“Rốt cuộc có chuyện gì vậy??”
Mẹ Chu nhìn cha con Lê Quảng Minh ăn mặc ngăn nắp đứng trên sân khấu, sắc mặt cực kỳ xuất sắc.
Đột nhiên bà ta quay đầu nhìn sang cha Chu cũng đang kinh ngạc, giọng nói trở nên sắc bén: “Từ khi nào Lê Đại Ngưu biến thành Lê Quảng Minh vậy?”
Cái này đúng thật là một trời một vực!
Cha Chu cũng rất thắc mắc: “Tôi cũng không biết…”
“Không phải ông ta là họ hàng nhà ông sao! Chuyện lớn như vậy mà ông chẳng biết chút nào à?”
“Nhà bọn họ đã gần mười năm không về quê ăn Tết rồi, nên trước đây tôi cũng không hỏi thăm qua.” Cha Chu nhíu mày nhìn Lê Đại Ngưu tràn đầy khí phách đứng trên sân khấu, không, hiện tại tên là Lê Quảng Minh mới đúng: “Không nghĩ tới hiện tại ông ta thay đổi giống như một người khác, còn sửa lại tên nữa.”
Ông ta đã sớm biết Lê Đại Ngưu có đầu óc kinh doanh, trước khi Lê Niệm đến ở nhờ nhà bọn họ, Lê Đại Ngưu đã từng đi tìm ông ta mượn vốn gây dựng sự nghiệp, cũng tỏ vẻ có thể cho ông ta làm cổ đông.
Lúc ấy cha Chu cảm thấy có chút động tâm khi nghe kế hoạch phát triển của ông, khi chuẩn bị bỏ tiền thì lại bị mẹ Chu mắng mỏ một hồi, ở trước mặt Lê Đại Ngưu nói ông là đồ nhà quê không có văn hóa thì có thể gây dựng sự nghiệp gì được, chỉ biết phí tiền mà thôi!
Sau đó xảy ra chuyện gì thì cha Chu cũng quên rồi, chỉ nhớ chuyện sau đó rất không vui, vì vậy sau chuyện của Lê Niệm thì cả hai bên cũng cắt đứt quan hệ.
Người phụ nữ mặc chiếc váy đen dài đứng đối diện, nghe thấy đối thoại này của bọn họ, thì liếc mắt một cái, cong nhẹ môi: “Các người không nhận ra cũng bình thường thôi, trước đây Quảng Minh đã từng xem bói, thì ra là vì họ của ông ấy quá sơ sài, tên quá tùy tiện, không tốt cho vận mệnh của người giàu có, cho nên sau này ông ấy đã đi chùa cầu tên, Lê là đồng âm với học gốc, Quảng Minh tượng trưng cho Quang Minh, cho nên hiện tại mới có cái tên Lê Quảng Minh.”
Mẹ Chu nghi ngờ nhìn bà ấy: “Làm sao cô biết rõ mọi chuyện như vậy?”
Đột nhiên cha Chu trợn to mắt: “Em, em ba?”
Mẹ Chu kinh ngạc tới mức ngây người, cao giọng nói: “Ông nói người này là Chu Mai sao?”
Chu Mai cong môi mỉm cười nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Anh cả chị dâu, đã lâu không gặp rồi, cảm ơn các người đã ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây tham dự tiệc sinh nhật của chồng tôi, xem trí nhớ của tôi này, ngay cả chuẩn bị thư mời cho các người cũng quên mất, cũng may các người vẫn tự mình tới đây.”
Câu này rõ ràng là đang châm chọc bọn họ không mời mà tới.
Cha Chu nắm chặt tay, đứa em gái trước kia mỗi khi gặp bọn họ đều sẽ nén giận, tính cách mềm yếu, hiện tại khi nói chuyện còn sẽ mang theo gai đâm, ông ta cười miễng cưỡng nói: “A Mai, em xinh đẹp hơn rồi.”
