//
Edit: Nhật Nhật
...
Tám rưỡi sáng, tổ tiết mục đúng giờ gõ cửa nhà Túng Phồn.
Cậu điều chỉnh lại biểu cảm trêи mặt một chút rồi mới đi ra mở cửa. Bên ngoài camera đã bố trí đâu vào đấy rồi, đạo diễn đi cùng mỉm cười, chào hỏi với Túng Phồn: "Xin chào."
"Chào mọi người, mời vào." Túng Phồn mỉm cười đáp lại, có lẽ vì có quan hệ với Phí Hành Phong nên thái độ của mọi người đều rất thoải mái, không có chỗ nào khiến Túng Phồn thấy khó chịu cả.
"Quấy rầy rồi." Mọi người lần lượt đi vào, đạo diễn nhìn vali hành lý của Túng Phồn kinh ngạc hỏi: "Cậu chuẩn bị nhiều hành lý thế cơ à?"
Túng Phồn vô cùng bình thản nói: "Để nhìn có vẻ xem trọng chút ấy mà."
Cái này không thể trách Túng Phồn được, vali này là cậu mượn của Phí Hành Phong, chính là cái nhỏ nhất nhất rồi. Lấy số đồ dùng Túng Phồn mang theo thì chỉ cần một cái balo là đựng hết rồi, nhưng mà balo túi xách của Phí Hành Phong toàn là hàng hiệu đắt đỏ, nhìn một cái đã biết là không phải kiểu người như cậu có thể mua được, mang lên chương trình lại thành ra làm sai lệch quan niệm tiêu dùng của mọi người. Túng Phồn cũng không muốn bỏ tiền ra mua túi đựng đồ làm gì, dù sao bình thường không dùng tới, quá lãng phí, mượn cái có sẵn dùng một hôm là được.
Nhân viên chương trình nào có biết cong cong quẹo quẹo trong này, chỉ nghĩ khách mời muốn mang theo cái gì là tùy người ta thôi, đạo diễn gật đầu nói: "Vậy chúng ta chuẩn bị lên đường thôi. Đây là chương trình thực tế hàng ngày, cậu cứ thoải mái như mọi khi là được, hành trình phía sau chúng tôi sẽ cố gắng giữ im lặng hết sức có thể, cậu cứ tự mình phát huy nhé."
Nhân viên chương trình nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến khách mời, cái khán giả muốn xem chính là những vị khách mời này chứ không phải nhân viên tổ tiết mục, hơn nữa nếu nói quá nhiều, chỉnh sửa biên tập cũng sẽ rất phiền phức.
Lên xe của tổ tiết mục, cảm giác đầu tiên của Túng Phồn chính là camera quá nhiều, có lẽ là do không xác định được góc quay nào khách mời trông đẹp nhất nên mới xếp nhiều thêm vài cái, chờ lúc biên tập thì chọn cái nào trông đẹp nhất dùng.
Trêи xe ngoại trừ VJ thì chỉ còn Túng Phồn đang ngồi ở ghế sau. Các nhân viên khác trong ê-kíp thì ngồi trêи chiếc xe còn lại.
Bình thường, nếu là người có kinh nghiệm thì có thể sẽ nói mấy câu với ống kính, hoặc là cảm thán một chút về cảnh sắc ven đường các kiểu, nhưng Túng Phồn vốn đã không phải người hay chuyện, thực sự là cậu không nghĩ ra cái gì để nói hết, cho nên, cậu cởi áo khoác đắp lên người rồi bắt đầu ngủ bù.
Ê-kíp ở xe bên kia đang quan sát camera: "..."
Đến khu nhà mà Phí Hành Phong ở, tổ tiết mục phải qua mấy lượt kiểm tra mới vào được tới cửa, đây là Phí Hành Phong còn nói trước với bảo vệ khu rồi đấy, chứ nếu là bình thường, chỉ sợ phải để Phí Hành Phong đích thân xuống dẫn thì mới vào được.
Khu đô thị Phí Hành Phong ở không lớn lắm, tổng cộng chỉ có ba tòa nhà cao tầng, nhưng diện tích tổng thể thì không nhỏ chút nào, bên trong khu đô thị còn có một công viên nhỏ, trông rất sang chảnh.
Mọi người đi thang máy lên tầng, ở đây dùng thiết kế mỗi tầng một hộ, vừa để đảm bảo diện tích sử dụng, vừa đảm bảo được riêng tư cho chủ nhà, thật sự là một nơi ở rất tốt.
