//
Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn cứng đơ chuyển đề tài, kéo chủ đề câu chuyện về lại trêи nghề thêu. Cậu vẫn hi vọng có thể dùng sức ảnh hưởng của chương trình để quảng bá cho loại hình truyền thống này, thêu kiểu Pháp còn dễ, chứ như thêu truyền thống trong nước, thật sự là không dễ dàng gì, có cơ hội như bây giờ là chắc chắn phải nắm lấy.
Có lẽ cũng nhờ thiên tính của phụ nữ, mọi người đối với mấy công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ này cũng kiên nhẫn nhẫn hơn, không cần biết giới tình thứ hai là gì, thì vẫn nghe hết sức chăm chú, buổi ghi hình diễn ra vô cùng thuận lợi. Thành viên nhóm nhạc cũng đúng lúc đặt câu hỏi phù hợp với chủ đề, để Túng Phồn có thể nói thêm về nghề thêu. Cậu bây giờ còn chưa có năng lực nuôi cả một đội thêu, cho nên chỉ có thể dùng cách này cố hết sức để giúp nhóm thợ này tìm thêm công việc. Cậu biết, sau này lúc biên tập lại, phần này sẽ bị cắt bỏ đi khá nhiều, dù sao thời lượng chương trình cũng có hạn, nhưng chỉ cần đoạn này được ghi hình vậy cũng không thể cắt bỏ hết toàn bộ được.
Sau khi tìm hiểu các công đoạn chế tác quần áo xong, ê – kíp quay lại ghi hình phòng làm việc của Túng Phồn.
"Có hơi bừa bộn, mọi người quay tạm vậy đi." Túng Phồn cũng không thấy có gì bất tiện, cậu làm thiết kế, không cần nói có bao nhiêu bản thảo nháp, chỉ riêng vải vóc cùng phụ liệu được lấy ra để so sánh đã không phải số ít rồi. Tuy mỗi thứ chỉ có một chút, nhưng mà chủng loại lại nhiều, nếu giờ cậu muốn vẽ thiết kế thì phải dọn trống một khoảng trêи bàn vẽ lớn của cậu ra đã. Dùng bàn làm việc vẽ thì đỡ hơn một tí, nhưng cũng phải dọn bớt đống văn kiện để ở trêи ra.
"Thầy Túng, phòng làm việc của thầy thế này chắc làm mấy dì vệ sinh trông thấy là buồn thối ruột mất." Leader đánh giá một câu vô cùng chân thực, nếu phòng làm việc như này mà còn khen một câu gọn gàng sạch sẽ được thì quá là điêu toa rồi.
Túng Phồn mời bọn họ ngồi ra ghế sofa, sofa trong văn phòng cậu không lớn, đành để mấy cô nàng chen chúc nhau một chút, cái này vốn chuẩn bị cho cậu với Phí Hành Phong cho nên diện tích chỉ tính cho hai người sử dụng thôi.
"Sau khi xác định loại vải cùng phụ liệu sẽ sử dụng cho một bộ trang phục, mọi thứ liên quan đến bộ trang phục đó sẽ không được dọn vào, tránh trường hợp không cẩn thận đem vứt đi mất." Đôi khi, cho dù là vải vụn cắt ra để thử bị mất cũng đủ khiến cho nhà thiết kế phiền lòng phát điên, cho nên phòng làm việc của Túng Phồn sẽ không được dọn dẹp cho đến khi tất cả các chi tiết nhỏ của bộ trang phục được quyết định xong xuôi, chờ chọn lựa xong tất cả các vật liệu cần dùng mới quét dọn một thể, sau đó mới bắt tay vào công đoạn chế tác.
"Bàn có nhiều đồ lộn xộn như vậy, thầy Túng có khi nào không tìm được đồ không?"
"Đồ vật đều là tự tôi đặt, mỗi loại để ở một khu cố định, bản thân vẫn nhớ, cho nên không có tình huống đấy phát sinh đâu." Cậu có cách sắp xếp đồ đạc của riêng mình, người khác không tìm được là chuyện hết sức bình thường.