“Xinh đẹp chỗ nào chứ, rõ ràng là phẫu thuật thẩm mỹ…” Mẹ Chu nhỏ giọng nói thầm.
Trong ấn tượng của bà ta Chu Mai là con nha đầu chỉ biết cuốc đất, đâu có giống vị ở trước mặt này, trên người mặc váy nhung đen dài, đeo trang sức tinh xảo, làn da được chăm sóc rất tốt, trắng trẻo mịn màng, căn bản nhìn không ra bà đã ngoài ba mươi.
So sánh với trước kia quả thật là hai người khác nhau, cũng khó trách khi bà lên tiếng bọn họ mới nhận ra được.
Bà ta vừa dứt lời, cha Chu cảnh cáo trừng mắt nhìn bà ta: “Bà nói chuyện cẩn thận một chút.”
Xưa đâu bằng nay, hiện tại bọn họ không thể trêu chọc được nhà họ Lê.
Cha Chu ngượng ngùng nhìn Chu Mai xin lỗi, sau đó giới thiệu Chu Tử Duyệt đang đứng bên cạnh: “Em ba, không biết em còn nhớ rõ Tử Duyệt không? Lúc con bé mới sinh ra em còn từng bế nó đấy, Tử Duyệt, mau chào cô đi.”
Khuôn mặt Chu Tử Duyệt cứng đờ, vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau cú đả kích vừa rồi: “…Con chào cô.”
“Xin chào, thời gian đúng là rất nhanh, con gái của anh đã lớn như vậy rồi.” Chu Mai mỉm cười gật đầu: “Nhưng mà, có phải anh cả nhớ lầm rồi không, lúc Tử Duyệt sinh ra tôi còn đang mang thai Niệm Niệm, sao mà bế được nó chứ?”
Cha Chu cứng đờ.
Chu Mai đổi sang chuyện khác, nhìn Chu Tử Duyệt cười nói: “Tôi nhớ rõ hiện tại cháu và Niệm Niệm học cùng lớp phải không? Tôi thường xuyên nghe Niệm Niệm nhắc tới cháu, nói cháu luôn nhắc nhở con bé phải nhớ kỹ cha mẹ của mình là nông dân.”
Khuôn mặt nhỏ của Chu Tử Duyệt trắng bệch: “Con, con không có…”
“Nó chỉ tùy tiện nói mà thôi.” Mẹ Chu vừa xấu hổ vừa khó khăn nói: “Chỉ là lời nói đùa của con nít thôi mà, sao có thể xem là thật được chứ?”
Chu Mai chỉ cười không nói gì, cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn nhấp một ngụm.
Nhà họ Cố đứng bên cạnh nghe đối thoại của bọn họ, nghe ra được chút sắc sảo.
Không, hẳn là Chu Mai đơn phương ghét bỏ nhà họ Chu.
Xem ra trước kia nhà họ Chu từng đắc tội gia đình Lê Quảng Minh, từ sau khi Lê Quảng Minh dẫn con gái lên sân khấu, so với tôn trọng thì không cam lòng và ghen ghét chiếm đa số nhiều hơn.
Cha Cố đang tính dặn dò con trai cẩn thận lời nói cách làm, thật là lễ phép, không được dẫm vào vết xe đổ nhà họ Chu.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng, thì Cố Dữ từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy, nâng ly rượu nhìn Chu Mai nói: “Xin chào bác gái, con tên Cố Dữ, là…bạn tốt của con gái bác, từ năm lớp đã quen biết, con chúc hai bác sống lâu mạnh khỏe, hạnh phúc an khang.”
Nói xong hắn uống cạn ly rượu.
Chu Mai nghe thấy là bạn tốt của con gái, nên ấn tượng với hắn cũng không tệ, nể tình nhấp một ngụm rượu: “Cảm ơn, bạn học nhỏ, tôi cũng chúc cháu thi đậu đại học.”
Sau khi Cố Dữ ngồi xuống, cha Cố không tin được nhìn hắn: “Vậy mà con còn biết chủ động kính rượu, thông suốt rồi sao?”