Túng Phồn ấn chuông, Phí Hành Phong đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy cậu đã mỉm cười: "Vào đi."
Túng Phồn không nói nhiều lời, nhấc vali đi vào cùng đối phương.
Căn hộ của Phí Hành Phong rất lớn, cũng rất rộng rãi, mặc dù bốn phía đều bị lắp thêm camera cũng không hề ảnh hưởng đến hoạt động.
"Hôm nay mấy giờ dậy?" Phí Hành Phong tùy ý hỏi.
Vì để có thể tự nhiên nói chuyện nên sáng nay hai người không gửi tin nhắn cho nhau, tránh để người kia đã biết hết mọi chuyện, lúc đấy khéo vừa vào nhà câu đầu tiên nói với nhau sẽ là "Lấy cho tôi cái ipad, tôi muốn xem phim", nghe vậy sẽ có vẻ quan hệ không được thân thiết.
"Sáu giờ." Vì phải dậy sớm chuẩn bị, Túng Phồn cài tận ba cái báo thức, đối với người thích nằm nướng như cậu thì dậy sớm như vậy đúng là quá khó.
"Thế để buổi trưa ngủ bù vậy." Phí Hành Phong kéo vali giúp cậu.
"Khi nào buồn ngủ thì nói sau đi." Nhìn Phí Hành Phong kéo vali đi về phía trước, Túng Phồn lại nghĩ tới lúc sáng đạo diễn nói cậu mang quá nhiều nhiều hành lý, chính cậu cũng thấy nhiều đây, bèn lầm bầm một câu: "Cái vali này quá là lớn rồi."
Phí Hành Phong không nghĩ ngợi gì, nói luôn: "Thuận tiện để em mang nhiều đồ dùng một chút, có thể ở thêm vài ngày."
Túng Phồn lần thứ hai có cảm giác mình vừa bị cái người này cho vào bẫy, nhưng mà không có chứng cứ nên không dám nói.
Xỏ dép lê đi trong nhà vào, Túng Phồn ngoan ngoãn đi theo Phí Hành Phong: "Có thể đi ngó xung quanh một chút không?"
"Em cứ tùy ý." Túng Phồn không phải người ngoài, đương nhiên là có thể thoái mái mà xem.
Túng Phồn "Chậc" một tiếng, "Làm "Bạn thân" mà chưa tới nhà anh bao giờ luôn, anh bảo lời này mà nói ra, ai còn tin chúng ta thân thiết với nhau nữa chứ?"
"Là thật thì không thể giả, là giả thì không thể thật."
Túng Phồn chắp tay sau lưng khẽ bật cười, lời này của Phí Hành Phong đúng là làm khó cho biên tập người ta rồi, nhưng mà như vậy hiệu ứng chương trình mới tốt được.
Đẩy vali vào trong phòng thay đồ, Phí Hành Phong hỏi: "Bây giờ sắp xếp đồ đạc luôn à?"
"Lát nữa cũng được, không vội."
Phí Hành Phong đặt vali xuống, dẫn Túng Phồn đi tham quan một vòng căn hộ của mình trước.
Không cần nói cái khác, chỉ riêng cái ban công lớn trong nhà đã đủ để hấp dẫn Túng Phồn rồi
Ban công được thiết kế kiểu nửa kín, cuối thu còn có gió thời thổi vào, đặc biệt thoải mái. Trêи ban công có để ghế sofa mà bàn trà nhỏ, ngồi ở chỗ này có thể ngắm trọn cảnh vật ở bên dưới, quả thực là môi trường sống lý tưởng, nếu bây giờ là mùa hè, Túng Phồn nhất định sẽ chọn ngủ bù ở chỗ này, quá là thích!
Phí Hành Phong ngồi xuống cùng cậu: "Thích chỗ này à?"
Túng Phồn gật đầu, nụ cười vẫn giữ ở trêи môi.
Phí Hành Phong rất muốn nắm tay Túng Phồn, nhưng mà có camera ngay phía đối diện chỗ họ ngồi, hắn chỉ có thể đưa tay tắt mic của mình, tiện thể tắt luôn của Túng Phồn, xong mới an tâm nói: "Vậy ở đây thêm mấy ngày nhé?"
Nếu là trước kia, Túng Phồn nhất định sẽ chối ngay, nhưng hoàn cảnh tốt như vậy đúng là môi trường làm việc lý tưởng của cậu, thành ra không cậu cũng không nỡ cự tuyệt.