"Thầy Túng, bình thường thầy thiết kế một bộ trang phục mất khoảng bao lâu vậy?"
"Không cố định. Nếu không phải đồ đặt làm riêng, thì tôi có tích rất nhiều bản thảo, chỉ cần xác định được chất liệu vài cần dùng là có thể bắt tay vào làm luôn, cho nên nhanh thì nửa ngày là có thể hoàn thành một bộ rồi." Đối với tốc độ làm việc của mình, Túng Phồn vẫn thấy tự hào vô cùng, "Còn nếu là đồ làm riêng thì sẽ chậm hơn một chút, nhanh thì cũng phải hai ngày, dù sao còn phải thiết kế theo tỷ lệ dáng người, tránh nhược điểm. Chậm nhất vẫn là thương lượng với nghệ sĩ hoặc là đội nhóm của họ để chỉnh sửa lại thiết kế, vấn đề này bên trong khá là phức tạp, không nói tỉ mỉ chi tiết được. Nói chung, muốn có một bộ quần áo thiết kế riêng phù hợp với bản thân đến từng chi tiết nhỏ vẫn cần có phút duyên phận nữa."
Vocal tò mò hỏi: "Lúc hợp tác với thầy Phí cũng phải thương lượng y như vậy ạ?"
Túng Phồn bật cười, cậu biết rõ chương trinh cũng cần có một vài điểm sáng, cho nên mấy cô gái mới hỏi vài câu có liên quan đến chuyện của Phí Hành Phong. Mà cậu cũng không ghét như vậy, cậu thích thấy Phí Hành Phong mặc đồ do cậu thiết kế.
"Trước mắt mà nói, tôi không làm được cho anh Phí quá nhiều quần áo, hơn nữa quần áo làm cho anh ấy tôi cũng không bàn bạc qua với đối phương bao giờ, đều là mình muốn thế nào thì làm thế đó, anh ấy chỉ phụ trách mặc vào là được." Đây không phải do Phí Hành Phong không cầu kỳ, mà là đối với quần áo do cậu làm, đối phương không kén chọn mà thôi. Hơn nữa trong mấy bộ đồ cậu làm cho Phí Hành Phong, thì bộ người này mặc nhiều nhất vẫn là đồ ngủ.
"Òa ~" Các cô gái vừa cười vừa cảm thán.
Túng Phồn lại nói: "Tính đến giờ số người tôi hợp tác cùng không nhiều, nhưng đều rất vui vẻ. Mà vui vẻ cũng chính là tiền đề cho việc hợp tác, cho nên mới nói vận may của tôi không tệ lắm."
"Hợp tác vui vẻ kia cũng bao gồm cả bọn em nữa đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Thế nếu gặp phải lần hợp tác nào không vui thì sao?"
Túng Phồn không chút do dự nói: "Vậy thì không hợp tác nữa. Chúng tôi làm thiết kế thời trang phải dựa vào cảm hứng khi sáng tác. Nếu quan điểm của đối phương không đồng nhất với ý tưởng của tôi, vậy đồ làm ra đã không còn là cái đầu tiên mà tôi muốn thấy nữa, cứ cố làm tất nhiên là sẽ không thể thành công rực rỡ. Khi đó, tôi sẽ lựa chọn kết thúc hợp tác, đôi bên đều hài lòng, ai cũng không lãng phí thời gian."
Leader giơ ngón cái với Túng Phồn, nói: "Thầy Túng rất có nguyên tắc."
"Thực ra vẫn là câu nói kia, hợp tác được hay không còn phải do duyên phận." Cậu không ngại xây dựng hình tượng của mình cá tính một chút, kiểu nghề nghiệp kiếm cơm bằng tài năng là linh cảm như của cậu, cá tính một chút không không hại gì, kiểu người khác nói sao cũng được mới là đáng sợ nhất.
Sau đó, đề tài câu chuyện bèn chuyển sang việc thiết kế cùng phối quần áo.
