Kỳ nghỉ của Lê Niệm chỉ có bảy ngày, mà còn là do cô lì lợm cầu xin chị Hồng mới có được.
Dường như chị Hồng thấy cô mệt thật, sợ cô bỏ chạy không làm nữa, nên mới miễn cưỡng dời lịch trình cho cô nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cho dù công việc có lùi thì vẫn rất bận.
Trong kỳ nghỉ Trương Đóa Đóa thường tới sắp xếp lịch trình cho cô, bởi vì bộ phim nổi tiếng nên độ nhận diện của cô cũng tăng cao, có rất nhiều quảng cáo và đại diện nhãn hàng tới tìm, công ty còn tranh thủ giành rất nhiều kịch bản, yêu cầu cô lựa chọn rồi đi thử kính, còn phải đi quảng bá phim [Không động tâm], phỏng vấn, chụp hình tạp chí…
Tất cả công việc đều sắp xếp đến từng chi tiết.
Lê Niệm nghĩ thôi đã cảm thấy sởn cả gai ốc, giống như kỳ nghỉ này chưa từng có, mới một chút đã ba ngày trôi qua, nhanh tới mức ngay cả thời gian để nghĩ về nó cũng không có.
Mà lúc này, lớp Lê Tiêu muốn mở họp phụ huynh, các học sinh vừa thi giữa kỳ xong cách đây không lâu.
Chu Mai để Lê Niệm đi họp thay, ngày hôm đó bà và Lê Quảng Minh đều có việc bận.
Lê Niệm ở nhà mãi cũng chán, thoải mái gật đầu: “Được ạ, thằng bé thi sao vậy mẹ?”
Chu Mai cười thần bí: “Con đi sẽ biết.”
Chẳng lẽ rất kém sao?
Lê Niệm nghi ngờ, nhớ lại ký ức xa xôi trong đầu Lê Tiêu từng là học sinh đứng thứ hai từ dưới lên.
Tuy rằng nghe nói thành tích học tập của cậu đã tốt hơn, nhưng cô vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy, nên suy nghĩ của cô vẫn chưa thể thay đổi được.
Advertisement
Cuộc họp phụ huynh diễn ra vào lúc giờ rưỡi chiều chủ nhật.
Lê Niệm xuất phát lúc hai giờ rưỡi, cô kêu tài xế chở mình tới đó.
Đây là lần đầu tiên cô tới Bắc Dục, bảng hiệu rất sáng, diện tích trong trường cũng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, cổng trường có rất nhiều xe riêng đang đỗ, dòng người đông nghẹt, ồn ào náo nhiệt, có nhiều phụ huynh đi cùng con mình tới đây.
Lê Niệm thấy Lê Tiêu, trước khi tới cô đã kêu cậu đợi cô trước cổng trường.
Nhóc con lúc trước bây giờ đã trở thành thiếu niên thanh phong tễ nguyệt, dáng người cao gầy, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà.
Lê Niệm đi tới gọi cậu một tiếng.
Lê Tiêu nhìn thấy cô tới, cau mày nói: “Chị thật sự tới à.”
“Cái này có gì mà không thật chứ?”
Đã lâu không gặp, Lê Niệm nhìn em trai đã cao hơn mình nửa cái đầu, môi hồng răng trắng, không nhịn được sờ đầu cậu: “Sao có cảm giác em lại cao thêm nữa vậy?”
Hiện tại Lê Tiêu ở ký túc xá trong trường, cô lại không ở nhà thường xuyên, một năm không biết gặp nhau được mấy lần.
“Đương nhiên, em còn đang trong thời kỳ phát triển.” Lê Tiêu tsundere hất tay cô ra: “Đừng có động tay động chân, chị đừng quên thân phận hiện tại của mình, đừng để mất mặt.”
“Không biết lớn nhỏ.” Lê Niệm khó chịu nhéo má cậu: “Chị làm minh tinh em phải chịu tủi thân à? Bị người khác nhìn thấy thì sao, chị cũng chả làm chuyện gì trái với lương tâm!”
Lê Tiêu bĩu môi, xoay người, dẫn cô vào trường học.
“Chị đừng có hối hận đấy.”
“Hối hận gì?” Lê Niệm nói: “Chẳng lẽ em thi được hạng nhất từ dưới lên sao?”
Lê Tiêu cười nhẹ: “Nhạt nhẽo.”
“…”
Lê Niệm cảm thấy hiện tại nói chuyện với cậu thật khó khăn, cái này gọi là thời kỳ phản nghịch sao?