"Ở hai ngày đã rồi tính." Túng Phồn nháy mắt với người kia, "Anh đừng có lộn xộn, lát nữa người bên ê-kíp chương trình sẽ qua đây đó."
Mới vừa quay được một lúc mà hai người đã làm lộn tùng phèo lên chắc bên chương trình muốn điên luôn quá, có khi còn thấy thà nghỉ không làm kỳ này còn hơn.
"Dù sao bọn họ cũng biên tập lại sau được mà."
"Em sợ họ có biên tập câu giờ cũng không đủ thời lượng phát sóng, cuối cùng chỉ đành ghép cho chúng ta một hàng chữ thật là lớn."
"Chữ gì cơ?" Phí Hành Phong thật sự thấy tò mò.
Túng Phồn vui vẻ nói: "Hai người này làm loạn ở MBF&M."
Cái này là tên viết tắt của chương trình.
Phí Hành Phong nhéo mũi cậu một cái: "Cái này thì không đâu, phụ đề của chương trình không thể thô tục vậy được."
Vậy đấy là lý do để người này yên tâm hả?
Các thành viên ê-kip chương trình đang lắp đặt camera: "..."
Bọn họ hình như vừa phát hiện ra cái gì đó khủng khϊế͙p͙ lắm thì phải, đoạn này phải cắt sạch!
Để đón tiếp Túng Phồn, Phí Hành Phong còn đặc biệt mua riêng một bộ cốc tách màu tím để cậu dùng, tuy là Túng Phồn không nói nhưng mà hắn ở nhà cậu lâu như vậy, cũng nhìn ra rồi.
"Túng Phồn, qua đây." Phí Hành Phong ở trong nhà bếp gọi cậu vào.
Túng Phồn rửa tay xong, nghe đối phương gọi thì đi vào, thấy trêи bàn bếp còn đang để một bọc đồ được hút chân không khá lớn, nhìn sơ qua thì đúng là không phân biệt được đấy là cái gì.
"Đây là cái gì thế?" Túng Phồn không biết bèn hỏi.
Phí Hành Phong nói: "Thịt cừu nướng nguyên con."
Khóe miệng Túng Phồn giật giật: "Khoa trương như vậy luôn?" Hai người bọn họ bình thường ở nhà cũng chỉ ăn mấy món ăn gia đình bình thường, kiểu cừu nướng nguyên con thế này, cậu vẫn nghĩ chỉ có trong nhà hàng mới ăn được.
Phí Hành Phong giải thích: "Chị anh đặt hai con cừu nhỏ về, định đưa qua cho em nhưng ở nhà em không nướng được kiểu này cho nên để đầu bếp trong nhà làm luôn, lúc ăn chỉ cần quay nóng lại là được. Sau đó biết cuối tuần em đến đây nên mới đưa luôn cho anh cầm về, còn có một phần đã cắt nhỏ ra sẵn rồi, xào hay nấu canh đều được hết, xem xem em thích ăn kiểu nào thôi."
"Chị gái mua cái này tốn kém quá." Túng Phồn là kiểu người tuân theo nguyên tắc không làm công không nhận lộc, cậu thấy nếu mình nhận cái này thì thực sự rất ngại.
Phí Hành Phong: "Cái này với chị ấy chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tối anh dùng lò nướng làm một chút cho em ăn trước nhé."
Món ngon như thịt cừu nướng ai mà có thể chống cự được đây? Ai thì cũng kệ, chứ Túng Phồn cậu thì không làm được. Với lại cừu nhỏ, thịt không có nhiều mỡ, ăn không sợ ngấy, Túng Phồn lập tức gật đầu: "Còn lại đừng làm vội, chờ khi nào em thèm ăn thì hãy tính."
Đồ ăn có ngon đến đâu mà ăn suốt thì cũng không thể chịu nổi, chờ tháng sau thời tiết lạnh hơn, lúc đó có thể làm canh thịt cừu ở nhà, ăn cũng ngon cực kỳ.
Phí Hành Phong đối với chuyện này không có ý kiến gì: "Lại đây, anh dạy em cách dùng máy pha café."
Hai tách café, mỗi người một tách.
Túng Phồn và Phí Hành Phong ngồi trêи ghế salon làm việc, một người vẽ thiết kế, một người dùng máy tính phê duyệt văn kiện. Không cố ý sắp xếp các hoạt động khác, chỉ giống như phần lớn những ngày cuối tuần của mọi người, nhìn thì có vẻ tẻ nhạt nhưng vẫn luôn có chuyện để làm.