Túng Phồn cảm thấy , thiết kế thời trang thiên về thể hiện ý tưởng và gu thẩm mỹ của nhà thiết kế, mà phối quần áo, là cách chuyên viên tạo hình đưa những ý tưởng và thẩm mỹ của mỗi một nhà thiết kế kết hợp cùng với nhau, tạo nên phong cách phù hợp với người mặc. Hai công việc này tuy xuất phát điểm không giống nhau nhưng đều cùng hướng đến mục tiêu là truyền tải cái đẹp.
Đạo diễn đề nghị: "Thầy Túng, để cậu ở ngay tại đây làm quần áo chắc chắn thời gian không đủ, vậy cậu có thể dùng góc độ của một nhà thiết kế, giúp biến tấu lại phong cách của quần áo không?"
Túng Phồn nghĩ một chút rồi đồng ý.
Đạo diễn: "Vậy thầy Túng tự chọn một người để thay đổi phong cách của họ đi." Cái này không tính là làm khó Túng Phồn.
Cậu nhìn một vòng, cuối cùng chọn một cô gái trong ê – kíp chương trình.
Cô gái nhìn qua khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, không cao, dáng người tương đối thon thả, ngoại hình tầm trung, thuộc về kiểu omega nữ phổ thông. Có lẽ vì để thuận tiện cho công việc, hôm nay cô mặc một chiếc áo len dài cổ tròn màu nâu nhạt, chiều dài áo đế tận đầu gối. Bên dưới mặc một chiếc quần legging giữ ấm, cùng giày lười đế bệt màu trắng.
Đây là kiểu váy khá phổ biến mùa này, thời tiết gần đây đã ấm hơn rồi, nhưng vẫn cần mặc áo len để giữ ấm. Nếu ai sợ lạnh có thể khoác thêm áo khoác bên ngoài, còn nếu không sợ lạnh hay là có thần khí giữ ấm thì cứ thế mặc một chiếc áo lên là xong việc.
Túng Phồn để cô gái đứng lên trước máy quay, nói: "Hai năm trở lại đây, kiểu áo len dáng rộng này rất phổ biến, có nhiều người thích nó, vì mặc đi làm hay đi chơi đều thích hợp. Áo len rộng rãi, có độ co giãn vừa phải, độ dài cũng ổn, là một lựa chọn rất tiện lợi. Lúc thường mặc như vậy ra ngoài cũng không vấn đề gì, giống như tôi cũng thích mặc quần thường đi ra ngoài vậy, vừa thoải mái vừa tiện lợi."
"Nhưng nếu đứng ở góc độ phối đồ, căn cứ vào tuổi tác cùng công việc của mỗi người, đơn giản thì như học sinh sinh viên, có thể mặc một chiếc áo sơ mi mỏng sáng màu bên trong, ống tay áo len xắn lên một chút để lộ cổ tay áo sơ mi, lưng đeo ba lô trông cũng rất đẹp. Còn đối với người đã đi làm, mùa này có thể phối thêm một chiếc khăn quàng cổ, xách một chiếc túi nhỏ có họa tiết, lại thêm một đôi bốt da, trông chân sẽ dài hơn. Tất nhiên, nếu phức tạp hơn nữa thì còn có thể phối thêm thắt lưng xích với áo len, mũ, hoặc áo khoác, v...v..."
"Mà nhà một nhà thiết kế, tôi chỉ muốn thay đổi một chỗ duy nhất." Nói đến đây, Túng Phồn mỉm cười, "Chờ chút, tôi đi lấy một bộ đồ."
Không lâu sau, Túng Phồn cầm theo một chiếc áo quay lại: "Đây là chiếc áo ống vừa mới được làm xong hôm qua."
Phía trêи đầu áo ống được viền bằng vải dạ tweet, loại vải này không dày nhưng rất đứng dáng, màu đỏ thẫm, ở giữa phối thêm len cashmere màu tím, hồng cánh sen, cùng chỉ kim tuyến màu vàng. Áo không có dây khéo, cũng không có cúc mà dùng dây buộc lệch trước người, phải kiên nhẫn một chút mới mặc được.
