Kể từ ngày tạm biệt Trình Oanh Oanh, đã nhiều ngày Tô Dư chưa nhận được một cuộc gọi nào từ cô ta. Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Trình Oanh Oanh cũng buông tha cho cô rồi.
Cơ thể của Tô Dư từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không tốt, chỉ cần thời tiết thay đổi một chút là cô đã đổ bệnh. Vậy nên cũng hình thành tính cách thích ở nhà, còn hơn là đi ra ngoài với cái cô Trình Oanh Oanh kia.
Cô còn nhớ lúc nhỏ mình bị sốt rất cao, mà đúng lúc đó viện trưởng cô nhi viện đang gặp chuyện không may. Ý thức lúc đó của cô rất mơ hồ, theo lời nói của Lục Chương thì anh ấy từng nghĩ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Anh rất quan tâm đến cơ thể và đôi mắt của cô, thậm chí Tô Dư còn cảm thấy nguyên nhân khiến mắt cô không tốt có liên quan tới anh ấy. Cô muốn nói là mình không sao, nhưng việc này là việc lớn, Lục Chương sẽ không nói cho cô biết.
Tô Dư biết ở trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ.
Mà cô cũng đã quen với việc kìm nén cảm xúc của mình.
Lục Mân Sâm không thích Lục Chương cho lắm, theo góc độ Tô Dư mà nói thì hắn chưa từng quá nghiêm khắc với Lục Chương. Dường như tổng giám đốc Lục chỉ cần một người thừa kế dòng máu của nhà họ Lục, nếu như Lục Chương không thể đảm nhận được vị trí kia thì ngay cả Tô Dư cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lục Mân Sâm là một nhà kinh doanh có đầu óc sắc bén luôn bày mưu tính kế, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Không thể phủ nhận rằng sự ưu việt và uy phong của hắn đã đem đến cho Tô Dư một cảm giác rất an toàn, ấm áp mạnh mẽ nhưng lại tao nhã cao quý.
Toàn bộ thời gian của Tô Dư đều diễn ra trong nhà họ Lục, ngoại trừ má Trương ra thì cô rất ít khi nhìn thấy những người khác. Ở trường học cũng có vài cô bạn nhưng không phải lúc nào cũng ở cùng nhau, những môn Tô Dư học rất khác với mọi người xung quanh. Nhưng cô vẫn thường xuyên tham gia lớp học ở trên trường.
Tiếng ồn ào trên lớp làm Tô Dư mất khá nhiều thời gian để bình tĩnh lại, nhưng lúc này có một ánh mắt cứ nhìn mãi về phía Tô Dư khiến cô chú ý.
Tô Dư im lặng nắm chặt cây bút trong tay, cô biết là có người thích mình. Mà cô cũng đã từ chối một số lời tỏ tình rồi, nhưng ánh mắt này không giống như dành cho người mình thích, ngược lại có thể nói là ghen ghét. Nhưng mà gần đây cô có đi trêu chọc ai đâu.
Sau khi tan học, Tô Dư vẫn không rời khỏi chỗ ngồi, cô đang đợi tài xế tới đón mình.
Nắng chiều ấm áp chiếu qua khung cửa sổ lớp học, chờ mọi người đi về hết thì một cô gái đột nhiên bước đến. Cô ta nghênh ngang đứng trước mặt cô nói: “Cô là Tô Dư à?”
Giọng nói của cô ta rất quen tai khiến cô ngẩn người một lúc.
Cô gái kia thấy cô ngẩn người thì tức giận nói: “Tôi hỏi cô có phải là Tô Dư hay không?”
Tô Dư lấy lại tinh thần, cô lúng túng ngồi thẳng người lại: “Xin chào, tôi là Tô Dư. Cô tìm tôi có việc gì không?”
Cô gái kia có vẻ bị giật mình trước sự nghiêm túc của cô, một lúc sau cô ta nói: “Tìm cô làm gì hả? Thật sự là không thể hiểu được mà.”
Tô Dư nghi ngờ hỏi: “Không phải cô tìm tôi sao?”
Cô đã từng nghe thấy giọng nói này lúc mình đang nói chuyện điện thoại với Lục Chương, là bạn học nữ sống chung với anh ấy.
Nói cách khác thì cô ta là bạn gái của Lục Chương.
Thái độ của Tô Dư đối với những bạn gái của Lục Chương vẫn luôn rất tốt, ngay cả cô cũng không biết tại sao.
