//
Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn lên tiếng, Viên Miên Di mới chú ý đến bàn của bọn họ, trêи mặt lúc xanh lúc đỏ, không khác gì cái đèn tín hiệu giao thông.
Trình Tịnh không thèm để ý đến bà ta, thậm chí cười nhạo một cái cũng không, thái độ như cư xử với một người hoàn toàn xa lạ, chuẩn mực của cách ứng xử cơ bản.
Đang ăn cơm mà bị lật bàn, đối với nhà họ Túng chính là một chuyện vô cùng mất mặt, nhất là Túng lão còn đang ngồi đây, hành vi này của Túng Lãng quả thực chính là muốn tạo phản! Mặt Túng lão trắng nhợt ra, huyết áp chắc phải tăng xông đến .
Cô gái trẻ vẫn nép ở trong lòng Túng Sĩ Lương, mà lúc này sắc mặt ông ta so với lúc trước trông còn khó coi hơn. Không nói đến chuyện Viên Miên Di đột nhiên xuất hiện khiến ông ta thấy không vui, cũng không nói đến hành vi không có giáo dưỡng của Túng Lãng, chỉ mỗi chuyện bản thân mất mặt trước mặt Trình Tịnh đã làm ông ta xấu hổ đến độ muốn đánh người. Vì thực ra, trước đó ông ta vẫn vừa ngọt ngào với người yêu bé nhỏ của mình vừa để ý phản ứng của Trình Tịnh.
Tuy là cả buổi Trình Tịnh không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái nào, những ông ta cảm thấy Trình Tịnh càng ra vẻ không quan tâm thì trong lòng chắc chắn càng thấy đố kỵ. Sau đó Viên Miên Di vừa đến đã làm nhà họ mất hết mặt mũi, lúc này nhìn phản ứng của Trình Tịnh, ông ta mới biết cái gì là thực sự không thèm quan tâm. Ông ta cứ nghĩ mình đang chọc tức Trình Tịnh, nhưng thật ra người ta nào có để ý đến, quả thật là mỉa mai hết sức.
Khách hàng trong tiệm cũng không cảm thấy Túng Phồn làm vậy quá đột ngột, dù sao chỗ của cậu cách cái bàn kia gần nhất, chuyện ầm ĩ như vậy, người ta cảm thấy không an toàn, không muốn ngồi lại trong tiệm nữa cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhân viên phục vụ hồi thần lại, vội vàng xin lỗi bọn họ, cũng chuẩn bị hộp gói đồ để họ mang về.
Viên Miên Di được Túng Lãng đỡ lên, trút tất cả cơn giận của mình lên cô gái trẻ, cầm túi xách của mình, đập liên tục lên người đối phương.
Túng Sĩ Lương dầu gì cũng là alpha, tuy tuổi tác đã lớn nhưng năng lực bảo vệ người yêu của mình trước một omega khác thì vẫn có. Nhưng lần này mọi chuyện không đơn giản như ông ta nghĩ, Túng Lãng đứng bên phía Viên Miên Di, tuy không động thủ với Túng Sĩ Lương, nhưng lại ra tay ngăn cản ông ta cùng cha mẹ của cô gái kia. Tình cảnh lại rơi vào hỗn loạn, tiếng la hét chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng kêu cứu ầm ĩ, loạn thành một mảnh, Viên Miên Di đè nghiến cô gái trẻ xuống dưới tát tới tấp, còn đặc biệt ra sức.
Chờ nhóm Túng Phồn thanh toán tiền xong, chủ nhà hàng đã đích thân đứng ra dàn xếp mọi chuyện. Ngày đầu năm mới, lại còn là việc riêng trong gia đình người ta nên nhà hàng không muốn gọi điện báo cảnh sát cho rách việc, chỉ là mong mấy người nhà họ nhanh chóng rời khỏi đây, không nên quấy rầy đến những khách hàng khách, nhân tiện bồi thường tiền đồ đạc vỡ hỏng lại cho nhà hàng.
Lên xe xong, Túng Phồn đặt gói đồ ăn ra ghế sau, cạnh túi đồ ăn vặt to bự chảng của mình, còn phải nhờ Trình Tịnh xếp gọn lại hộ cho.
Phí Hành Phong vừa lái xe, vừa nhắc cậu thắt dây an toàn cho chắc chắn.