Sau khi Lê Tiêu dẫn cô tới lớp học, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lê Tiêu lại nói như vậy, lớp học đã có rất nhiều phụ huynh tới, mà Yến Tây Minh chắc chắn là người nổi bật nhất và trẻ tuổi nhất trong lớp.
Dường như lịch sử đang lặp lại.
Lê Niệm khiếp sợ nhìn người đàn ông tao nhã ngồi cuối lớp, cao giọng hỏi Lê Tiêu: “Em và An Nguyệt học chung lớp à?”
Đúng là trùng hợp thật đấy!
“Không chỉ học chung lớp, còn ngồi cùng bàn.” Lê Tiêu đút tay phải vào túi quần, lười biếng đi tới.
Lê Niệm: “Tại sao em không nói sớm?”
“Em đã nhắc nhở chị rồi mà.”
“???”
Cái đó mà nhắc nhở gì chứ?
Lê Niệm căng da đầu bước tới.
Yến Tây Minh nhìn người nào đó rụt đầu vào mai rùa, vẻ mặt không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chắc hẳn anh đã nghe Yến An Nguyệt nói qua: “Em tới họp cho Lê Tiêu sao?”
“Ừ.” Lê Niệm ngồi xuống bên cạnh anh, cố gắng bày ra dáng vẻ thoải mái: “Cha mẹ em có việc.”
“Nếu em nói trước với anh một tiếng, anh có thể thuận tiện dự cho cả hai.” Yến Tây Minh nhìn Lê Tiêu: “Đều là người một nhà cả.”
Lê Niệm bị sặc nước miếng, ho khụ khụ, vừa ho vừa trừng mắt nhìn anh, người này diễn tới nghiện rồi!
Không chỉ có cô, ngay cả vẻ mặt Lê Tiêu cũng không tin tưởng được: “Ai là người một nhà với anh, đừng có nhận loạn quan hệ được không?”
Yến Tây Minh cực kỳ có kiên nhẫn với trẻ nhỏ: “Cái này phải hỏi chị của cậu rồi.”
Dưới ánh mắt không thể tin tưởng được của Lê Tiêu, Lê Niệm giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, tụi chị ở bên nhau, em phải gọi là anh rể.”
“Hả?” Thật sự Lê Tiêu không thể tin được.
Yến An Nguyệt đi WC trở về, vừa vặn nghe thấy câu này, đôi mắt sáng ngời, vui vẻ chạy tới: “Thật sao thật sao? Anh trai già, chúc mừng nhé!”
Lê Niệm nhìn cô: “An Nguyệt, em trở về từ nước Anh lúc nào thế?”
“Năm ngoái đã về rồi, anh trai em không nói với chị sao?” Yến An Nguyệt cười nói: “Anh ấy cả ngày cứ nhắc chị với em đó thôi.”
“Được rồi, câu chuyện này dừng lại được rồi.” Yến Tây Minh nhìn Yến An Nguyệt vươn tay, ngước mắt hỏi: “Đưa anh.”
Nụ cười Yến An Nguyệt cứng đờ: “Gì ạ?”
“Bảng điểm.” Yến Tây Minh lạnh nhạt nhìn cô: “Ở nhà em đã gạt không chịu nói điểm, còn tính thuê người tới tìm người họp phụ huynh thay, nói vậy chắc là em thi rất tốt nhỉ?”
“…”
Yến An Nguyệt nhìn về phía Lê Tiêu cầu cứu.
Lê Tiêu không nhìn cô ấy, khi Lê Niệm hỏi tới bảng điểm, thuận tay lấy từ trong ngăn kéo đưa cho cô.
Lê Niệm không nghĩ tới cậu lại thoải mái như vậy, theo thói quen nhìn xuống hạng cuối tìm tên cậu, kết quả lại nhìn thấy tên Yến An Nguyệt.
Cô chớp chớp mắt, không nhìn lầm, thật sự là An Nguyệt!
Vậy mà An Nguyệt lại người đứng hạt chót!
Ánh mắt cô nhìn lên trên, hạng nhất là Lê Tiêu.
Đúng là chấn động cả nhà cô mà.
“Sao em có thể thi tốt vậy?” Lê Niệm nhịn không được cong môi, cười vỗ vai em trai: “Em trai lợi hại của chị, có muốn phần thưởng gì không? Cứ việc nói, chị nhất định sẽ thỏa mãn cho em!”
Lê Tiêu không có hứng thú: “Không có gì hiếm lạ.”
