, thành tích luôn nằm ở mức trung bình.”
Gió thổi lá cây xào xạc, mặt đất bằng phẳng mọc đầy cỏ có sức sống mãnh liệt.
Tô Dư quay đầu bất đắc dĩ nói: “Lúc đó anh còn giỏi hơn mà, lúc nào nữ sinh trong lớp cũng nói chuyện về anh, còn có vài người muốn gặp anh mà đến kết bạn với em nữa, nhưng mà anh là thỏ không ăn cỏ gần hang nên có rất ít nữ sinh tới làm quen với em.”
“Trước kia anh sợ sau khi chia tay xong mấy cô ấy quay lại bắt nạt em, còn nhấn mạnh với đám người đó là nếu ai dám chọc em thì sẽ là người đối địch với anh. Khi đó đúng là còn trẻ trâu, không lo học tập, không lo suy nghĩ của những người khác, chỉ sợ em bị bắt nạt thôi.” Lục Chương nói: “Nếu anh không quay về nhà họ Lục, chắc chắn mấy năm nay anh vẫn sẽ kè kè bên người em, nói kiểu nào cũng sẽ không đi.”
Vẻ mặt của anh không tốt lắm, khiến người ta cảm thấy trong lòng anh đang có chuyện.
Đôi mắt Tô Dư lẳng lặng nhìn anh, hỏi: “Anh Chương, anh có chuyện giấu em phải không?”