//
Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn vươn đầu lưỡi đã tê dại của mình ɭϊếʍ môi một cái, nhìn Phí Hành Phong đang đè phía trêи mình, cách càng gần mới càng thấy người này lớn lên đúng là quá đẹp trai, chọc cho Túng Phồn chỉ muốn lại gần hôn thêm cái nữa.
Phí Hành Phong dùng một tay nâng mặt Túng Phồn, ngón cái của hắn vuốt qua hàng mi dày của cậu rồi trượt xuống hai má đang nóng đỏ của cậu, giống như đang dụ dỗ nói: "Túng Phồn, chuyển đến ở với anh đi."
Đây không phải lần đầu tiên Phí Hành Phong đề nghị chuyện này, lần trước nói hai người họ còn chưa thân thiết như bây giờ, Túng Phồn cũng vô cùng tỉnh táo nói muốn suy nghĩ thêm, sau đó thì không ai nhắc lại chuyện này nữa. Túng Phồn bây giờ cũng rất tỉnh táo, chỉ là nụ hôn vừa rồi làm cho cậu nghĩ tới mà thèm, cho nên không buồn nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cứ làm theo ý muốn của mình là được.
Thế nên, Túng Phồn gật đầu.
Phí Hành Phong nở nụ cười, cúi đầu hôn cậu một cái: "Vậy ngày mai anh giúp em dọn nhà."
Túng Phồn túm lấy áo sơ mi của Phí Hành Phong, làm nó nhăn nhúm cả lại, nhưng cậu cũng không định buông ra: "Em không có hành lý, quần áo cũng không có nhiều. Ngày mai lúc đi làm anh mang vali để qua nhà em, xong buổi tối tới đón là được."
Phí Hành Phong gật đầu: "Được."
Túng Phồn buông tay ra, vuốt thẳng chỗ áo bị cậu kéo nhăn, rồi liếc đối phương một cái, nói: "Mic của anh không đóng lại kìa."
Phí Hành Phong không thèm bận tâm, nói: "Ê-kíp sẽ không để màn hình đen thùi xong phát tiếng của chúng ta đâu."
Cho nên, đoạn này cũng sẽ được cắt đi, không cần lo lắng.
Túng Phồn đúng là cạn lời với Phí Hành Phong luôn, giống như cái gì người này cũng đã tính trước hết cả rồi vậy.
Sau khi quyết định ở chung, tâm trạng Phí Hành Phong rất tốt, buổi chiều lúc đọc được một phần báo cáo làm lung ta lung tung cũng không thấy tức giận, chỉ là trừ lương nhân viên đó thôi.
Sợ thời lượng phát sóng không đủ, ê-kíp làm chương trình chỉ đành thương lượng với hai người để buổi tối quay thêm hai tiếng nói chuyện tâm sự, đề cao chủ đề của chương trình. Nhân viên chương trình khổ tâm muốn chết mà không thể nói được gì, dù sao đây cũng là khách quý họ mời tới cứu nguy cho chương trình, trước mời mãi không được, lần này đối phương đồng ý cho họ quay đã là tốt lắm rồi, nào dám đòi hỏi gì thêm nữa chứ?
Lúc quay bổ sung buổi tối, hai người không "Tắt đèn kéo rèm" nữa, cũng không cố ý làm khó dễ bên chương trình, hai người không nói mấy chủ đề vô nghĩa mà chủ yếu là kế hoạch làm việc sau này, cũng nói về những lo lắng của thành niên ngày nay. Không biết mấy cái này sâu sắc được bao nhiêu, nhưng Phí Hành Phong cảm thấy đối với fan, cái này có thể coi như là một lời khuyên cho các cô, vậy là đủ rồi.
Mười giờ tối, nhân viên chương trình thu đọn thiết bị đi về, hẹn ngày mai sẽ đến cửa hàng và phòng làm việc của hai người để tiến hành phỏng vấn.
Không có camera Túng Phồn trái lại lại cảm thấy căng thẳng. Lúc có máy quay Phí Hành Phong ít nhiều gì cũng sẽ kiềm chế hơn một chút, giờ cái gì cũng không có, không phải là Phí Hành Phong muốn làm gì cũng được à? Mà khoan đã, nói thế thì, cậu muốn sao cũng có thể làm vậy đúng không!
Tắm rửa xong, hai người nằm dài trêи giường, giường ở nhà Phí Hành Phong so với cái ở nhà Túng Phồn thì lớn hơn, đủ cho hai người thoải mái "Đấu vật".