Cũng đã hai năm rồi cô chưa gặp Lục Chương, lúc trước nghe Trình Oanh Oanh kể là cháu gái cô ta học cùng một trường với Lục Chương, cô còn nghĩ rằng mình có thể hỏi thăm một chút tin tức của anh ấy. Nhưng bên Trình Oanh Oanh lại không có tin tức gì, vậy nên cô cũng không hỏi để tránh gặp mấy rắc rối phiền phức.
Bởi vì thái độ của Tô Dư quá vô tư, đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt cùng với đôi lông mày cao vút lộ ra vẻ vui mừng khiến cho cô gái trước mặt nuốt xuống những lời định nói.
Nhưng khi nghĩ tới tên cặn bã Lục Chương kia, cô ta tức giận nói: “Có cái gì mà vui hả?”
Tô Dư còn chưa biết việc bọn họ đã chia tay nhau, cô định mở miệng nói nhưng mà lờ mờ nhận ra giọng điệu của cô gái này không đúng lắm.
Cô rất hiểu con người Lục Chương, nhưng mà mẫu người mà anh ấy thích thì cô không chắc lắm, không ai biết được tính cách của bạn gái tiếp theo sẽ như thế nào. Nhưng việc duy nhất có thể chắc chắn là tốc độ thay bạn gái như thay áo của anh, đã có rất nhiều cô gái đã bị anh vứt bỏ.
Cô cảm thấy là do tình cảm của hai người dần xa cách nên không biết nói gì nữa, chỉ đành khô khan nói: “Cô vì anh Chương mà tới tìm tôi sao?”
“Ai rảnh mà tìm tới một người vừa mù vừa vô dụng như cô.” Cô ta khịt mũi một tiếng: “Nói cho cô biết sau này ít quấn lấy Lục Chương đi, anh ấy có bạn gái rồi.”
To Dư ngẩn người một lát, cô không ngờ là hôm nay mình lại có thể nghe những lời này. Lục Chương là một nam thần vườn trường được rất nhiều nữ sinh chào đón, mà những lời cảnh cáo này cô đã nghe rất nhiều từ lúc nhỏ.
“Cô….” Tô Dư không biết cô ta họ gì đành phải do dự nói: “Cô có phải hiểu lầm gì không?”
Cô không thường xuyên nói chuyện với Lục Chương, nên chắc sẽ không có khả năng gây ảnh hưởng tới tình cảm của người khác. Cho dù lúc Tô Dư ở bên cạnh Lục Mân Sâm, cô biết mình được hưởng những đãi ngộ tốt này từ người khác, nhưng cô cũng biết điều không gọi điện nhiều cho Lục Chương. Mà Lục Mân Sâm cũng không cho phép cô làm phiền tới Lục Chương.
Nhưng không đợi cô ta trả lời thì tài xế nhà họ Lục đã tới, cô ta chỉ có thể liếc mắt nhìn Tô Dư một cái rồi rời đi. Ngay cả tên cũng không giới thiệu, chỉ để lại Tô Dư đang bối rối ngồi đó.
——-
Khí hậu mùa hè hay thay đổi liên tục, buổi trưa đang nắng to tới tối thì trời bắt đầu có mưa. Tô Dư không biết cô gái tìm mình lúc trưa là ai nên cũng khó tìm được người, mà hôm nay Lục Mân Sâm cũng sẽ từ thành phố G về.
Nhà họ Lục cấm Lục Chương yêu sớm, ai cũng đều biết lý do. Vì có vết xe đổ ngay trước mắt nên nhà họ Lục không muốn Lục Chương có con riêng bên ngoài.
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng tối đen mù mịt. Đèn trần tinh xảo chiếu sáng khắp phòng khách, TV đang chiếu bộ phim truyền hình khá nổi tiếng gần đây. Âm thanh cãi nhau của hai nữ diễn viên có vẻ cực kỳ náo nhiệt, Tô Dư ôm chân ngồi dựa trên ghế sofa xem TV.
Cô thích cái cảm giác chờ đợi một người về nhà, cái cảm giác đó khiến cô cảm thấy rất thoải mái trong người. Mà Lục Mân Sâm là người sẽ không bao giờ nuốt lời.
Tô Dư nghĩ rằng nếu có bảng xếp hạng những người đàn ông độc thân có sự nghiệp thành công, chắc chắn Lục Mân Sâm rất xứng đáng đứng ở vị trí số một.