Cố Dữ không có trả lời, hắn ngước mặt lên, đôi mắt đen láy nhìn cô gái dịu dàng xinh đẹp đứng trên sân khấu, thiếu nữ xinh đẹp giống như bước ra từ tranh vẽ, thậm chí hắn còn nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Đã thông suốt từ lâu.
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lê Niệm và Lê Quảng Minh đã kết thúc bài phát biểu của mình.
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo dịu dàng, giọng điệu không nhanh không chậm, giống như tiếng nước chảy róc rách, làm xao xuyến trái tim người nghe, cùng với ngoại hình xinh đẹp, hiệu ứng âm thanh hình ảnh quá tuyệt vời.
Ngay sau khi cô vừa nói xong, một tràng pháo tay vang lên, cùng với những lời chúc phúc từ khán giả.
Lê Quảng Minh cầm lấy microphone, nhìn bọn họ vẫy tay, yêu cầu bọn họ ăn uống thoải mái, không cần câu nệ, sau đó ông dẫn Lê Niệm đi xuống, kính rượu từng bàn.
Lê Niệm cầm nước chanh, đi theo bên cạnh cha, gặp mặt từng người một, miệng nói ngọt ngào, bất kỳ tuổi tác nào chỉ cần nhìn thấy người đẹp thì cô đều gọi chị gái.
Các khách mời nữ đều bị cô chọc cười, vừa chúc mừng sinh nhật Lê Quảng Minh, vừa khen ông có phúc khí, có được đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp.
Lê Quảng Minh vừa vui vẻ vừa tự hào, gật đầu nói phải, nói con bé chính là kiêu ngạo của tôi.
Bọn họ đi từng bàn một, cuối cùng cũng đi tới bàn của nhà họ Chu và nhà họ Cố.
Cả hai gia đình đều đứng lên.
Lê Niệm cảm giác được Cố Dữ vẫn nhìn mình, nhưng cô cũng không để tâm lắm, cô đi cùng cha, đầu tiên là kính rượu với cha mẹ Cố Dữ, trong lòng có chút bùi ngùi, trước kia cô còn tưởng tượng Cố Dữ sẽ mang cô về nhà gặp cha mẹ, chỉ cần tưởng tượng tới đó thì cô sẽ hồi hộp tới chết mất.
Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt lại là tình huống như vậy, đừng nói là khẩn trương, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.
“Chủ tịch Lê, nghe danh đã lâu, hy vọng tương lai có cơ hội hợp tác.” Cha Cố mỉm cười bắt tay với Lê Quảng Minh.
“Cố tổng khách khí rồi.” Lê Quảng Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía nhà họ Chu, cười như không cười nói: “Đúng là vị khách hiếm thấy, sao anh cả chị dâu còn tới sinh nhật của tôi vậy, tôi còn nhớ rõ trước đây có mời bao nhiêu lần các người cũng không bao giờ tới.”
“Lúc ấy công việc bận quá, thật sự ngượng ngùng.” Cha Chu cười gượng, vươn tay muốn bắt tay với ông.
Lê Quảng Minh xem như không thấy, cười nhẹ nói: “Không cần khách khí như vậy, tuy rằng nay đã khác xưa, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn sẽ giống như trước, không bao giờ thay đổi.”
Tuy lời này nghe rất hay, người ngoài vừa nghe còn tưởng rằng mối quan hệ bọn họ tốt tới mức nào, chỉ là chân tướng ra sao, chỉ có bọn họ biết rõ trong lòng mà thôi.
Cha Chu xấu hổ rụt tay lại, nhìn vợ con nói: “Sao hai người còn không mau chào hỏi chủ tịch Lê?”
“…Xin chào.” Mẹ Chu mẫu khó khăn nói, nhìn khuôn mặt trước kia bà ta từng khinh thường, nhưng lại không thể không cúi thấp đầu.
Chu Tử Duyệt nhìn thoáng qua Lê Niệm, đối phương mỉm cười nhìn cô ta, giống như đang xem cô ta làm trò hề.