VJ không ngừng điều chính ống kính hướng vào Túng Phồn hoặc là Phí Hành Phong. Màn hình máy tính của Phí hành Phong sau này biên tập sẽ làm mờ đi, bản phác thảo thiết kế của Túng Phồn cũng vậy. Có lẽ là do Túng Phồn lớn lên dễ nhìn, đúng gu của VJ nên thời gian quay cậu tính ra còn nhiều hơn cả Phí Hành Phong, giống như Túng Phồn mới là nhân vật chính lần này.
Bận việc xong, Phí Hành Phong mới nhích lại gần xem Túng Phồn vẽ, mở miệng hỏi: "Em thiết kế đồ cho anh đấy à?" Manocanh làm theo số đo của hắn đã đưa đến Chân Mỹ Lệ cho Túng Phồn rồi, tuy là còn lâu nữa mới đến cuối tháng, nhưng hắn đã gấp gáp muốn mặc đồ Túng Phồn làm cho lắm rồi.
Túng Phồn đang có linh cảm, nghe thế thì miễn cưỡng đáp: "Quần áo thường ngày thì chưa xong, nhưng mà có may cho anh một bộ đồ ngủ, để trong vali đấy, anh tự đi tìm đi."
Vừa đúng lúc mấy hôm trước dì Chân mới nhập thêm một đợt vải mới, có một loại vải thuần cotton, bề mặt vải rất mềm mại, cho nên cậu mới đột nhiên nghĩ ra chuyện làm một bộ đồ ngủ cho Phí Hành Phong, đã giặt sạch rồi, Phí Hành phong muốn mặc lúc nào cũng được.
Vẻ mặt Phí Hành Phong hơi mờ mịt, nhưng động tác vẫn rất nhanh, trực tiếp đi vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ không lắp camera nên VJ vác máy quay đi theo.
Phí Hành Phong quen thuộc nhập vào mật mã, trực tiếp mở vali ra. Ê-kíp trông thế đều ngây ra —— Sao người này lại biết luôn cả mật mã vali của Túng Phồn vậy?
Phí Hành Phong hoàn toàn không để ý đến chuyện này, Túng Phồn đúng là không mang nhiều đồ theo thật, vừa mở vali ra đồ đạc có một nhúm nằm bẹp dưới đáy, nhìn qua là biết chỉ thu dọn qua loa mà thôi.
Phí Hành Phong rất nhanh đã tìm thấy túi đựng áo ngủ của mình, còn không để ống kính quay được đã vội khép vali lại rồi cầm đồ về phòng ngủ của mình, VJ đi theo cũng bị nhốt ngoài cửa.
Đến nước này rồi, người trong ê-kíp chương trình lại đều là người nhạy bén, làm gì còn ai không hiểu nữa. Chuyện thế này cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp được. Gì chứ giả mù thì bọn họ là dân chuyên rồi!
Đạo diễn theo đoàn lật quyển sách lớn của mình sang trang mới, trêи tiêu đề là một dòng chữ lớn —— Phương Pháp Thêm Phụ Đề: Tình Anh Em Trong Sáng.
—Xời, bọn họ cũng chuyên nghiệp lắm chứ bộ!
Lúc ăn tối, hai người họ rót một ít rượu uống, Túng Phồn ăn no uống đủ, đã hơi ngà ngà say nằm oặt ra ghế salon ở phòng khách.
Phí Hành Phong tiễn nhân viên tổ tiết mục về, quay vào thì đóng hết camera trong nhà lại.
"Khó chịu à?" Phí Hành Phong ngồi dưới thảm trải sàn, dựa vào cạnh ghế, xoa xoa gương mặt đỏ bừng của Túng Phồn.
"Không khó chịu." Cậu uống rượu hay bị đỏ mặt, với cả thực ra tửu lượng của cậu cũng không tốt lắm, nên có hơi buồn ngủ thôi chứ đầu óc hãy còn tỉnh táo, cũng không bị chóng mặt.
Phí Hành Phong tới gần, tự đòi cho mình một nụ hôn.
Túng Phồn rầm rì nói: "Anh đừng có chọc vào em, em ăn thịt cừu đang nóng trong người nhá, coi chừng em dùng quá định mức cấp nước sạch của nhà anh. Với cả, dùng hết em cũng còn lâu mới trả phí cấp nước cho anh!"
_______________