"Đang xem cái gì vậy?" Lên giường xong Phí Hành Phong vẫn lướt điện thoại mãi, không biết đang xem cái gì, Túng Phồn không có thói quen nhìn lén điện thoại của người khác, kể cả là khi hai người cách nhau gần như vậy.
Phí Hành Phong ôm Túng Phồn vào lòng, giơ điện thoại của mình ra cho cậu xem, là ảnh chụp của mấy nhà hàng ăn, Phí Hành Phong nói: "Ngày mai muốn dẫn em ra ngoài ăn, mấy nhà hàng này đánh giá không tệ, em muốn đi đâu?"
Mỗi nhà hàng đều có cách bài trí khác nhau, phong cách món ăn cũng có đặc điểm riêng biệt, bảo Túng Phồn chọn một cái thì đúng là khó nghĩ.
"Không biết, nhiều quá, chọn không được." Túng Phồn đã thấy hơi mơ màng, cánh tay khoác lên trêи eo Phí Hành Phong, buồn ngủ díp cả mắt.
Phí Hành Phong dùng môi mình cà lên vành tai cậu: "Đã buồn ngủ rồi à?"
Túng Phồn nói nhỏ: "Muộn lắm rồi."
"Không phải thể lực của em tốt lắm sao? Không định sáng mai khỏi phải dậy sớm tắm rửa à?"
Túng Phồn ngớ người đá vào bắp chân đối phương một cái: "Không cần, kính nhờ anh Phí đừng tùy tiện đưa ra lời mời kiểu như vậy, em đã được mời qua một lần rồi, lần sau nên là em mời anh mới đúng."
"Vậy bao giờ em mới định mời anh?"
Túng Phồn lườm người này một cái, quay lưng lại với đối phương, còn dùng chăn quấn kỹ mình từ đầu tới chân, xong lạnh lùng nói: "Chờ bao giờ em cần đã nhé."
Thực ra cậu muốn nói là "Chờ lúc nào chân cậu hết căng, eo hết mỏi đã."
Phí Hành Phong để điện thoại xuống, chen vào chăn của Túng Phồn: "Anh đã nói pheromone của em rất hấp dẫn anh chưa? Ý là hấp dẫn về những phương diện khác ấy."
Túng Phồn chả thèm liếc đối phương lấy một cái: "Ngài Phí, lẽ nào pheromone của em không phải nên khiến anh giảm bớt "Ham muốn" à?"
Lúc nằm viện trong kỳ phát tình, bệnh án của cậu chỗ cột mùi vị tín tức tố ghi là "Hoa tử đằng và Đàn hương", mùi hoa tử đằng rất nhạt, khó mà thu hút được alpha, mà đàn hương lại quá mức lãnh đạm, càng không hấp dẫn.
"Không phải." Phí Hành Phong ôm cậu, "Anh không thích mùi quá nồng quá ngọt, mùi đàn hương có thể giúp anh giữ được tỉnh táo, không đến nỗi lúc không có ai lại mất kiểm soát, làm em bị thương."
Vì chứng hưng cảm tăng tiết pheromone, ở trong việc phòng the hắn càng cần phải bình tĩnh hơn, nếu không sợ là sau đó Túng Phồn sẽ phải nhập viện. Nhưng tin tức tố của Túng Phồn cho hắn phần bình tĩnh này, không phải kiểu ɖu͙ƈ vọng bị dập tắt hoàn toàn, mà còn có thể quan sát cậu tốt hơn, cũng nắm rõ được nhu cầu của mình, không đến mức mất hết lý trí, chỉ còn bản năng như dã thú.
Túng Phồn rất thương Phí Hành Phong, đều là nam nhân, cậu đương nhiên biết thời gian dài như vậy Phí Hành Phong phải nhịn rất khổ cực. Cũng không phải cậu không muốn, trái lại cậu còn có hơi chờ mong với chuyện đó nữa là đằng khác, chỉ là cậu chưa có thời gian rảnh để đi mua đồ dùng. Thế nên có muốn thử cũng phải cố mà nhịn, ngày hôm nọ đúng là có bước đột phá, nhưng mà với hai người đã hoàn toàn trưởng thành thì chỉ thế thôi vẫn không đủ.