Bên cạnh, Yến Tây Minh cũng nhìn thấy bảng điểm, Yến An Nguyệt ngoại trừ điểm tiếng Anh được max điểm, thì các môn khác đều không đạt tiêu chuẩn.
Im lặng, im lặng giống như người chết.
Khác với bầu không khí vui vẻ của Lê Niệm, phía bên bọn họ lại bình yên như trước cơn bão.
Thật ra thành tích này của Yến An Nguyệt đặt ở trường bình thường thì cũng xem như ổn, nhưng ở Bắc Dục chính là đứng chót bảng.
Yến Tây Minh im lặng nhìn bảng điểm một lúc lâu, bình tĩnh ngẩng đầu hỏi Yến An Nguyệt đang lo sợ bất an: “Giải thích?”
Yến An Nguyệt cong ngón tay, cúi đầu không dám nhìn anh: “Có, có khả năng là do ở nước Anh quá lâu, nên em đọc đề cũng có chút khó khăn, qua một thời gian nữa có thể sẽ tốt hơn, khả năng…”
Yến Tây Minh gật đầu, cũng không nói gì nữa: “Về sau tịch thu điện thoại.”
Yến An Nguyệt bĩu môi lải nhải: “Vậy sẽ rất bất tiện khi liên lạc.”
“Thêm cả cái đồng hồ.”
“…”
Lê Niệm ở bên cạnh hạnh phúc muốn chết, tuy rằng cô cảm thấy hơi có lỗi với An Nguyệt, nhưng cuối cùng cô cũng đã có cảm giác chiến thắng Yến Tây Minh.
Không nghĩ tới cô tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy, lại có ngày thực hiện được nguyện vọng thời học sinh.
Cô vui mừng nhìn về phía em trai, phát hiện cậu đang nhìn Yến An Nguyệt, mà khi Yến An Nguyệt nhìn qua, cậu lập tức quay mặt đi.
Đúng là thằng nhóc tsundere.
Xem ra Lê Tiêu vẫn còn tình cảm với Yến An Nguyệt.
Lê Niệm không biết sao, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện đã xảy ra rất lâu, cô từng nói dối với Lê Tiêu một câu.
Yến An Nguyệt chỉ thích học sinh đứng hạng nhất.
Dường như bắt đầu từ lúc đó, Lê Tiêu mới liều mạng học tập.
…
Trong cuộc họp phụ huynh, có vài phụ huynh học sinh nhận ra Lê Niệm, kích động đi tới muốn xin chữ ký, nên rất nhiều người lúc đó mới biết chị gái Lê Tiêu là Lê Niệm, là một minh tinh lớn, sôi nổi hâm mộ nhìn cậu.
Đối với việc này, Lê Tiêu cực kỳ khinh thường.
Sau khi họp phụ huynh kết thúc, Yến An Nguyệt tìm cớ kéo Lê Tiêu rời đi: “Anh à, anh và chị dâu về trước đi, em và Lê Tiêu đi tới canteen ăn gì đó.”
Sau khi Yến Tây Minh gật đầu, cô lập tức kéo Lê Tiêu rời đi.
Lê Tiêu không vui: “Tại sao lại để bọn họ đơn độc ở cạnh nhau? Lỡ anh trai cậu làm gì chị tôi thì sao?”
Yến An Nguyệt: “Bọn họ cũng đã quen nhau, cho dù có làm gì thì không phải rất bình thường sao? Chúng ta chính là hai bóng đèn cao áp, phải biết điều một chút!”
Lê Tiêu lạnh lùng nói: “Đừng có quên, tôi vẫn chưa thừa nhận anh trai cậu đâu!”
“Cậu đã quên tình chiến hữu lúc nhỏ của chúng ta rồi sao?” Yến An Nguyệt nhìn cậu: “Không phải đã nói muốn giúp anh trai tớ theo đuổi chị cậu à.”
Lê Tiêu cười lạnh: “Cậu còn có mặt mũi để nhắc việc này à? Cậu còn nói để cho tôi hôn, cậu có làm chưa?”
Bầu không khí im lặng một giây.
Yến An Nguyệt nói: “Không phải tớ là ai cậu cũng quên rồi à, tại sao vẫn còn nhớ cái này thế?”
“…”
—
Bên kia, Yến Tây Minh và Lê Niệm sóng vai nhau rời khỏi trường học, cũng giống như các phụ huynh khác, trò chuyện về thành tích của hai đứa nhóc.
Lê Niệm nói: “Em trai em thi được hạng nhất.”
Yến Tây Minh: “…Anh biết, em đã nói rất nhiều lần.”