"Cái này mặc tròng ra ngoài áo len sao? Liệu trông có bị béo không?" Vocal không hiểu lắm, áo len vốn đã không ôm sát vào người rồi, bên ngoài lại mặc thêm một cái áo ống, cho dù người có gầy đến đâu trông cũng sẽ như mới béo ra chục kí.
Túng Phồn lắc đầu nói: "Đây là áo ống, nhưng bây giờ chúng ta không mặc nó như áo ống mà dùng như đai lưng vậy." Dứt lời, Túng Phồn bắt đầu giúp cô gái quấn "Đai lưng".
"Như vậy mà cũng được nữa á?" Dancer là một cô nàng tính đàn ông, cũng không để ý chuyện thời trang cho lắm, trước khi nhóm bọn họ flop như vậy, càng không có nhãn hàng thời trang xa xỉ nào tìm họ chụp ảnh quảng cáo, kể cả thời trang bình thường cũng không luôn.
"Một bộ quần áo có thể dùng theo nhiều cách, cũng có thể sửa lại cho thích hợp với mục đích sử dụng, đây thuộc về phạm trù của tạo hình, tôi sẽ không giải thích nhiều."
Phải mất mấy phút để thắt dây đai, Túng Phồn lùi lại để mọi người nhìn hiệu quả sau khi thay đổi. Đai lưng không buộc quá chặt, chỉ hơi phác họa ra đường nét eo, làm chiếc áo len không còn thùng thình, trông thẳng đuồn đuột từ trêи xuống dưới nữa. Hơn nữa có thêm đai lưng làm điểm nhấn, bộ trang phục trông thời trang hơn nhiều, màu sắc cũng không còn đơn điệu. Rõ ràng là một cái áo len hết sức bình thường, chỉ phối thêm một chút phụ kiện trông đã sang hơn hẳn.
Đứng từ quan điểm của một nhà thiết kế, Túng Phồn nói: "Nếu người thiết kế chiếc áo len này là tôi, vậy tôi sẽ biến phần đai lưng này trở thành một bộ phận của chiếc áo ban đầu, chứ không phải phối thêm kiểu như này. Bởi vì cô ấy khá gầy, cho nên phối như vậy nhìn vẫn ổn, nhưng nếu người mặc không gầy như cô ấy, có người eo nhỏ hông to, nếu cố phối thêm cái này vào sẽ chỉ khiến phần hông trông càng to hơn. Cho nên nhà thiết kế sẽ làm thêm phần đai ngay trêи áo, để chiếc áo trông không bị chia khúc, như vậy hình thể người mặc có thế nào cũng không cần lo lắng, chỉ cần để ý xem độ rộng của áo cho vừa người không là được. Tương tự như vậy, thay đổi này sẽ khiến giá thành của chiếc áo tăng lên. Càng là chỗ đặc biệt trêи trang phục thì chất lượng vật liệu làm ra nó càng phải được chú trọng, nếu không sẽ là cho trang phục trở nên lôi thôi lếch thếch. Cho nên quần áo được nhà thiết kế làm ra, cho dù chỉ là hàng hợp tác liên doanh thì giá thành vẫn đắt hơn đồ bình thường, đều có nguyên nhân cả."
Biểu tình trêи mặt mọi người đều là "Thì ra là vậy."
Túng Phồn tiếp tục nói: "Nghề nghiệp thiết kế thời trang này đồ vật cần cân nhắc rất nhiều, mà có nhiều ý tưởng hơn nữa thì không phải mỗi một thiết kế đầu phụ hợp với tất cả mọi người, cho dù là nhà thiết kế lừng danh cũng vậy. Cho nên quan điểm của tôi chính là, mặc quần áo phù hợp mới mình, có thể thể hiện được ưu điểm của bộ trang phục mới là cái đẹp nhất, không cần mù quáng chạy theo mốt."
