Đau.
Đầu đau, ngực đau, tay đau, eo đau, khổ nhất là đầu gối đau như dao cứa.
Từ Tiếu Thiên đã quỳ trong phòng khách từ giờ đến giờ đêm, trước mặt là bố và mẹ vừa xuất viện buổi chiều cùng ngồi trên sô-pha, trông nghiêm trọng vô cùng.
Mẹ Từ chườm một túi nước đá trên đầu, người đắp chiếc chăn mỏng, miệng cắn một góc chăn, bố thì trừ đôi lúc vỗ vai mẹ ra thì lúc khác đều để trừng mắt với Từ Tiếu Thiên.
Từ Tiếu Thiên lựa chọn tư thế này để nói chuyện với bố mẹ đơn giản chỉ để thể hiện tình yêu của mình với một người con trai và muốn xin lỗi hai người cũng vô cùng thương yêu cậu.
Chỉ là cậu không nghĩ rằng mình sẽ quỳ lâu như thế.
Bố bảo muốn nghe chuyện của cậu với Lạc Hiên, chính cậu cũng không ngờ nói chuyện ba tiếng vẫn chưa xong.
Hai mắt bắt đầu nổ đom đóm, cổ họng khô khốc sắp bốc khói tới nơi.
Mấy lần mẹ muốn bảo cậu cứ ngồi xuống rồi nói nhưng đều bị bố ngăn: "Nó muốn nói thế thì cứ để mặc nó."
"Đó là tất cả những gì con muốn nói.
Lạc Hiên vì tình cảm này đã phải chịu đựng hơn những gì bố mẹ nghĩ nhiều", Từ Tiếu Thiên hắng giọng, "Con muốn ở bên Lạc Hiên, con muốn cùng chia sẻ với cậu ấy.
Điều này không ảnh hưởng việc con vẫn là con của bố mẹ.
Con sẽ sống thật tốt.
Con sẽ chứng minh...!Dù là sống cùng con trai hay con gái, con nên sống thế nào thì vẫn sẽ sống như thế..."
Nói xong câu cuối cùng, Từ Tiếu Thiên bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cậu vốn không muốn nói những câu ấy với bố mẹ, cũng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có cơ hội để bày tỏ hết.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả cảm xúc lúc này của cậu, chỉ biết rằng gánh nặng ép cậu không thở nổi đã biến mất trong giây phút này.
Khi hai mắt cậu tối sầm lại và ngã xuống, cậu còn cố đứng dậy một chút nhưng không được, trán đập mạnh xuống đất.
Đệt, cậu nghĩ, lại làm mẹ sợ rồi.
"Trời ơi!" Tiếng mẹ thét chói tai, "Từ Chí Quảng! Ông ép con ông chết rồi!"
Tốc độ của bố Từ nhanh hơn vợ mình nhiều.
Ông nhảy vọt qua bàn trà đến chỗ Từ Tiếu Thiên, nâng người cậu dậy lắc lắc vai, cau mày: "Con trai?"
"Nó không phải con ông.
Nó không phải con ông mà", mẹ Từ ném túi nước đá vào người chồng, nhào vào Từ Tiếu Thiên, nước mắt lã chã: "Tôi nói kệ nó thì cứ kệ nó đi.
Ông một hai ép nó...!Giờ ép chết nó rồi..."
"Bà...!đừng có nói linh tinh được không?" Bố Từ gãi đầu, nghiên cứu mặt Từ Tiếu Thiên, khom lưng ôm cậu vào phòng ngủ, "Nó...!mệt quá, ngủ rồi."
"Cái gì?" Mẹ Từ kinh ngạc, vội chạy theo chồng, "Có đúng là ngủ không? Không phải ngất à? Gọi đi.
Ông có phải bác sĩ đâu."
Bố Từ đặt Từ Tiếu Thiên lên giường, vỗ mặt cậu: "Tiếu Thiên..."
"Ơi..." Từ Tiếu Thiên cau mày bắt lấy tay ông, xoay mặt về phía tường, im lặng.
"Bà xem."
"Ngủ thật à?"