Cô ta cảm giác mặt có chút rát, nghĩ tới việc cô ta từng trước mặt cô khoe khoang những lời này, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, một câu cũng nói không nên lời, cho đến khi cha đẩy cô ta một cái, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Dượng, còn có…Em họ.”
“Hôm nay chị họ không thoải mái sao?” Lê Niệm cười khẽ: “Giọng nói còn không to bằng một nửa lúc trong trường học đâu.”
“Có một chút.” Chu Tử Duyệt cười miễn cưỡng: “Niệm Niệm, em hẳn là nên nói cho chị biết sớm chủ tịch Lê là dượng, làm hại chị ở trường học làm trò cho nhiều người xem đến như vậy.”
Trong lời nói của cô ta để lộ ra ý trách móc.
Lê Niệm thở dài: “Tôi nói chị sẽ tin sao?”
“…”
Chu Tử Duyệt không trả lời, đúng thật cô ta sẽ không tin, có khả năng nói cô là kẻ điên đang nằm mơ.
“Hơn nữa vì sao tôi phải nói chứ, chúng ta rất thân sao?” Lê Niệm hỏi lại, “Ngày nào chị cũng ở trường khoe khoang, còn trách tôi không nói trước à?”
Lời nói này của cô không hề nể mặt ai, khiến cho Chu Tử Duyệt không thể nói gì.
Sắc mặt cô ta khó coi xấu hổ cắn môi dưới, oán hận trừng mắt nhìn Lê Niệm, nhưng một câu cũng không dám nói.
Ai kêu hiện tại Lê Niệm có tư bản chống lưng chứ.
Mẹ Chu nhìn thấy con gái tủi thân, nhíu mày muốn nói gì đó nhưng lại bị cha Chu đè vai lắc đầu ngăn cản.
Khi Lê Niệm đang cảm thấy vui sướng thì nghe thấy một âm thanh phiền toái vang lên.
“Lê Niệm.”
Cố Dữ đứng bên cạnh im lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng gọi tên cô.
Hôm nay cô không hề giống như ngày thường, mặc lễ phục lộng lẫy, trang điểm rực rỡ, cười nhìn hắn giống như chưa từng quen, rất đẹp nhưng cũng rất xa lạ.
Giống như cô càng lúc càng cách xa hắn…
Hắn không muốn như vậy!
Lê Niệm liếc hắn một cái, chỉ có gật đầu cho có lệ, chứ không nói gì.
Chu Mai nhìn qua, thấy trai đẹp bị vắng vẻ, có chút đáng thương: “Niệm Niệm, người ta còn đang nói chuyện với con đó, sao con không lễ phép như vậy.”
Lúc này Lê Niệm mới lên tiếng: “Không phải, mẹ, bởi vì con cũng không quen thân cho lắm, con sợ người lạ…Hơn nữa hắn cùng chị họ là thanh mai trúc mã, hai người có quan hệ rất tốt, con vẫn nên tránh xa để đỡ bị nghi ngờ.”
“Đã nói tôi và cậu ta không phải là quan hệ đó mà!” Cố Dữ cau mày, đáng tiếc ở đây không ai nghe được lời hắn nói.
Lê Quảng Minh vẫy tay: “Được rồi, các người cứ ăn ngon miệng, tôi và Niệm Niệm cũng nên đi tới bàn tiếp theo để kính rượu.”
“Khoan đã, em rể.” Cha Chu vội vàng gọi ông: “Không biết chút nữa em có thời gian không, anh có một hạng mục muốn nói với em…”
Lê Quảng Minh: “Hiện tại là thời gian dùng bữa, chuyện công việc thì sau này hãy nói.”
“Đều là người một nhà, chiếm chút thời gian của cậu thì sao chứ.” Mẹ Chu khó chịu nói, trong tiềm thức vẫn xem ông là Lê Đại Ngưu lúc trước: “Anh rể cậu muốn hợp tác, chẳng lẽ cậu không biết phối hợp sao?”
