Từ Tiếu Thiên nhìn tin nhắn bốn chữ ngắn nhỏ đơn giản dễ hiểu của Lạc Hiên cảm thấy giây phút này dù bố cậu có cầm dao từ trên trời giáng xuống xiên cậu một dao chết trong quán nước thì cậu cũng có thể mỉm cười mà chết.
Cậu đưa điện thoại cho Kiều Dương xem: "Bảo bối, mày nói xem, có phải dù giờ có chết tao cũng phải cố sống hay không."
Kiều Dương thò đầu liếc qua, đập mạnh lên vai Từ Tiếu Thiên, nghĩ nghĩ, đập thêm một cái, chưa đủ, đập thêm vài cái nữa, đã rồi mới miệng: Đệt!"
"Không có?"
"Không có."
"Phản ứng của mày là thế nào đây..."
"Là cạn lời cứng họng." Kiều Dương bóp méo lon hồng trà, "Tao thấy là, nếu có thể khiến cho Lạc Hiên nói được một cậu như vậy, mày có thể coi như mỉm cười nơi chín suối rồi."
"Đổi từ khác."
"Buông bỏ...!nhân gian?"
"Thôi, cứ là mỉm cười nói chín suối đi."
Từ Tiếu Thiên về nhà Lạc Hiên.
Tắm rửa xong quấn khăn tắm lên giường nhắn tin trả lời Lạc Hiên: Cậu có biết những lời đó có ý nghĩa gì với tớ không?
Trắng đêm không ngủ?
Sai.
Máu mũi văng khắp nơi?
Gì với gì chứ...
Thế là gì?
Tớ cũng không rõ.
Thật sự, thật sự cực kỳ kích động, hơn cả cắn thuốc gì gì nữa.
Ồ, sau này không nói thế nữa, rất ảnh hưởng đến sức khỏe.
Đừng.
Cậu nói nhiều vào, nói cho tớ chết luôn.
Cậu bị ngu đấy à.
Ngủ đi.
Ừ.
Ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Buổi sáng thức dậy Từ Tiếu Thiên thấy tâm tình của mình rất khó để miêu tả, nhớ đến bố mẹ thì toàn thân tê dại, nhớ đến Lạc Hiên lại không nhịn được muốn cười.
Cứ thế như thể ma làm vừa nghĩ vừa cười ra cửa, mãi cho đến khách sạn vẫn chưa dừng lại được, cứ lơ mơ lơ lửng như người giời.
Cậu gặp Đàm Triết trước thang máy, tay anh đang cầm hộp cơm, tung qua tung lại.
"Chào buổi sáng quản lý Đàm."
"Chào.
Tối qua ngủ không ngon à?"
"Vâng?"
Đàm Triết hất cằm: "Quầng thâm mắt kìa.
Người trẻ tuổi hằng đêm sênh ca cũng cần chú ý nghỉ ngơi đó."
Từ Tiếu Thiên đã quen với giọng điệu này của Đàm Triết, chỉ cười không đáp nhìn hộp cơm trên tay anh: "Hôm nay tự anh mang bữa sáng?"
"À, ừ," Đàm Triết nhướn mày huơ huơ hộp cơm, bên trong phát ra âm thanh lạ lạ, nghe như gõ trống, "Ăn thử không..."
"Đây là tiếng gì vậy?" Từ Tiếu Thiên không biết đồ ăn kiểu gì có thể tạo ra được âm thanh như thế, sườn?
"Đây là bữa sáng tình yêu của vợ anh," Đàm Triết mở hộp cơm cho cậu xem, "Bánh kem."
Từ Tiếu Thiên nhìn mấy cục nâu nâu giống đá bên trong, không khép miệng được, đây mẹ nó kêu bánh kem?
"A...!black forest?"
"Black với chả forest, cậu có nói là thiên thạch anh cũng không ngại." Đàm Triết vui vẻ, "Bà xã anh xuất thân nhà võ, nấu cơm không được nhưng chế tạo ám khí thì hạng nhất.
Thử miếng không?"
"Không cần.
Răng em không tốt lắm." Từ Tiếu Thiên đột nhiên nghĩ có khi lời Đàm Triết là thật, vợ anh trừ mặt xinh dáng đẹp ra thì không còn ưu điểm khác.
"Ồ, mang đồ gì ngon thế?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Sau khi Từ Tiếu Thiên quay lại, một người đàn ông đã bước tới, tuổi khoảng hơn chưa dưới , không mặc đồng phục khách sạn mà là một thân quần áo thường ngày.
Cậu nhanh chóng rà lại trong đầu những quản lý giám đốc cậu từng gặp một lần, cậu chưa từng gặp người này, nghe cách nói chuyện này chắc chắn không phải khách hàng, vậy chỉ có thể là...