"Lẽ ra hôm nay con không nên đặt bàn ở nhà hàng này mới phải, tự nhiên lại đụng trúng mấy người nhà kia." Cậu thích hóng hớt buôn chuyện thật, nhưng mà cũng có hơi mê tín một tí, ngày đầu năm mới lại gặp phải người nhà họ Túng, cậu cứ có cảm giác mình hơi đen đủi.
Trái lại, Trình Tịnh lại thấy không sao cả: "Những người tầm tuổi như mẹ thường thích hẹn gặp ở mấy tiệm kiểu này, gặp phải nhà họ Túng là chuyện rất bình thường. Nếu chúng ta hẹn vào buổi tối có khi còn gặp được nhiều người quen hơn ấy chứ. Nhà họ Túng đến nhà hàng này bàn luận chuyện cưới gả cũng coi như phải phép với đối phương."
Túng Phồn xì một tiếng: "Đầu óc Túng Sĩ Lương chắc chắn là có vấn đề rồi, ông ta không nhìn xem mình từng nào tuổi rồi, còn tìm một cô gái nhỏ như vậy, nói hai người đó là tình yêu đích thực của đời nhau thì đến con nghe cũng thấy không lọt tai nữa là."
Nhắc đến chuyện này, Phí Hành Phong mới nói: "Túng Sĩ Lương có thể tìm được một người đã là tốt lắm rồi. Nhà họ Túng e là muốn vứt bỏ Túng Lãng, cho nên mới định để Túng Sĩ Lương sinh thêm một đứa. Mấy chuyện xấu của nhà họ ầm ĩ như vậy, nhà nào lại không biết xấu hổ mà gả con mình cho Túng Sĩ Lương? Ông ta muốn tái hôn chỉ có thể tìm người không bận tâm những chuyện đó. Gặp được cô gái này, có lẽ đã không dễ dàng gì, nhưng hôm nay bên nhà gái lại gặp phải chuyện này, chắc hẳn Túng Sĩ Lương sẽ không còn hi vọng gì nữa."
Trình Tịnh đồng ý với cái nhìn của Phí Hành Phong: "Túng Lãng rõ ràng là biết được ý đồ của nhà họ cho nên ban đầu mới kiềm chế không lật bàn. Viên Miên Di cũng thật là buồn cười, chính mình không danh không phận lại còn mắng con gái nhà người ta là con giáp thứ mười ba, không biết bà ta nghĩ cái gì trong đầu nữa. Còn cô gái kia ấy mà, không quen không biết nên chẳng thể nói nhiều được, nhưng ba mẹ cô ta mở mồm đã đòi nhiều tiền sính lễ như vậy chỉ sợ cũng là đánh chủ ý lên người Túng Sĩ Lương mà thôi."
Trình Tịnh không phản đối chuyện đòi sính lễ, hiện giờ hầu như nhà nào đòi sính lễ cũng là để đưa cho con mình làm vốn riêng sau khi về nhà chồng. Nhưng há miệng chặt chém như ba mẹ cô gái này thì có hơi thái quá. Số tiền này cũng không phải nhà họ Túng không bỏ ra được, chỉ là nếu dám đòi hỏi như vậy, cô gái kia phải đem lại lợi ích bao lớn cho nhà họ Túng chứ? Mà cái nhà kia vốn đã coi thường omega rồi, nếu cô bé đó quyết dùng lòng tự trọng và phẩm giá omega của mình ra đánh đổi, vậy rốt cuộc đây là vì tình yêu mà hèn mọn hay còn ý đồ gì khác?
Túng Phồn cười lạnh nói: "Như nhà họ Túng, ai mà muốn gả vào đó chứ? Thích tự hành xác sao?"
Trình Tịnh cười cười nói: "Thôi, dù sao cũng chả can hệ gì đến chúng ta. Với lại, nhìn Viên Miên Di với Túng Lãng như vậy, chuyện lần này có thể thành hay không khó mà nói trước được."
Túng Phồn chế giễu Túng Sĩ Lương không thương tiếc: "Túng Sĩ Lương mà không nhanh một chút thì khéo không sinh nổi nữa đâu."