“Nếu tôi không phối hợp, các người còn có thể ngồi ở đây à?” Lê Quảng Minh cười lạnh, không hề quan tâm đến bọn họ, nhìn Lê Niệm nói: “Con gái ngoan, chúng ta đi thôi, các vị khách khác còn đang chờ đó.”
“Dạ.” Lê Niệm ngoan ngoãn gật đầu, choàng tay ông rời đi.
Sắc mặt nhà họ Chu cực kỳ kém.
Cuối cùng Cố Dữ cũng nhận ra có gì không thích hợp, thắc mắc hỏi Chu Mai: “Cái kia, bác gái, bọn họ là đang…”
Ai ngờ Chu Mai lúc nãy còn dịu dàng nói chuyện, bây giờ lại cực kỳ lạnh lùng: “Thì ra cậu có quan hệ rất tốt với con gái nhà họ Chu, khó trách Niệm Niệm chán ghét cậu.”
“…”
Cho nên ngay từ đầu Lê Niệm đã rất chán ghét Chu Tử Duyệt rồi sao?
Cố Dữ giật mình, hắn còn tưởng rằng là do bản thân hắn.
Nếu nói như vậy, ngày hôm đó Lê Niệm nổi nóng ở nhà họ Chu, cũng là nguyên nhân này sao?
Lúc đó hắn đã nói gì chứ.
Cố Dữ nhớ lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.
—
Lê Niệm cùng cha kính khoảng mười mấy ly rượu, nhưng lại chẳng nhớ được bao nhiêu khuôn mặt, uống nhiều tới mức muốn nôn cả nước chanh ra ngoài, nhưng cha cô còn uống nhiều hơn, vốn dĩ ông đã thích uống rượu, hơn nữa còn đòi uống rượu trắng, cho dù tửu lượng có tốt bao nhiêu thì cũng không chịu nổi.
Cuối cùng cũng kính rượu xong, Lê Niệm đỡ Lê Quảng Minh không còn đứng vững nữa sang cho mẹ cô xử lý, còn mình thì đi tới phòng vệ sinh.
Sảnh tiệc này lớn tới mức kinh ngạc, ngay cả phòng vệ sinh ở đâu cô cũng không biết, Lê Niệm nhìn xung quanh, có người quá nhiều nhưng lại không thấy phục vụ nào cả, chỉ có thể dựa vào bảng chỉ dẫn để đi tìm WC.
Tòa nhà này được xây dựng mô phỏng theo kiến trúc châu Âu thời Trung Cổ, thậm chí cả cấu trúc bên trong cũng giống y như đúc, lầu một là đại sảnh tiếp khách, lầu hai là lễ đường lớn, lên trên nữa là tầng gác mái, phía dưới là tầng hầm.
Lê Niệm đi ra khỏi sảnh tiệc nhìn thấy một hành lang rất dài, càng đi về phía trước thì càng ít người, trên đường còn đi ngang qua phòng bếp và phòng chứa đồ, cuối cùng cũng tìm thấy WC ở một góc hẻo lánh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, trang viên lớn như vậy thì có ích lợi gì chứ, phòng vệ sinh cũng khó tìm như vậy, đúng thật chỉ là có hoa mà không có quả.
Sau khi Lê Niệm đi vệ sinh xong, khi rửa tay cô còn soi gương sửa soạn lại một chút, tuy rằng cô không uống rượu, nhưng khuôn mặt lại có hơi ửng đỏ, là bầu không khí ở đây quá ngộp sao?
Lê Niệm thở dài trong lòng, cô thật sự chỉ muốn về nhà, quả nhiên cô không thích hợp với mấy nơi này mà.
Cô tắt nước vòi rửa tay, khi rời phòng vệ sinh, thì vừa đúng lúc một người đàn ông trẻ mặc vest bước ra từ phòng vệ sinh nam bên cạnh, hình như do hắn uống quá nhiều, nên cà vạt còn bị nhăn một chút, khi đi đường còn ngả trái nghiêng phải, mặt và cổ đều đỏ bừng.