Leader: "Thầy Túng, lẽ nào nhà thiết kế thời trang không phải nên cổ vũ mọi người theo đuổi phong cách thời thượng à?"
Túng Phồn bình thản cười: "Tôi lúc vừa mới chuyển ra sống tự lập một mình, trêи người quả thật không có nhiều tiền, còn mặc đủ các loại áo phông đại hạ giá mười mấy tệ một cái bán ở tiệm tạp hóa dưới nhà. Thời thượng, mốt rồi phong cách chủ yếu là một loại hưởng thụ về mặt tinh thần, nếu năng lực kinh tế cho phép, thì việc theo đuổi mốt có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ cả về thể chất lẫn tinh thần, mà vẫn đảm bảo được chất lượng cuộc sống thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng nếu tài chính không cho phép thì vẫn phải cân nhắc thật kĩ, không phải cứ đồ rẻ tiền là không đẹp, kể cả là ngôi sao nổi tiếng thì cũng vẫn mặc quần áo giá cả bình dân mà."
"Quan điểm tiêu dùng của thầy Túng rất thực tế." Leader cười nói, thực ra mấy cô đến bây giờ vẫn còn đang mặc hàng bình ổn giá đây.
"Tôi chỉ nói theo cái nhìn của cá nhân mình thôi, dù sao là một người bình thường, phần lớn thời gian sinh hoạt của tôi cũng không khác gì những người khác, đều cần cân nhắc cho vì tiền của mình." Trước khi cậu xuyên vào trong sách, sinh hoạt đúng thực là vô cùng vô cùng bình thường. Lúc vừa mới tới đây thì cũng là lúc vừa bỏ nhà đi, từ đấy cho đến giờ sinh hoạt lại càng bình thường, không có kiểu vung tiền như rác, cũng không có kiểu ăn chơi chè chén suốt ngày suốt đêm, càng không có kiểu mua đồ chỉ mua hàng hiệu xa xỉ.
Dancer ranh mãnh nháy mắt một cái: "Thầy Túng, anh nói như vậy không thuyết phục lắm đâu, dù sao nửa kia của anh là thầy Phí cơ mà."
Túng Phồn bật cười: "Mấy cô như vậy là do có thêm filter người hâm mộ với anh Phí, cảm thấy sinh hoạt của anh ấy nhất định là muôn màu muôn vẻ, cực kỳ đặc sắc chứ gì? Thực ra không phải vậy đâu, chúng tôi cũng giống như tất cả những người bình thường khác thôi, mỗi ngày cũng ăn những món ăn gia đình, tan tầm về nhà thì sẽ không đi đâu nữa, thầy Phí của các cô xem kịch bản, viết nhạc, tôi vẽ thiết kế, lướt điện thoại xem tin tức hoặc là tìm một bộ phim để xem. Anh ấy là người của công chúng, cần xuất hiện trong một số tường hợp chính thức, cho nên quần áo đắt tiền sang trọng có nhiều hơn một ít, còn lúc khác vẫn mặc đồ bình thường như mọi người thôi, chính là loại mà ai cũng có thể mua được, thoải mái lại thuận tiện ấy. Tôi thì lại càng không cần phải nói, không có mấy bộ quần áo quá đắt tiền. Cuộc sống của chúng tôi cũng giống như phần lớn mọi người, bình thản, đơn giản, cũng nhờ như vậy mới khiến chúng tôi dễ dàng thấu hiểu cho nhau, không vì tam quan không hợp mà tranh luận, cũng chưa từng có nửa câu khắc khẩu."
Vô tình, chiều hướng của chương trình còn thật sự trở thành "Tình Yêu Bạn Chưa Biết". Túng Phồn cảm thấy có hơi hề hước, nhưng lại cũng rất thực tế, cuộc sống thường ngày như vậy chính là nguồn cảm hứng cho thiết kế của cậu, có thể thoải mái tìm được linh cảm từ sinh hoạt hàng ngày so với chuyện phải liều mạng tìm kiếm cảm hứng sáng tác thì hạnh phúc hơn nhiều lắm. Cậu yêu cuộc sống như này, kiểu sinh hoạt không bỏ thêm bộ lọc, giống với sinh hoạt của những người bình thường khác.