"Tổng giám đốc Hứa," Đàm Triết không quay lại, vội vàng đóng hộp cơm kẹp dưới nách, nhìn Từ Tiếu Thiên: "Cậu còn chưa gặp, lão đại của khách sạn chúng ta, tổng giám đốc Hứa."
Quả đúng thế, Từ Tiếu Thiên vội vàng cười lễ phép: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hứa."
"Chào buổi sáng," Giám đốc Hứa gật đầu với cậu, ánh mắt lại chuyển tới hộp cơm của Đàm Triết: "Ăn mảnh?"
Cửa thang máy mở ra, Đàm Triết quay đầu nhìn giám đốc Hứa: "Anh chưa ăn sáng à?"
"Chưa ăn, định đến nhà ăn ăn, còn đang phân vân.
Không thì cậu chia cho anh chút."
Giám đốc Hứa bước vào thang máy, Từ Tiếu Thiên cũng theo sau, bấm tầng lên phòng thị trường, nghĩ ngợi, phòng của tổng giám đốc ở tầng bảy, vì thế ấn thêm tầng bảy.
"Cho anh hết." Đàm Triết đưa hộp cơm cho giám đốc Hứa.
"Thật? Để anh xem là cái gì." Giám đốc Hứa nhận hộp cơm chuẩn bị mở ra.
"Ài," Đàm Triết đè tay anh lại, trên mặt mang theo ý cười, "Xem sau đi.
Bất ngờ."
"Không phải chỉ là bữa sáng..." Giám đốc Hứa bị anh chặn như thế càng tò mò.
"Đệt.
Em bảo chút nữa xem thì chút nữa xem." Đàm Triết hất bàn tay định mở hộp cơm của giám đốc Hứa.
Thang máy báo tới tầng , Đàm Triết vội vàng đẩy Từ Tiếu Thiên ra ngoài, quay lại nói với giám đốc Hứa: "Anh về phòng rồi ăn.
Hộp cơm nhớ trả em, mới mua đó."
Từ Tiếu Thiên vẫn luôn nhịn cười, mãi đến khi ra hành lang rồi cậu mới vui vẻ nói: "Anh trêu giám đốc Hứa như thế không việc gì sao?"
"Ai dám trêu anh ta," Đàm Triết lười biếng vươn người, "Tự anh ta muốn ăn."
"Nếu anh ấy thật sự không biết cái gì rồi ăn thì làm sao?" Từ Tiếu Thiên từng đoán quan hệ giữa Đàm Triết và tổng giám đốc Hứa không tệ nhưng không nghĩ Đàm Triết dám trêu đùa với giám đốc Hứa như thế.
"Ăn thì ăn thôi.
Bột mỳ cộng với trứng gà thêm chút đường, dù rằng không thành bánh kem tốt xấu gì cũng tạm coi là bánh quy ăn được."
Sau nửa tiếng về đến phòng thị trường, Từ Tiếu Thiên ở ngoài sảnh nghe điện thoại, nói rằng có bưu kiện chuyển phát nhanh đến cho cậu, cậu đang định đi xuống thì cửa phòng thị trường đột ngột mở ra.
"Đàm Triết đâu?" Trên tay giám đốc Hứa cầm hộp cơm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Hứa." Đại Hồng Đậu ở gần cửa nhất, cầm cốc rót nước, "Quản lý Đàm đang ở trong phòng làm việc."
Tổng giám đốc Hứa không đáp, cầm hộp cơm xông thẳng vào văn phòng của Đàm Triết, cửa còn chưa mở đã mắng: "Đàm Triết cậu muốn chết hả!"
"Chút nữa nói chút nữa nói, em đang gọi điện thoại." Đàm Triết đứng lên, một tay cầm điện thoại, tay kia giơ lên làm dáng "Stop" với giám đốc Hứa.
"Tình huống gì đây?" Vu Giai nhìn Từ Tiếu Thiên, sáng nay cậu đến cùng lúc với Đàm Triết: "Cậu biết nhỉ?"
"Quản lý Đàm đưa bữa sáng của mình cho tổng giám đốc Hứa," Từ Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đang ở trong văn phòng, Đàm Triết vẫn đang chậm rãi tiếp điện thoại, giám đốc Hứa cầm hộp cơm ngồi trên sô-pha đối diện, "Bữa sáng kia là bà xã của quản lý Đàm làm...!Có hơi..."
"À..." Mọi người trong văn phòng nén cười, cùng phát ra âm thanh bừng tỉnh, xem ra bữa sáng tình yêu của bà xã Đàm Triết đã nổi tiếng từ lâu.
Từ Tiếu Thiên không ở lại xem kịch nữa, xuống sảnh chính lấy đồ, cậu còn phải ngồi ngoài đó hai ba ngày nữa.
Bưu phẩm rất nhẹ.
Từ Tiếu Thiên không biết ai gửi đồ cho mình, còn là cùng thành phố.
Cậu cầm gói hàng xem xét, nhìn thấy tên Kiều Dương viết chình ình trong phần người gửi.