Người đàn ông nhìn thấy Lê Niệm, nhất thời đôi mắt trở nên sáng ngời, liếm môi cười nói: “Đây không phải là người đẹp vừa mới kính rượu cho tôi sao? Sao lại gặp nhau ở đây được chứ, à, tôi biết rồi, em cố ý chặn tôi ở phòng vệ sinh phải không?”
Lê Niệm liếc mắt một cái là nhận ra hắn ngay, là con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Hạ Thịnh – Trương Úc Bảo, cách đây không lâu cô mới cùng Lê Quảng Minh kính rượu nhà bọn họ.
Còn muốn biết vì sao cô lại nhớ rõ tên này, bởi vì những người khác đều nho nhã lễ độ nhìn mặt cô nói chuyện, chỉ có tên này liên tục nhìn ngực của cô, mỉm cười đáng khinh, khiến cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Anh hiểu lầm rồi, Trương thiếu, tôi chỉ đi vệ sinh mà thôi.”
Đứng cách nhau một khoảng, Lê Niệm vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu cực nồng trên người hắn.
“Tôi đi trước.”
Cô không tỏ vẻ gì trên mặt cả, bước chân ra ngoài cũng nhanh hơn, nhưng Trương Úc Bảo lại nắm lấy cổ tay cô kéo ngược về phía sau: “Người đẹp đừng đi mà, tôi vẫn chưa nói chuyện với em xong đâu.”
Hắn vừa nói vừa đánh giá dáng người đầy đặn của Lê Niệm, bên dưới bộ váy lụa màu tím là làn da trắng mịn như tuyết, vòng eo thon thả chỉ cần một cánh tay cũng có thể ôm trọn, khiến cho người ta mơ ước.
Trương Úc Bảo nhìn, không nhịn được nuốt nước miếng, đáy mắt hiện lên vẻ u ám, dường như rượu đang thiêu đốt dạ dày hắn, khiến cho đầu óc hắn quay cuồng.
“Thả tôi ra!”
Lê Niệm cố gắng giữ bình tĩnh, dùng hết sức bỏ tay hắn ra, nhưng cô càng dùng sức thì hắn càng nắm chặt hơn, sức lực mạnh đến mức dường như muốn bóp nát xương cô.
Trong mắt Lê Niệm hiện lên chút hoảng sợ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Nếu anh dám làm xằng bậy thì tôi sẽ gọi người tới đó.”
“Em cứ kêu thoải mái, có biết tôi là ai không?” Trương Úc Bảo say khướt khiến cho hắn quên mất người đứng trước mặt hắn là con gái của nhà đầu tư tập đoàn cha hắn.
Hắn cười lạnh: “Tôi là con trai của Trương Tề Lý, ai dám chọc tôi chứ? Chưa có người phụ nữ nào trốn được tôi đâu!”
“Anh con mẹ nó cút đi cho tôi! Đúng là tên chó ghê tởm mà!”
Cuối cùng Lê Niệm cũng chẳng còn quan tâm hình tượng thục nữ gì nữa, chân cô mang giày cao gót hung hăng đạp lên người hắn, ra sức giãy giụa.
Trương Úc Bảo thật sự rất lì, bị đá đau tới mấy cũng không chịu né, đôi tay giữ chặt vai cô không chịu buông, còn liên tục cúi người về phía cô.
Lê Niệm đá bay cả giày cao gót, nhưng vẫn không đẩy hắn ra được.
Cô làm gì biết những chuyện chỉ xảy ra trên phim lại có thật ở ngoài đời chứ, vừa sợ vừa tức giận, ngay khi cô muốn hét to lên, thì đột nhiên Trương Úc Bảo hét lên rất to, bị người ta nắm chặt cổ áo dùng sức kéo ra xa cô, bởi vì chịu lực quá lớn nên hắn còn lùi về sau vài bước, cuối cùng không thể đứng vững ngã xuống mặt đất.