Sau khi quay chương trình xong, ê – kíp làm chương trình rời đi trước. Nhóm nhạc muốn ở lại phòng làm việc của Túng Phồn, chờ Hải Tuy đến đón các cô đi tham gia một hoạt động khác.
Túng Phồn đã nhờ thư ký đặt trước một set ăn giới hạn của Amo. Cậu có hỏi qua ý kiến của Hải Tuy rồi, y nói có thể ăn một chút, bởi vì chạy hoạt động nên giữa chừng không có thời gian cho mấy cô gái ăn.
Hầu như cô gái nào cũng thích uống trà sữa cả, lại được Hải Tuy cho phép nên thành viên trong nhóm nhạc cũng không khách sáo với Túng Phồn. Cậu tùy ý trò chuyện với mấy cô nàng, bầu không khí cũng rất thoải mái.
Cỡ tầm một tiếng sau, Hải Tuy tới đây.
Túng Phồn cũng gọi một set ăn cho Hải Tuy giống với của Rose Color, không phải muốn y đồng cam cộng khổ với nhóm nhạc, mà vì Hải Tuy vốn đã mập rồi, nên chú ý đến vấn đề cân nặng của bản thân một chút thì tốt hơn.
Hải Tuy thì không nghĩ nhiều như thế, thấy mình cũng có phần thì vô cùng vui vẻ, thấy cách thời gian hoạt động diễn ra vẫn còn dư dả, y liền ngồi xuống vừa ăn vừa tán gẫu với Túng Phồn.
Hai Tuy là giám đốc, đáng lý việc đưa đón nhóm nhạc chạy lịch trình không cần y tự thân vận động, nhưng có lẽ do Rose Color khó lắm mới nổi lên được, trong nhóm đều là mấy cô gái trẻ, Hải Tuy không yên tâm, có trời mới biết mấy tên có ý tưởng đen tối với bọn họ có chen tay làm gì không.
"Đúng rồi." Ăn xong một cái bánh mì, Hải Tuy nói với Túng Phồn, "Anh có một cậu em họ làm người mẫu ở nước ngoài, sắp tới thằng nhỏ tính về nước một thời gian, hôm nào anh giới thiệu hai người với nhau, nếu có trang phục nam thích hợp, cậu có thể tìm thằng nhỏ chụp ảnh quảng cáo, có anh ở đây, đảm bảo thằng nhỏ sẽ chiết khấu cho cậu, ít nhất cũng phải %."
"Em họ anh bao nhiêu tuổi?" Túng Phồn hỏi.
"Bằng tuổi cậu đó."
Túng Phồn thấy không tệ chút nào, không khác lắm với định vị độ tuổi trang phục thiết kế mà cậu làm: "Anh có ảnh của cậu ấy ở đây không? Cho tôi nhìn thử trước một chút?"
"Có có có." Hải Tuy nhanh nhẹn giở ảnh ra cho Túng Phồn xem.
Trong hình là một người thanh niên ngoại hình sáng sủa, so với một ít thần tượng trong nước trông còn đẹp trai hơn, ngũ quan không có gì để mà xoi mói, tóc nhuộm màu bạch kim càng làm tôn lên màu da trắng nõn, từ khuôn mặt đến dáng người đều vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Túng Phồn.
"Em họ của anh tên là gì? Em tìm mấy bức ảnh cũ của cậu ấy xem xem."
"Thằng nhỏ tên là Đường Á, trước giờ chỉ hoạt động ở nước ngoài thôi, trong nước không có tin tức gì mấy, hơi khó tìm." Vẻ mặt Hải Tuy đầy kiêu ngạo, cười nói.
Đường Á? Túng Phồn thấy cái tên này có hơi quen tai —— Từ đã, đây không phải tên của thụ chính trong truyện à?!