Túng Phồn để cho Phí Hành Phong ôm mình, trong đầu thì nghĩ nên nhanh nhanh chóng chóng dành thời gian đi mua hết đồ cần dùng về luôn một lượt.
Hôm sau, ăn sáng xong hai người lần lượt rời nhà đi làm.
Phí Hành Phong vừa tới văn phong đã nhận được điện thoại của Lý Thiên Lang.
"Có chuyện gì vậy?" Phí Hành Phong nhận điện thoại, phản ứng đầu tiên chính là Tống Hưởng ở đoàn làm phim không diễn được.
Ngữ khí Lý Thiên Lang chính là kiểu "Không sống nổi những ngày tháng này nữa", hỏi: "Cậu đã làm cái gì thế hả?"
Phí Hành Phong bị anh ta hỏi cho không hiểu đầu cua tai nheo gì: "Làm cái gì là cái gì?"
Lý Thiên Lang thở dài thườn thượt nói: "Sáng nay tôi mới nhắn tin hỏi thăm PD Nghiêm coi cậu quay chương trình thế nào, kết quả anh ta gửi lại cho tôi bốn chữ lớn —— Không nói lên lời."
Phí Hành Phong: "..."
Cũng không phải Lý Thiên Lang tức giận, chỉ là cảm thấy bó tay cạn lời thôi. Vốn Phí Hành Phong chính là nghệ sĩ làm anh ta thấy yên tâm nhất, sao vừa yêu đương hẹn hò vào một cái mà lại quay ngoắt ᴼ thế này? Mà Phí hành Phong lại còn là boss lớn của anh ta chứ, không thể nói nặng đối phương được, anh ta còn phải kiếm cơm nữa.
"Cậu yêu đương mà không nói gì với tôi thì thôi không nói đi, đi quay tiết mục thì phải kiềm chế một chút chứ? Cậu tính ở chương trình công khai chuyện tình cảm đấy à? Nếu muốn thông báo thật thì cũng phải nói trước với tôi một tiếng để tôi đi làm quan hệ xã hội đã, cũng phải mời thêm hai vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn cho tôi với Túng Hưởng nữa chứ." Nghe cái giọng điệu này của Lý Thiên Lang có phải rất thấu tình đạt lý, lại nhẹ nhàng, nghe không khó chịu tí nào đúng không?!
Lý Thiên Lang cũng khổ tâm lắm chứ, nếu là nghệ sĩ khác, anh ta đã phát điên lên rồi! Anh ta có năng lực, có phương tiện, không có khuyết điểm như đa số người đại diện khác, chuỗi thành tích đẹp đẽ trong lý lịch của anh ta e là lúc chương trình phát sóng sẽ phải chấm hết ở đấy thôi!
Ngữ khí của Phí Hành Phong không đổi, thờ ơ nói: "Tôi không làm gì trước máy quay hết, không phải lo lắng. Với cả chuyện tôi với Túng Phồn hẹn hò không phải không muốn nói cho cậu, vốn tình chờ cậu với Tống Hưởng quay phim xong trở về sẽ nói, tham gia chương trình này là đột xuất nên mới như vậy."
Lý Thiên Lang cũng hơi ngại với Phí Hành Phong, đúng là nếu không phải đột nhiên nhảy ra cái chương trình này thì mọi việc sẽ diễn ra đúng như Phí Hành Phong đã tính sẵn. Nhưng mà...
"Cậu không làm gì trước ống kính? Nhưng mà né ống kính rồi cậu làm cái gì?!" Lý Thiên Lang theo Phí Hành Phong làm người đại diện đã lâu, sao không nghe ra ý của người này chứ.
"Nói đúng ra là, lúc làm gì tôi đều tắt camera đi."
Lý Thiên Lang nghẹn một búng máu trong họng.
Hôm nay Túng Phồn hơi bận bịu, buổi sáng nhận phỏng vấn của chương trình ở trong tiệm, buổi trưa về nhà thu dọn hành lý, buổi chiều ở Chân Mỹ Lệ hoàn thành hết công việc trong ngày, xong thuận tiện đóng gói lại hết các thiết bị livestream của mình.
Dì Chân biết cậu muốn qua nhà bạn ở mấy ngày thì cảm thấy rất tốt. Túng Phồn một thân một mình ở đây bà vẫn thấy không được yên lòng, giờ ở với bạn, vừa đỡ buồn mà có gì lại có thể giúp đỡ lẫn nhau, đúng là một công đôi việc.