“Ai da—” Hắn đau tới mức nhăn nhó mặt mày.
Lê Niệm không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn như cũ ôm chặt cơ thể mình, ngay khi cô chưa kịp định thần lại, bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo chút lo lắng mà chính người nói cũng không nhận ra.
“Cậu không sao chứ?”
Lê Niệm nghe thấy giọng nói này, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Yến Tây Minh đang cau mày nhìn cô, sắc mặt so với ngày thường còn lạnh nhạt hơn một chút.
“…Không sao, sao cậu ở chỗ này vậy?”
Lê Niệm sửng sốt, đôi tay đang ôm lấy cơ thể cũng dần thả lỏng, khi nhìn thấy anh cô theo bản năng cảm thấy an tâm hơn, đồng thời ánh mắt bất giác đánh giá anh.
Anh mặc đồng phục của phục vụ, áo sơ mi màu xám đậm cùng với áo khoác đen, bên dưới là quần tây, dáng người cao gầy, cà vạt nút áo vô cùng chỉnh chu, cả người trông vừa tao nhã vừa quý phái, trên tay còn đeo găng tay trắng tăng thêm vài phần cấm dục.
Con mẹ nó, làm thêm thôi mà thật sự tới đây làm phục vụ luôn sao.
Sau khi Lê Niệm đi vào đây còn cảm thấy đồng phục của phục vụ ở đây rất đẹp, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là sau khi nhìn thấy Yến Tây Minh mặc nó, giống như từ thế giới ảo bước vào thế giới thật, thực sự rất kinh ngạc.
“Làm thêm.”
Quả nhiên, Yến Tây Minh trả lời giống với dự đoán của cô, vẫn ngắn gọn dễ hiểu như vậy, anh vươn tay về phía cô: “Cậu đứng dậy được không?”
Lê Niệm mới phát hiện không biết từ khi nào bản thân đã ngồi xổm trên mặt đất.
“…Cảm ơn.”
Lê Niệm đã mất mặt quá nhiều lần ở trước mặt anh, cô nắm lấy tay anh lấy đà đứng dậy, bởi vì còn chưa kịp hoàn hồn nên giọng nói còn có chút run rẩy.
Không cần xem gương cũng biết hiện tại cô chật vật tới mức nào, mái tóc dài được tạo hình cẩn thận bây giờ đã rối loạn, lớp trang điểm cũng tèm nhem, bộ váy cũng xộc xệch, nhưng cũng may là không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả đều là do tên chó kia làm hại!
Phía bên kia, bởi vì mông đau nên giúp cho Trương Úc Bảo tỉnh táo hơn một chút, sau khi ý thức được bản thân đã làm gì với con gái của Lê Quảng Minh, sắc mặt trắng bạch, té ngã lộn nhào chạy đi: “Thật…thật xin lỗi, do tôi uống quá nhiều, không phải tôi cố ý!”
Lê Niệm sửa sang lại vát, tức giận tới mức cả người run rẩy: “Tớ nhất định sẽ nói cho cha tớ biết, còn, còn phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt hắn lại!”
“Ừ.”
Yến Tây Minh nhìn thấy chân phải của cô không mang giày, mắt cá chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, anh nhìn xung quanh, nhìn thấy chiếc giày cao gót màu đen nằm cách xa khoảng mấy mét, anh bước tới nhặt lên, thản nhiên nói: “Nơi này vừa khéo có camera, nếu cậu muốn báo cảnh sát thì lấy nó làm bằng chứng, tại sao cậu lại đến sảnh phụ? Nơi này không mở cửa cho khách bước vào.”
“Tớ đi vệ sinh mà, tớ phải đi tìm theo bảng hướng dẫn rất lâu đó.”
“Phòng vệ sinh nằm bên trái sảnh tiệc, nếu tìm không thấy thì có thể hỏi phục vụ.”
“Nhưng tôi cũng không tìm thấy phục vụ.”