“Vậy mà thằng nhóc lại thi được hạng nhất, so với An Nguyệt còn tốt hơn!”
“Trong lớp bọn họ ai cũng cao điểm hơn An Nguyệt.”
Lê Niệm không quan tâm nhiều đến vậy, nhướng mày nói: “Trên người em trai em có gen ưu tú, nếu mở rộng một chút, thì em cũng thi tốt hơn anh!”
“…” Yến Tây Minh: “Trong mơ cái gì cũng có thôi.”
Lê Niệm làm lơ bát nước lạnh của anh, đắm chìm trong vui mừng chiến thắng, nhìn xung quanh cổng trường, tất cả các xe đều như nhau, không thể nào phân biệt được: “Anh có lái xe tới không?”
“Có, ở bãi đỗ xe.”
Lúc này Yến Tây Minh mới nhận ra trên tay cô đang cầm cặp sách của Lê Tiêu, chắc là lúc nãy Lê Tiêu rời đi đã quên cầm theo, anh duỗi tay tới cầm lấy: “Để anh cầm giúp em.”
Có chút nặng, Lê Niệm tránh tay anh, lên tiếng: “Để em cầm là được, không cần chăm sóc như vậy, mẹ em cũng không có ở đây, anh giả vờ cho ai xem chứ?”
Yến Tây Minh nhíu mày, còn đang tính nói gì đó, lúc này, không biết anh nhìn thấy gì sau lưng cô, giọng điệu có chút kỳ lạ: “Em chắc không?”
Có ý gì?
Lê Niệm theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, Chu Mai cầm túi xách làm việc, vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.
“…”
Bị phát hiện, Chu Mai không hề ngượng ngùng chút nào, cười nói: “Thật khéo, các con đang tản bộ à?”
“Chỉ là vừa họp phụ huynh xong mà thôi.” Khóe miệng Lê Niệm run rẩy: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Chu Mai: “Việc trên công ty xong rồi, nên tiện đường tới đây xem con họp phụ huynh cho em trai sao rồi, sau đó vừa khéo nhìn thấy các con, cả hai cứ tiếp tục thân mật đi, đừng để tâm tới mẹ.”
“…”
Tiếp tục cái gì? Tiếp tục diễn cho bà xem sao?
Lê Niệm câm nín suy nghĩ.
Bỗng nhiên, tay cô bị Yến Tây Minh nắm lấy.
Tay của anh lớn hơn tay cô rất nhiều, ngón tay thon dài ấm áp, lúc đầu chỉ nắm lòng bàn tay của cô một chút, sau đó ngón tay anh luồn qua kẽ ngón tay cô, cuối cùng nắm trọn bàn tay.
Lê Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, tay bọn họ không hề có khoảng cách nào mười ngón tay đan xen lẫn nhau, lòng bàn tay dán chặt.
Sau khi làm xong, sắc mặt Yến Tây Minh không đổi nhìn Chu Mai: “Vậy con cung kính không bằng tuân mệnh.”
Chu Mai cười híp mắt: “Dì hiểu, mấy cặp đôi trong thời gian cuồng nhiệt đều như vậy, gắn bó keo sơn.”
“…”
Không biết vì sao tim Lê Niệm đập nhanh hơn, nghĩ thầm quý bà Chu Mai còn kiểm tra đột kích thêm mấy lần nữa, cô thật sự sẽ chết vào tuổi xuân xanh mất.
Dù sao cũng đã gặp, Yến Tây Minh chuẩn bị lái xe đưa cả hai cùng nhau về.
Trên đường tới bãi đỗ xe, có một siêu thị bán trái cây, Chu Mai muốn mua một ít lê tuyết mang về, nên kêu cả hai đợi bà một chút rồi cùng về.
Sau khi bà rời đi, Lê Niệm không tự nhiên lắc bàn tay cả hai đang nắm, bởi vì cái này, mà cô không thể nào tập trung tinh thần được.
“Được rồi, mẹ em đi rồi, anh không cần diễn nữa.”
“Đã nói rồi, anh không diễn.”
Yến Tây Minh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt hẹp dài có chút sáng ngời, phản chiếu lại bóng dáng nhỏ bé của cô, giọng nói anh trầm thấp bình tĩnh, nghiêm túc tới mức khiến người khác không thể phớt lờ được.
“Em không nhìn ra, anh đang theo đuổi em sao?”
Lê Niệm sửng sốt, sau một lúc mới nói: “Thật sự không nhìn ra đó.”
Yến Tây Minh cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, giơ tay nhéo má cô: “Vậy sao em phải đỏ mặt thế?”