Không cần nói đến nguồn tài chính dồi dào của tập đoàn Lục thị, tuy Tô Dư chưa từng nghe vài người bàn tán về vẻ bề ngoài của Lục Mân Sâm, nhưng từ nhỏ Lục Chương đã được những người lớn khen ngợi. Sau này lớn lên còn được nhiều cô gái theo đuổi, Lục Mân Sâm thân là ba của Lục Chương thì không có khả năng thua con trai mình được. Thậm chí hắn còn hơn cả Lục Chương, hắn vừa cao lớn khỏe mạnh lại giàu có, trải qua khoảng thời gian lắng đọng nên càng có sức hút hơn.
Trước kia có một nữ diễn viên vì muốn mình nổi tiếng mà mua chuộc báo chí tung tin đồn bê bối với hắn lên internet, kết quả là không có ai muốn nhận phi vụ đó. Trình Oanh Oanh còn xem việc đó là trò đùa kể cho cô nghe, còn nói lúc đó ông nội Lục còn hiểu lầm Lục Mân Sâm bao nuôi minh tinh.
Nhưng mà xét về tính sạch sẽ của Lục Mân Sâm, Tô Dư cảm thấy chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra.
Càng nghĩ nhiều thì càng buồn ngủ, tiếng mưa rơi ngoài trời cùng với tiếng phim truyền hình hòa quyện lại với nhau tạo thành bài hát ru thôi miên cô đi vào giấc ngủ. Tô Dư dựa vào cánh tay mảnh khảnh của mình ngủ gà ngủ gật.
Khi người đàn ông về tới nhà thì thấy cô đang ngủ một mình trên sofa, chiếc chăn mỏng đắp trên người cô đã bị rơi xuống. Hắn đặt đồ trong tay xuống rồi đắp chăn lên cho cô.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc khiến Tô Dư mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay cô vô thức nắm lấy góc áo của hắn.
Lục Mân Sâm hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Phòng khách rộng rãi tinh xảo, xa hoa như một nửa tòa lâu đài. Tô Dư tỉnh dậy dụi mắt, chiếc chăn trên người cô tuột xuống thắt lưng: “Chú Lục sao?”
Lục Mân Sâm “ừ” một tiếng.
“Chú đã về rồi.” Giọng cô không lớn lắm còn nghe được tiếng ngái ngủ, nhưng cô cũng theo thói quen ôm lấy cổ hắn. Cánh tay trắng nõn dưới ánh đèn phát ra những tia sáng mê hoặc, thân hình mảnh mai như muốn đem cơ thể nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Bộ ngực mềm mại của cô cọ xát vào người khiến tay Lục Mân Sâm dừng lại một chút, rồi đặt tay lên tấm lưng gầy yếu của cô xoa nhẹ hai lần: “Sau này nếu buồn ngủ quá thì đừng thức khuya.”
Tấm lưng rộng rãi của hắn đã che cả cơ thể cô, vòng tay của hắn mang theo hơi ẩm và lạnh lẽo, nhưng lại đem đến cho cô một cảm giác rất an toàn.
Tô Dư từ từ tỉnh lại, gương mặt bỗng nhiên ửng hồng lên. Nhưng sờ đến chỗ bị nước mưa bắn tung tóe trên người hắn thì ngẩng đầu nói: “Chú nên thay quần áo đi.”
Cô nói lời này đương nhiên không phải chỉ là nhắc nhở bình thường, cô là đang nghĩ cho cơ thể của hắn.
Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói: “Tôi có việc cần phải xử lý, em ngủ trước đi.”
Tay Tô Dư không nhúc nhích, cô không muốn đi ngủ nữa. Mái tóc đen dài sau lưng vì lúc nãy ngủ gật nên có chút lộn xộn.
Cô trời sinh lớn lên mềm mại đáng yêu, thường được mọi người xung quanh quan tâm. Vậy nên cô mới có cái tính hay ỷ lại người khác, nhưng mà lại không làm cho người khác cảm thấy chán ghét.
Tô Dư ở nhà họ Lục hai năm trời, cũng đã ở bên cạnh hắn rất lâu. Chuyện của bọn họ ngoại trừ má Trương ra thì ngay cả trợ lý Nguyên cũng không biết, cho nên lúc gặp nhau có chút khó khăn. Mà đôi khi trợ lý Nguyên còn ngầm kể cho người khác biết về mối quan hệ của cô và Lục Chương.