Chạng vạng, Phí Hành Phong tới đón Túng Phồn, hai người tính đi nhà hàng để ăn tối.
Tối qua Túng Phồn không chọn được chỗ nào, nên hôm nay Phí Hành Phong dựa theo sở thích của cậu chọn một nhà hàng chuyên đồ Pháp. Không phải là nhà hàng cao cấp nhưng món tráng miệng ở nhà hàng này là do mẹ hắn thiết kế, đúng lúc dẫn Túng Phồn đến ăn thử.
Bài trí ở nhà hàng rất tốt, rất yên tĩnh, khoảng cách giữa các bàn khá xa, có thể nhỏ giọng nói chuyện, không sợ làm phiền đến người khác.
Món ăn cũng được làm rất tinh tế, hợp ý Túng Phồn nhất vẫn là đồ ngọt tráng miệng, không chỉ trông đẹp mà còn rất ngon miệng.
Có món ngon như vậy, Túng Phồn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn, món chính cậu ăn không nhiều, còn sẻ cho Phí Hành Phong một ít, nhưng món ngọt đúng là ăn được kha khá. Chẳng qua vì còn phải lái xe nên hai người không gọi rượu, chỉ có thể để lần sau quay lại nếm thử.
"Em có muốn mua thêm một ít đồ ngọt mang về không?" Phí Hành Phong thấy cậu thích như vậy bèn nói.
Túng Phồn lắc đầu: "Tôi nay không ăn được nữa, để qua ngày mai thì mất ngon." Nhà hàng sang trọng, giá cả lại đắt đỏ như vậy, để hôm sau ăn mất vị, cậu cứ thấy thiệt thiệt.
Phí Hành Phong cười khẽ: "Thế hôm nào anh dẫn em về nhà, để mẹ làm cho em."
Túng Phồn nhoẻn miệng cười với đối phương.
Có tiếng bát đũa va chạm, rơi "Loảng xoảng" xuống dưới sàn, kèm theo tiếng thét của phụ nữ phá tan bầu không khí lãng mạn của nhà hàng. Mọi người nhìn về phía vừa phát ra tiếng động, thấy một người đàn ông quật ngã một người khác xuống dưới sàn, người phụ nữ đi cùng che miệng đúng ở một bên, ngoại trừ tiếng rít gào lúc ban đầu thì bây giờ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bấn loạn.
Ánh đèn trong nhà hàng không quá sáng, đáng lý Túng Phồn không thể thấy rõ mấy người này, nhưng không hiểu hai người đàn ông kia đánh thế nào mà dần xích ra dưới ánh đèn, Túng Phồn nhìn kỹ lại —— Ồ hố, đây không phải là Túng Lãng, Liêu Bảo Song với cả cái người... Cái người tên Ngô Sắt kia à?
Đây không phải trùng hợp quá đáng rồi sao?!
Túng Phồn cảm thán, hôm nay không phải là ăn mừng cậu dọn nhà à? Sao lại buồn cười dữ vậy?
Túng Lãng và Ngô Sắt đánh thành một đoàn, hai người đều không có chiến thuật gì, hoàn toàn là dựa vào bản năng. Mọi người không biết Túng Lãng là ai, nhưng hầu hết đều nhận ra Ngô Sắt, ngôi sao đang nổi đánh nhau với người khác trong nhà hàng, nghe kiểu gì cũng thấy là tin hot, chắc chắn lên được hotsearch.
Có người bắt đầu lấy điện thoại ra quay clip, người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh của họ vừa nãy bị dọa cho hết cả hồn, lúc này sắc mặt xấu tệ, bất mãn quát nhân viên phục vụ bàn: "Đừng có ngẩn ra đó nữa, nhanh gọi điện báo cảnh sát đi!"
Nhân viên phục vụ ở nhà hàng này có lẽ chưa gặp phải tình huống thế này bao giờ, được vị khách nữ kia nhắc nhở mới kịp phản ứng lại, để mấy người lại can ngăn, còn một người thì rút điện thoại chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
"Không được gọi cảnh sát!" Liêu Bảo Song rít lên, làm nhân viên đang bấm điện thoại giật nảy cả mình.
Người phụ nữ bàn bên cạnh lạnh mặt nói: "Cô có bệnh à? Giờ còn không báo cảnh sát thì còn muốn chờ đến bao giờ, xảy ra chuyện cô chịu trách nhiệm sao?"