“…”
Lê Niệm nói xong, nhìn thấy anh đang cầm giày cao gót của cô đi tới, sau đó quỳ một gối ở trước mặt cô, hơn nữa tháo găng tay bên trái ra.
Cô sợ tới mức ngây người, xấu hổ tới mức nói lắp: “Cậu…cậu muốn làm gì đấy?”
“Mang giày cho cậu.”
Yến Tây Minh ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy: “Làm phiền cậu nhấc chân lên.”
“Không, không cần, tớ tự mình làm là được!”
Lê Niệm vội vàng xua tay, vừa nói vừa khom lưng muốn lấy lại giày trên tay anh, nhưng cô quên mất lễ phục đã bị lỏng lẻo, khi cô cúi đầu xuống, dây áo cũng bị tuột xuống.
Đột nhiên cơ thể Lê Niệm cứng đờ, đối diện với Yến Tây Minh, ngay cả cử động nhẹ cũng không dám, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ nhấc chân phải lên “Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền.” Yến Tây Minh rũ mắt xuống, bàn tay trái không đeo găng tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân phải cô, giọng nói bình thản: “Đây là công việc của tôi.”
Đương nhiên Lê Niệm biết đây là công việc, nhân viên phục vụ phải làm theo tất cả yêu cầu của khách hàng, chỉ cần bọn họ gặp phiền toái thì phải giúp đỡ để giải quyết vấn đề.
Nhưng bị một nam sinh nắm lấy cổ chân như vậy, có phải là có hơi thân mật quá rồi không…
Lòng bàn tay ấm áp của anh dán sát vào cổ chân cô, vừa ngứa, vừa có chút ấm áp, khiến cho cô không nhịn được rụt chân lại, bàn chân không chịu an phận cứ cử động liên tục, cô và Cố Dữ còn chưa từng thân mật đến vậy đâu.
“Đừng nhúc nhích.” Yến Tây Minh thản nhiên nói, cổ chân nằm trong lòng bàn tay anh, vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn, lại còn yếu ớt, giống như chỉ còn nhéo nhẹ một cái cũng có thể bị bầm tím.
Anh chuyên tâm, mang giày cao gót cho cô.
Lê Niệm nhìn khuôn mặt chuyên tâm của anh, vẫn cảm thấy rất xấu hổ, cố gắng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Sao cậu lại chạy tới đây làm thêm vậy?” Cô hỏi: “Nơi này cách thành phố rất xa, hơn nữa còn làm bán thời gian sao?”
“Chỉ có hôm nay thôi.” Yến Tây Minh trả lời.
Lê Niệm hiểu rõ, vì để chuẩn bị tiệc sinh nhật của cha cô, trang viên đã thông báo tuyển dụng thêm nhân viên phục vụ để tiếp khách.
“Tại sao cậu không kinh ngạc chút nào vậy?” Cô nhìn anh: “Tớ là con gái của Lê Quảng Minh đó.”
Khi nói chuyện, Yến Tây Minh mang giày cho cô xong, anh đứng lên nói: “Tôi đoán được một chút.”
Cái này cũng có thể đoán được sao? Lê Niệm nhàm chán chỉnh lại váy: “Dù sao nhất định cậu cũng đang cười tớ, cảm thấy tớ không thích hợp mặc những bộ váy như thế này.”
Giống như con vịt xấu xí mặc váy của thiên nga vậy.
Cho dù ở trước mặt đám người Chu Tử Duyệt, ở trước mặt bạn học, hay là các bạn nam cùng lớp, cô cũng đều cảm thấy có chút xấu hổ.
“Không đâu.”
Yến Tây Minh nhẹ nhàng lên tiếng, thiếu nữ mặc váy tím tóc đen, môi đỏ da trắng như tuyết phản chiếu trong đôi mắt hẹp dài của anh, tuy rằng váy có chút nếp nhăn, nhưng vẫn không cản được vẻ đẹp cao quý đó.
“Rất xinh đẹp.”