Cậu không vội mở ra, gọi thẳng cho Kiều Dương: "Mày gửi tao gì đấy?"
"A, nhận được rồi? Nhanh thế." Kiều Dương rất ngạc nhiên, " giờ tao mới gửi, nhanh thế à...!À, mày chưa mở đúng không..."
"Chưa.
Mày làm gì đấy?"
"Tìm chỗ nào không có người mở đi."
"Rốt cuộc mày..." Từ Tiếu Thiên nhìn xung quanh, cầm gói đồ vào WC cho nhân viên, "Không phải mày gửi bom đấy chứ."
"Miễn.
Tao mua bom ở đâu được."
Từ Tiếu Thiên vào toilet, kẹp điện thoại lên cổ, hai ba nhát xé bọc đồ, vừa nhìn thấy gói hàng, Từ Tiếu Thiên sững sờ, không thể tin được, cầm món đồ bên trong ra cuối cùng mới xác nhận.
Cậu nhìn đồ vật trên tay ít nhất giây mới hạ giọng thốt: "Tao...!đệt!"
Kiều Dương ở đầu bên kia cười ná thở: "Thế nào? Thích không?"
"Mày...!mẹ nó quá..." Từ Tiếu Thiên nhìn KY trong tay, nhất thời không biết sắp xếp từ ngữ thế nào, "Có phải tao nên nói mày đúng là tri kỷ hay khômg? Tao đệt, thế mà mày dám gửi nó đến khách sạn bọn tao!"
"Sao lại không được.
Tao đang chúc mừng mày đó."
"...!Tao yêu mày chết đi được."
Cúp điện thoại, Từ Tiếu Thiên lại nhìn đống giấy gói và món đồ trên tay, không biết nên mang ra ngoài kiểu gì mới ổn, nghĩ mãi cũng chỉ có thể nhét KY vào túi quần, phồng lên rõ to nhưng chẳng làm gì được.
Cậu như kẻ trộm vừa chạy vừa trốn lên tầng bốn, vọt lẹ vào phòng thị trường, đến vị trí của mình mở ngăn kéo, nhét KY vào mới dám thở phào một hơi.
Mọi người trong văn phòng không chú ý đến hành động của cậu, tất cả đều đang bận hóng hót giám đốc Hứa và Đàm Triết chuẩn bị ra ngoài.
"Muốn ăn gì nói đi." Đàm Triết đi đằng trước.
"Bào ngư!" Tổng giám đốc Hứa theo sát phía sau, hình như là đang ép Đàm Triết mời khách.
"Tiền lương anh phát cho em đủ để mua bào ngư ăn sáng chắc?" Đàm Triết mở cửa ra ngoài, hét: "Từ Tiếu Thiên cậu ở phòng thị trường làm gì, không phải ở ngoài sảnh nữa à!"
Từ Tiếu Thiên ngồi sau quầy lễ tân ở sảnh chính, cô gái ở đây đang vô cùng nghiêm túc dạy cậu cách dùng máy tính xem tình hình các phòng, cậu nghe câu được câu chăng, trong lòng vẫn nghĩ về lọ KY kia, lại bần thần không biết lúc cất Ky cậu đã khoá ngăn kéo chưa?
"Cho nên anh nhìn phòng có màu này tức là bộ phận buồng phòng đang xử lý..." Cô gái nhỏ vô cùng tận tâm, mặc kệ Từ Tiếu Thiên có nghe hay không vẫn tiếp tục nói.
Cậu ừ ừ à à trả lời, cố gắng nhớ mấy màu sắc không giống nhau của các thể loại phòng.
Cuối cùng cô gái cũng giải thích xong hết, cậu vào phòng lễ tân nghỉ, cầm xấp báo cáo phòng của mấy ngày qua đọc một chút, nhân tiện xếp phòng cho buổi họp của Tiếu Vĩ Trạch.
Di động rung rung, cậu ngồi trên ghế giật mình.
Giờ cậu không thể nghe bất cứ âm thanh nào của điện thoại, chỉ rung một chút trong thôi lòng cậu đã chột dạ, luôn nghĩ rằng có thể là bố hoặc mẹ tìm cậu, mà cậu vẫn chưa biết làm cách nào để giải thích với hai người.
Di động hiện tin nhắn của Lạc Hiên: Ngày mai tớ về.
Từ Tiếu Thiên cười, nhanh chóng trả lời: Tối mai đi ăn một bữa thịnh soạn.
Mấy phút sau điện thoại lại rung lên, Từ Tiếu Thiên liếc nhìn, tin nhắn hiển thị: Tao muốn nói chuyện với mày.
Người gửi: Bố
Đệt! Từ Tiếu Thiên tự dưng thấy nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức lại căng thẳng, bố cậu muốn gặp cậu nói chuyện!
Nói gì ạ?
Buổi chiều mày tan làm tao ở khách sạn của mày chờ..