"Tôi sẽ chịu!" Liêu Bảo Song ra vẻ cứng rắn nói, vừa liếc mắt nhìn hai người đanh đánh nhau lăn lộn trêи mặt đất, móng tay cắt chỉnh tỉ mỉ của cô ta cũng sắp xé nát khăn trải bàn đến nơi.
Mọi người nhìn Liêu Bảo Song khó hiểu.
Lúc này có người lạnh nhạt nói: "Sợ là có chuyện không dám để lộ ra cho người khác biết đúng không? Bắt cá hai tay à?"
Mặt Liêu Bảo Song tái nhợt, cố lắm mới nhịn được không quát lên.
Nhân viên tới can đều là beta, hai alpha đánh nhau, bọn họ cũng bị vạ lây, không giữ được người còn bị đánh ngã.
Túng Phồn mím chặt môi nhịn không cười ra tiếng, đây là do bọn họ tự đâm đầu vào chỗ chết, cậu chả chút đồng tình nào hết.
Alpha đánh nhau, tin tức tố phóng ra vô cùng áo bách, khiến mọi người có mặt đều thấy không thoải mái, Túng Phồn ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Phí Hành Phong nắm chặt tay cậu, cảm giác khó chịu trong người nháy mắt biến mất.
Túng Phồn kinh ngạc nhìn Phí Hành Phong, đối phương cười với cậu, sau đó nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi trước nhé?"
Túng Phồn không chút do dự, lập tức đồng ý. Không phải là cậu không muốn hóng hớt, cũng không phải sợ bọn họ phát hiện ra mình, chỉ là cân nhắc đến chuyện lát nữa có cảnh sát tới, kiểu gì cũng có phóng viên theo cùng, chuyện như vậy để mình Ngô Sắt làm đề tài giải trí của mọi người là đủ rồi, không cần để Phí hành Phong cũng bị kéo vào, không có lời.
Liêu Bảo Song cản được nhân viên phục vụ chứ không cản được khách hàng khác, vẫn có người báo cảnh sát tới.
Xe của Túng Phồn với Phí Hành phong còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng đã thấy Liêu Bảo Song, mặt mày tái mét đi ra, hiển nhiên là ném hai alpha còn đang đánh trong trong nhà hàng, có lẽ biết mình không ngăn được nên chạy về nhà trước để nghĩ cách.
"Thật là vô tình." Túng Phồn lắc lắc đầu nói.
Phí Hành Phong lái xe ra đường cái: "Nhìn kiểu này có lẽ là Liêu Bảo Song ăn cơm với Ngô Sắt, xong bị Túng Lãng chạy tới bắt quả tang."
Túng Phồn gật đầu: "Việc này có lẽ sẽ bị làm ầm lên, Ngô Sắt có nhiều fan lắm đúng không? Có khi sẽ thành một trong năm tin tức lớn nhất năm."
Thân phận của Túng Lãng vốn đã đủ xấu hổ rồi, lại còn sĩ diện hão, y hệt nhà họ Túng, vị hôn thê của mình đi ăn với người đàn ông khác, cậu ta biết được kiểu gì chả như ăn phải một thùng thuốc nổ. Như người khác có khi chỉ chụp ảnh làm bằng chứng rồi mang tới nhà họ Liêu ra điều kiện, chỉ cần không hủy hôn thì chắc chắn sẽ kiếm chác được cái gì đó, dù sao cũng là do Liêu Bảo Song có lỗi trước. Nhưng mà Túng Lãng là cái tên tự phụ không có đầu óc, cảm thấy mình bị cắm sừng là toàn hành xử theo bản năng, chưa rõ tình huống là cái gì đã manh động, thành ra lại tự đưa mình vào thế bị động.
Phí Hành Phong trầm mặc một chốc, nói: "Quậy lớn lên cũng tốt, có một số việc ở trong bóng tối đủ lâu rồi, đã đến lúc đào lên.
Quay về nhà Phí Hành Phong, Túng Phồn thu dọn qua đồ đạc của mình một chút xong đi tắm. Chuyển đến ở cùng Phí Hành Phong khuyết điểm duy nhất chính là đi làm có hơi xa, ngày trước cậu chỉ cần ra khỏi nhà trước mười phút, đi bộ tí là đến nơi, bây giờ chắc phải đi sớm trước hai mươi phút, cho nên cũng phải ngủ sớm hơn.