"Tôi bảo ngủ là ngủ.
Nó mệt rồi, đầu óc thì căng thẳng...!Thả lỏng rồi chẳng ngủ luôn thì làm gì..."
"Ông còn bao biện!" Mẹ Từ giận sôi máu, đánh chồng một cái rõ đau, "Là ai làm nó thần kinh, hả? Không phải ông thì ai?"
"Đầu óc căng thẳng, không phải thần kinh", bố Từ cạn lời, đắp chăn cho Từ Tiếu Thiên, đẩy vợ ra ngoài: "Bà nói nhỏ thôi không lại đánh thức nó..."
Từ Tiếu Thiên ngủ suốt hai ngày.
Lúc Đàm Triết gọi tới cậu còn chưa dậy, điện thoại gọi đến cũng là do bố nghe.
"Từ Tiếu Thiên?" Giọng Đàm Triết hơi ngập ngừng.
"Tôi là bố nó.
Anh là ai?"
"Cháu là quản lý của cậu ấy, họ Đàm."
"A, xin chào quản lý Đàm", giọng bố hơi lo lắng.
Từ Tiếu Thiên vẫn đang ngủ, ông không biết có nên gọi dậy hay không: "Cậu tìm Tiếu Thiên? Nó hơi mệt...!đang ngủ."
"Hơi mệt?" Phản ứng đầu tiên của Đàm Triết là nhíu mày, chắc không bị tẩn nữa chứ, "Cậu ấy xin nghỉ đến hôm nay.
Hôm nay là ngày cậu ấy phải về văn phòng."
"Ấy! Để tôi đi gọi nó."
"Không cần ạ, cứ để cậu ấy ngủ, giờ gọi dậy cũng không làm gì.
Phiền chú khi nào cậu ấy dậy thì bảo gọi cho cháu."
Từ Tiếu Thiên từng này tuổi rồi chưa bao giờ mơ nhiều như thế, hết người này đến người kia.
Giấc mơ tái hiện tất tật những sự kiện từ nhỏ đến lớn của cậu, ngay cả Cố Bằng Triển cũng không tha.
Tỉnh giấc rồi mà mãi cậu vẫn không định thần được đây là đâu tôi là ai, trời sáng hay trời tối...!
Mất nửa tiếng cậu mới ngồi dậy được, làm rơi điện thoại đặt cạnh gối.
Chỉ mấy giây sau mẹ cậu đã chạy vào.
Từ Tiếu Thiên nửa mơ nửa tỉnh ôm mẹ, kể nỗi nhớ đã hai ngày không gặp, sau đó nhìn bố đang đứng bên ngoài.
"Quản lý của mày gọi điện, bảo là mày hết phép nghỉ rồi." Bố nói xong là quay người đi ra.
Từ Tiếu Thiên hơi nhức đầu.
Cậu đâu biết mình sẽ ngủ như chết ngất chả biết trời trăng gì.
Cậu nên giải thích với Đàm Triết thế nào, mệt quá em ngủ hai đêm liền?
Cậu cắn răng bấm số của Đàm Triết: "Quản lý Đàm, em là Từ Tiếu Thiên."
"Ây chà, nghỉ đủ rồi?"
"Gì chứ.
Em ngủ hai ngày." Từ Tiếu Thiên quyết định nói thật, cậu lười tìm lý do nói dối Đàm Triết.
"Công chúa ngủ trong rừng", Đàm Triết bật cười, "Giải quyết xong chưa?"
"Không biết, chắc là rồi.
Mọi chuyển ổn hơn em nghĩ.
Em mua vé máy bay, chiều về..."
"Không cần.
Cho cậu nhiệm vụ này: anh có một khách hàng ở chỗ đó sắp tới sẽ tổ chức kỷ niệm bảy năm thành lập.
Cậu qua đó tìm hiểu tình hình, lần này anh không đi nữa", Đàm Triết hút thuốc, "Chút nữa anh gửi tài liệu qua mail, cậu xem rồi làm, xong việc thì hẵng về."
"Được.
Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ."
"Đừng chắc chắn vội.