Hơn nữa ai có thể đảm bảo đứa trẻ sinh ra nhất định sẽ là alpha? Nếu là omega hay beta thì sao? Vậy mới nói ý đinh muốn vứt bỏ Túng Lãng của cái nhà kia hãy còn quá sớm để thực hiện.
Trở về khách sạn Trình Tịnh đang ở, Túng Phồn hớn hở bóc gói vịt khô ra, bắt đầu ăn nốt bữa ăn còn đang dang dở khi nãy.
Trình Tịnh bèn nhắc đến việc muốn may thêm một cái sườn xám vải bông để mặc vào mùa đông, Túng Phồn nói chờ Chân Mỹ Lệ mở cửa sẽ dẫn bà đến chọn vải.
Mãi đến tận tối muộn hai người mới trở về nhà, chuyện nhà họ Túng hôm nay cũng không bị tuồn ra ngoài. Nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi, tới nhà hàng kia dùng cơm phần lớn đều là những người tuổi tác khá lớn, hơn nữa đa số cũng là vì tay nghề cùng tình cảm với chủ nhà hàng. Họ không giống như thanh niên trẻ tuổi, có chút việc gì hay ho là lập tức quay lại về đăng lên mạng, khách quen nên cũng không muốn khiến chủ tiệm thêm rắc rồi nên chuyện này chỉ có những người có mặt khi đó là biết.
Kết thúc nghỉ lễ, Túng Phồn dẫn mẹ mình đi chọn vải, sau khi chọn xong tiễn bà về thì mới nói chuyện cậu muốn từ chức cho dì Chân.
Dì Chân đã sớm biết lấy năng lực của Túng Phồn, cậu sẽ không làm mãi trong cửa tiệm nhỏ của mình. Giờ Túng Phồn có hướng đi mới, muốn tự mình dựng nghiệp, bà là người lớn đương nhiên phải ủng hộ hết mình rồi.
"Đã tìm được chỗ làm cửa hàng rồi à?" Dì Chân hỏi.
Túng Phồn lắc đầu: "Cháu mới có dự định này thôi, còn chưa bắt đầu tìm cửa hàng cho thuê nữa."
Dì Chân: "Ừ, tìm chỗ đặt cửa hàng phải chú ý nhiều một chút, đừng có ngại phiền, đi xem nhiều nơi vào, cháu tìm xem có người quen nào giới thiệu cho là tốt nhất, không có lại bị lừa."
"Vâng ạ." Túng Phồn cảm thấy vô cùng biết ơn dì Chân, dù sao khi cậu chân ướt chân ráo tới đây, trong tay không có gì cũng không có người thân bên cạnh thì chính dì Chân đã cho câu một công việc để làm.
"Vậy về dì lại làm cái biển tuyển người, chờ khi nào dì tìm được người mới rồi cháu hãy đi." Sau nghỉ lễ, công việc trong tiệm cũng không ít, lại sắp đến tết nguyên đán nữa, giờ mà Túng Phồn nghỉ luôn thì một mình bà sợ là làm không xuể.
"Đương nhiên rồi ạ." Túng Phồn đáp.
Làm xong hết công việc ngày hôm nay, Túng Phồn vừa ngồi uống trà vừa lướt điện thoại. Thấy công ty nhà họ Túng công bố danh sách đại lý hợp tác cung cấp vật liệu năm nay, cậu lại nhớ đến chuyện lần trước Phí hành Phong nói Túng Lãng đổi nhà cung cấp để lấy chiết khấu. So sánh với danh sách đại lý của năm ngoái của nhà họ Túng thì đúng là có một nhà thay đổi, không biết có liên quan gì đến Túng Lãng không.
Giờ ngẫm lại, Túng Lãng đột nhiên dùng thẻ tín dụng trả góp, lại đứng giữa nhận chiết khấu từ đại lý cung cấp vật liệu chỉ sợ là do nghĩ không thể mãi dựa dẫm vào nhà họ Túng được. Nếu thế thì Túng Lãng cũng không đến nỗi ngu lâu dốt bền, ít ra còn biết tiền trong tay mình mới là chắc ăn nhất, nên đã sớm có chuẩn bị từ trước. Nếu thật sự có một ngày bị nhà họ Túng vứt bỏ thì cậu ta cũng không đến nỗi phải hít khí trời để sống.