Có người nói rằng cô là con dâu tương lai của nhà họ Lục, còn được Lục Mân Sâm chấp nhận thân phận. Có thể lấy thân phận của nhà họ Lục đi tham gia các loại tiệc tùng lớn nhỏ.
Nhưng mà cơ thể non nớt này lại bị tên đàn ông trưởng thành kia hái từ lâu, dưới sự nâng niu và tưới tắm ngày qua ngày đã để lại một chút dấu vết như những bông hoa đang nở rộ.
Lục Mân Sâm không phải là một người ham muốn tình dục, nhưng Tô Dư cảm thấy việc khơi gợi hứng thú của chú ấy cũng không khó lắm. Để duy trì sự mới mẻ của chú ấy mới là việc khiến Tô Dư càng thêm chết người.
Ngoại trừ tuổi trẻ ra thì cô không còn ưu thế nào nữa.
Nhìn gương mặt Tô Dư đang suy nghĩ cho hắn, cuối cùng Lục Mân Sâm cũng không từ chối cô.
Đèn phòng tắm được mở lên, ngăn cách tiếng mưa rơi ồn ào bên ngoài, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh nói chuyện với nhau không nhanh không chậm. Nhưng khi cẩn thận nghe kỹ thì chỉ có giọng nói của người đàn ông, cô gái thì đang cố gắng nhịn khóc. Còn nghe được câu trả lời đứt quãng mang theo tiếng khóc nức nở, hắn vẫn bình tĩnh hỏi.
Những vết đỏ trên làn da trắng nõn của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Lục Mân Sâm giúp cô thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ rồi ôm về giường, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên vài tiếng.
Tô Dư không biết ai rảnh đến nỗi gọi điện lúc nửa đêm cho chú ấy, nhưng cô vẫn nhịn tiếng khóc nức nở lại để không phát ra tiếng. Bàn tay to ấm áp khẽ vuốt tấm lưng cô như đang trấn an, Lục Mân Sâm dùng một tay kéo chiếc váy của cô xuống rồi dùng chăn đắp đôi chân thon gọn, còn tay kia thì cầm điện thoại nghe.
“Tôi vừa mới ký xong hợp đồng quý ba với Silver.”
Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của thiếu niên cất lên khiến cơ thể của Tô Dư cứng đờ.
Lục Mân Sâm nói: “Mất quá nhiều thời gian rồi.”
Giọng nói của Lục Chương vẫn không hề có cảm xúc, giống như thay đổi thành một con người khác: “Ông nói trong vòng hai tháng, hôm nay là ngày cuối cùng thì tôi đã hoàn thành rồi. Có vẻ như những lời ông nói không đáng tin mấy nhỉ, Tô Dư không phải là người nhà họ Lục. Sau khi cô ấy chữa mắt xong thì sẽ rời đi, ông dựa vào cái gì để người khác tìm cô ấy.”
Bỗng nhiên bị Lục Chương nhắc tên khiến cơ thể Tô Dư run lên, cô không biết Lục Chương đang nói gì cả. Lúc này Lục Mân Sâm bình tĩnh nói: “Trợ lý Nguyên sẽ đem một nửa công việc cuối năm giao cho anh.”
Hắn không nhắc đến Tô Dư, Lục Chương cũng biết cô không có quan hệ gì với hắn. Chỉ là Lục Chương có chút không vui, anh mỉa mai nói: “Có thời gian đi tìm mấy người phụ nữ hoang dâm đó, thì sao không đi cưới con gái nhà họ Trình đi. Để cô ta đi làm phiền cô gái nhỏ làm gì?”
Đều là đàn ông với nhau nên Lục Chương biết tình trạng bây giờ của Lục Mân Sâm như nào, nhưng anh không muốn biết cuộc sống riêng tư của ông ta. Chỉ là anh không thích những người có ý đồ riêng tới tìm Tô Dư.
Tay Tô Dư từ từ nắm lấy góc áo của Lục Mân Sâm.
Lục Mân Sâm dùng ngón tay vuốt lại mái tóc dài của cô, thờ ơ nói: “Sau này nhà họ Lục sẽ không gửi chi phí sinh hoạt cho anh nữa. Nếu ngay cả bản thân mình còn nuôi không nổi thì đừng đến tìm tôi nói điều kiện.”