Bọn họ chưa định tổ chức ở khách sạn đâu.
Nếu cậu kéo bọn họ về mình được thì đơn này tính tất cho cậu."
"Vậy không ổn lắm..." Từ Tiếu Thiên theo thói quen giả bộ một chút.
"Nói muốn hay không thôi."
"Muốn."
"Thế thì chốt.
Người phụ trách bên đó là chị gái giỏi giang đấy, đi quyến rũ đi."
Từ Tiếu Thiên rửa mặt, nhìn mình trong gương, hốc hác đến mức không thể nhận ra, mặt mày xám xịt hai mắt lờ đờ.
Cậu vừa cạo râu vừa cảm thán, nếu mặt này mà quyến rũ được chị gái thì mắt bà chị kia chắc cũng không tốt lắm đâu..
Di động reo trong phòng khách, mẹ cầm tới nhà tắm đưa cho cậu: "Có phải quản lý của mày lại gọi nữa không?"
"Vừa gọi xong mà", Từ Tiếu Thiên cầm di động liếc, trong tích tắc sợ ngây người: "Đệt mợ."
"Sao thế?"
"Không sao.
Mẹ cứ đi làm việc của mẹ đi." Từ Tiếu Thiên đẩy mẹ ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, bấm điện thoại đè giọng xuống: "Cố Bằng Triển cậu là linh hồn không siêu thoát nổi à? Cậu lại muốn gì nữa?"
"Có phải cậu chia tay với Lạc Hiên không?" Cố Bằng Triển rất bình tĩnh, không để ý lời chào thiếu đánh của Từ Tiếu Thiên.
"Chia tay bà ngoại cậu ấy." Từ Tiếu Thiên phát hỏa.
Giờ cậu sốt ruột Lạc Hiên sắp chết lại phải nghe Cố Bằng Triển nói thế, cậu rất muốn chui qua điện thoại cho cái người không bao giờ nói chuyện đàng hoàng này một trận.
"Bà tôi chết lâu rồi." Cố Bằng Triển thở dài, có vẻ hơi thất vọng, "Các cậu không chia tay?"
"Ngại quá, không chia." Từ Tiếu Thiên lại nhớ đến Tiếu Vĩ Trạch, mẹ kiếp, mình sống cùng Lạc Hiên làm nhiều người khó chịu tới vậy hả, sao cảm giác cả thế giới đều mong cậu với Lạc Hiên chia tay: "Cậu cứ chờ đi.
Nếu chờ cô đơn quá thì để tôi giới thiệu cho, hai người cùng chờ tới chết."
"Vậy là hai cậu cãi nhau?" Cố Bằng Triển không trả lời cậu, lo lắng hỏi tiếp.
"Rốt cuộc cậu có chuyện hay không?" Từ Tiếu Thiên chuẩn bị cúp điện thoại thì đột ngột bừng tỉnh: vì sao Cố Bằng Triển bỗng nhiên gọi điện hỏi chuyện không đầu không đuôi như thế?
"Không có việc gì."
"Vậy à", Từ Tiếu Thiên thấy hình nưh Cố Bằng Triển biết gì đó có liên quan tới Lạc Hiên.
Do dự một chút cậu thử nói: "Không phải là cậu định đến tiễn hai bọn tôi trở về à? Ghen hả? Thế nhưng cậu chỉ có thể tự..."
"Hai cậu cùng về?" Cố Bằng Triển không nhận ra bẫy, giật mình hỏi.
Từ Tiếu Thiên hồi hộp, Lạc Hiên về rồi, Lạc Hiên về nhà! Cậu nén kích động trong lòng xuống: "Chà, cậu được đấy nhỉ.
Qua khảo sát của FBI rồi? Điều tra mọi việc rõ ràng như thế..."
"Tôi thuê một phòng trong khu nhà ngày trước cậu ấy ở, đương nhiên là biết cậu ấy đã về." Cố Bằng Triển khó chịu, "Thế tại sao cậu lại để cậu ấy về nhà một mình còn mình thì nhát gan làm rùa rụt cổ?"