Nhà Phí Hành Phong có tổng cộng ba phòng tắm, hai người có thể tắm luôn cùng một lúc, không cần phải xếp hàng chờ nhau.
Túng Phồn tắm xong đi ra thì Phí Hành Phong cũng đã xong, đang gọi điện thoại.
Cậu không đi quấy rầy đối phương mà đi xuống bếp rót một cốc soda uống, tiện thể lướt điện thoại, coi hotsearch có nội dung mà cậu mong đợi hay không.
Quả nhiên, cậu thấy ở top hai mươi có hastag liên quan —— Ngô_Sắt_đánh_nhau.
Phía sau đính một chữ "New" đỏ chói, rõ ràng là vừa mới được đăng không lâu.
Túng Phồn vô cùng hóng hớt ấn vào xem nội dung bài viết, trang tin đăng bài là một kênh truyền thông giải trí, nội dung ghi là, khoảng bảy rưỡi tối nay, lúc Ngô Sắt dùng bữa trong nhà hàng thì có phát sinh tranh chấp với một người đàn ông, hai người ra tay ẩu đả, hiện cả hai đã được cảnh sát đưa về lấy lời khai, tình tình cụ thể sẽ được phía cảnh sát thông báo sau.
Trong bài viết còn đính kèm cả clip quay lại được, mặc dù ánh sáng không quá tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra một người trong đó là Ngô Sắt, hai người vừa đánh vừa chửi hoàn toàn mất hết phong độ.
Đầu đuôi thế nào vẫn còn quá mơ hồ, cho nên fan theo bản năng mà bênh vực cho idol nhà mình, cảm thấy nếu không phải bên kia có lỗi trước, thì idol của mình nổi tiếng như vậy, chắc chắn sẽ không đánh nhau với người ta, dù sao đánh thắng hay thua thì idol nhà mình vẫn là người phải chịu thiệt.
Sau cũng có mấy nick nhỏ nói hai người đánh nhau là vì tranh giành phụ nữ, nhưng mà do là nick nhỏ nên không ai để ý đến, thậm chí còn bị fan của Ngô Sắt mắng là ăn nói linh tinh, tới cọ nhiệt.
Không lâu sau, phía cơ quan công an ra thông báo chính thức, biểu thị sau khi nhận được thông báo của người dân đã dẫn cả hai người về trụ sở cơ quan công an để tiết hành lấy lời khai, được biết do có vướng mắc tình cảm với cùng một người phụ nữ, hai đối tượng không khống chế được cảm xúc đã ra tay ẩu đả với nhau, cả hai người đều bị thương nhẹ. Cảnh sát đã tiến hành phê bình giáo ɖu͙ƈ với cả hai đối tượng, hai người cũng đã đồng ý thống nhất theo phương án bồi thường hòa giải mà phía lực lượng chức năng đưa ra, hiện cả hai đã rời khỏi trụ sở công an.
Lần này fan lại bùng nổ, lần trước Ngô Sắt và Liêu Bảo Song đã dính scandal với nhau một lần, cũng ra thông báo làm sáng tỏ. Giờ Ngô Sắt lại bị phanh phui chuyện tranh giành tình cảm, fan hâm mộ không chỉ tỏ ra thất vọng mà mấy người tự nhận là fan chân chính với fan bạn gái cũng bắt đầu tìm kiếm thêm manh mối khác, hy vọng tìm ra người phụ nữ đang nhập nhằng không rõ với idol nhà mình.
Trong thông báo của phía cảnh sát chỉ dùng "Anh Ngô" và "Anh Túng" để chỉ hai người, muốn điều tra ra cũng không dễ dàng gì, phải xem năng lực của fan được đến đâu nữa.
Phí Hành Phong nói chuyện điện thoại xong thì đi vào bếp tìm Túng Phồn: "Sao em lại ngồi đây?"
Túng Phồn lắc lắc cốc soda trong tay, đáp: "Đang xem hotsearch, so với em nghĩ thì nhẹ nhàng hơn nhiều."
Phí Hành Phong cầm cốc của Túng Phồn qua, uống hết chỗ nước còn lại bên trong: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, vẫn còn sớm."
Nhà họ Túng với Liêu Bảo Song muốn che giấu chuyện trước đây thì cũng phải hỏi một câu xem hắn có đồng ý hay không đã, cơ hội tốt như vậy, đúng lúc có thể lấy để trút giận cho Túng Phồn.