Xem một hồi, cảm thấy không có gì thú vị, Túng Phồn đang nghĩ không biết cậu có nên hẹn Tống Hưởng ăn tối không thì điện thoại trong tay vang lên, là Diêu Vi Nguyệt gọi tới.
"Alo, cô Diêu." Túng Phồn vui vẻ nhận điện thoại. Ầy, mọi người biết đấy, nếu không nhờ Diêu Vi Nguyệt tuyên truyền cho, cậu cũng không có ý định sẽ tự mình mở phòng làm việc, cũng sẽ không tự tin vào bản thân nhiều như vậy.
Giọng nói của Diêu Vi Nguyệt vẫn thân thiện y như trước, cô cười hỏi: "Bây giờ nói chuyện có tiện không?"
"Đương nhiên là tiện rồi." Trong tiềm thức của mình, Túng Phồn nghĩ chắc Diêu Vi Nguyệt lại muốn đặt cậu thiết kế lễ phục nữa.
"Là thế này, chỗ tôi có một đơn hàng muốn nhờ cậu, không biết cậu có hứng thú hay không, là thiết kế trang phục chủ đạo cho album mới của một nhóm nhạc nữ." Diêu Vi Nguyệt không lòng vòng quanh co với Túng Phồn, cô thấy đây là một cơ hội không tồi, hơn nữa giám đốc Phương là bạn của cô, nhân phẩm hoàn toàn có thể tin tưởng, cho nên vừa nghe nói họ đang tìm nhà thiết kế thì cô lập tức nghĩ ngay đến Túng Phồn.
Cái này đối với Túng Phồn thì chính là một lĩnh vực hoàn toàn mới: "Tôi không có kinh nghiệm phương diện này, có được hay không?"
Lỡ là làm không được, chính cậu mất mặt thì thôi đi, làm liên lụy Diêu Vi Nguyệt mất mặt cùng mình thì không ổn lắm.
"Tuy không có kinh nghiệm, nhưng thiết kế của cậu quả thực rất hút mắt người xem. Tôi thấy cậu có thể thử xem sao, coi như là khai thác thêm một lĩnh vực mới. Nói thật với cậu, giám đốc của nhóm nhạc này là bạn của tôi, nhân phẩm hoàn toàn không có vấn đề gì, nếu hai bên bàn chuyện hợp tác thành công, thù lao đối phương nhất định sẽ thanh toán sòng phẳng. Chính là nhóm nhạc này có hơi flop, cho nên kinh phí công ty duyệt cho mấy cô ấy sẽ không được nhiều, phải thiết kế trang phục trong hạn mức kinh phí cho phép."
Cái này đối với Túng Phồn mà nói không phải vấn đề gì lớn, ở tiệm Chân Mỹ Lệ làm việc và học tập, cậu đã có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, biết dùng loại vật liệu nào thích hợp nhất, giá cả lại phải chăng nhất. Hơn nữa, trang phục diễn của nhóm nhạc nữ chắc chắn không thể chỉ có một bộ, cái này tương đương với việc cậu có thêm nhiều cơ hội thiết kế hơn nữa.
"Cám ơn cô Diêu đã giới thiệu, vậy tôi sẽ thử xem sao. Nhưng hạng mục công việc cụ thể thế nào còn phải trực tiếp gặp mặt bọn họ mới trao đổi kỹ càng được."
"Tất nhiên phải thế rồi. Vậy lát nữa tôi sẽ gửi số của cậu cho bạn mình, để hai người tự liên hệ với nhau." Diêu Vi Nguyệt chỉ là người giới thiệu, nói thêm nữa cô cũng không hiểu cho nên không định nhũng tay vào.
"Được, cảm ơn cô Diêu."
"Không cần khách khí như vậy. Nếu chuyện hợp tác lần này thành công, thì để chị cậu chủ trì, gọi cả Hành Phong, mấy người chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, coi như là chúc mừng."
Còn "Chị cậu" mà Diêu Vi Nguyệt nói dĩ nhiên chính là Phí Thiên rồi.
Túng Phồn cười nói: "Có được hay không thì tôi cũng sẽ chủ trì, kêu Hành Phong chủ chi là được, lúc đó lại mời cô Diêu cùng chị gái ăn một bữa."
"Được, vậy tôi sẽ chờ."