"Cậu mới là đồ con rùa!" Từ Tiếu Thiên mắng, dựa lên tưởng.
Đệt, thế mà Lạc Hiên lại về nhà một mình.
Cậu ấy rời nhà bốn năm chưa từng về một lần thế mà lại đi về một mình.
Cậu không biết tình hình trong nhà Lạc Hiên bây giờ ra sao, lo lắng vô cùng: "Tự cậu ấy đột nhiên về nhà, tôi không biết...!Tôi không biết nhà cậu ấy ở đâu."
Cố Bằng Triển im lặng hồi lâu mới nói: "Đệt.
Nếu biết sớm tôi đã không gọi cho cậu."
"Vì sao?" Từ Tiếu Thiên sửng sốt.
"Có phải cậu định hỏi nhà cậu ấy ở đâu không.
Nếu cậu có hỏi tôi có nói hay không..."
"Đương nhiên cậu sẽ nói!" Từ Tiếu Thiên lỡ miệng hét to, vội vàng kìm giọng xuống: "Tôi biết cậu thích cậu ấy.
Điều cao cả nhất khi thích ai đó là gì? Là người ta hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, đúng không? Cậu là đàn ông con trai, chắc chắn cậu hy vọng Lạc Hiên sẽ hạnh phúc.
Bây giừo cậu ấy không thể một mình đối mặt với bố mẹ, tôi cần đến với cậu ấy...!Anh em Bằng Triển ơi, tôi có thể mang lại hạnh phúc cho Lạc Hiên..."
Từ Tiếu Thiên cắn răng mà nói.
Dù đều là thật lòng nhưng phải nói những lời ấy với Cố Bằng Triển thì lại có cảm giác khác, buồn nôn.
Cố Bằng Triển do dự rất lâu.
Từ Tiếu Thiên lại tuôn thêm một tràng theo phong cách cũ: "Cậu là người khiến người khác cảm động, cậu đứng ở nơi xa nhất chúc phúc cho Lạc Hiên..." Một đống lời lung ta lung tung cuối cùng cũng ép được Cố Bằng Triển nói ra địa chỉ của Lạc Hiên.
"Cảm ơn anh Bằng Triển rất nhiều, em sẽ không quên anh đâu!" Từ Tiếu Thiên thề với trời câu này thật lòng lắm luôn.
"Cậu không quên thì có ích gì với tôi..."
"Lạc Hiên cũng không quên anh..."
Từ Tiếu Thiên không bảo với bố mẹ là đi tìm Lạc Hiên, chỉ nói rằng muốn mời khách hàng ăn cơm.
Cậu gọi xe đến thẳng địa chỉ Cố Bằng Triển vừa cho.
Chỗ này cách nhà cậu rất xa.
Đến lúc tìm được nhà Lạc Hiên, thật ra Từ Tiếu Thiên cũng chưa nghĩ kỹ phải làm gì, nóng đầu là cứ thế chạy tới đây.
Vừa giơ tay định bấm chuông cửa, cậu lại do dự, gặp bố mẹ Lạc Hiên thì nói cái gì, làm cái gì? Nhỡ đâu làm Lạc Hiên xấu hổ thì sao?
Cậu lùi xuống ngồi xổm ở hành lang, đệt, làm sao bây giờ?
Cửa nhà Lạc Hiên lạch cạch, bên trong có tiếng nói chuyện.
Đột nhiên Từ Tiếu Thiên nhảy dựng lên, nhất thời không biết nên chạy lên tầng trên hay chạy xuống tầng dưới hay là giả vờ gõ cửa nhà đối diện.
"Để con đi mua."
Ngay khi Từ Tiếu Thiên còn hoảng hốt chưa quyết định thì Lạc Hiên mở cửa đi ra.
Thấy Từ Tiếu Thiên đứng bên ngoài, túi tiền trong tay Lạc Hiên rớt xuống, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu..."
Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên đã gầy đi nhiều, bao nhiêu do dự trong lòng đều biến mất.
Cậu nghẹn ngào ôm chầm lấy Lạc Hiên: "Trời ơi...".