Cuối cùng ánh mắt của Lê Niệm và Yến Tây Minh cũng giao nhau.
Anh vẫn đang ung dung nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên chút đùa giỡn, không nói gì hết cứ như vậy im lặng nhìn cô mỉm cười.
Biểu cảm Lê Niệm cứng đờ, cảm thấy xấu hổ tới mức muốn chui xuống hầm.
Cô cược năm đồng là tên này cố ý làm như vậy!
Tiêu cô rồi, tên Yến Tây Minh này thật sự chơi cô.
Dù sao đi nữa cả hai đều là tâm điểm chú ý của công ty, không hề có chút động tĩnh nào, ngay lập tức ánh mắt ở bốn phương tám hướng đều nhìn về phía này, kèm theo vẻ tò mò dò hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Lê Niệm đỏ ửng, xoay người rời đi, buổi tối bị chơi ở văn phòng, ban ngày ân ái bị người khác thấy, chỗ này cô không ở nổi nữa rồi.
Còn đi chưa được hai bước, điện thoại đã vang lên một tiếng.
Lê Niệm cúi đầu xem, Yến Tây Minh lại gửi Wechat tới.
[Vào đây ăn sáng đi.]
Lê Niệm trả lời lại: [Không ăn, tức no rồi.]
Yến Tây Minh: [Ăn thêm chút nữa đi.]
“...”
Anh không hiểu tiếng người à?
Advertisement
Lê Niệm bĩu môi, cuối cùng vẫn chậm chạm di chuyển vào nhà ăn, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Yến Tây Minh đi tới hỏi cô muốn ăn gì.
Nhà ăn này là căn tin nội bộ của công ty, nhưng trang trí tinh tế không thua gì các khách sạn bên ngoài, đầu bếp đều được mời từ các nhà hàng năm sao, món ngon ba bữa một ngày, rất được các nhân viên yêu thích, nơi này đều quẹt thẻ để lấy cơm, nhân viên bình thường sẽ được phát tệ một tháng, còn Yến Tây Minh chỉ cần quẹt mặt mà thôi.
Lê Niệm không thấy thèm ăn, miễn cưỡng nói: “Cho em một chén cháo trắng với quả trứng là được.”
Yến Tây Minh gật đầu, đi về cửa sổ quầy đồ ăn lấy cho cô.
Các nhân viên đang dùng bữa xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều rất chấn động, đúng là khó tin khi thấy Yến Tây Minh tự mình đi lấy thức ăn cho phụ nữ.
Hầu hết nhân viên trong công ty đều rất sợ Yến Tây Minh, kính trọng anh từ tận đáy lòng, hơn nữa anh cũng khác với những vị sếp thích nhậu nhẹt khác, tính cách lạnh nhạt, không gần phụ nữ, không ai tưởng tượng được khi anh yêu sẽ như thế nào.
Nhưng bây giờ được chứng kiến, thật ra người ta là bạn trai ấm áp đấy được không?
Các nhân viên trong nhà ăn nhìn nhau với ánh mắt kỳ quặc, bởi vì Yến Tây Minh đang ở đây, cho nên bọn họ cũng không dám nhiều chuyện trước mặt anh, mà lặng lẽ trao đổi trong nhóm chat.
[Thật ra boss cưng chiều bạn gái như vậy sao? Tính cách của anh ấy lạnh nhạt như vậy, lại còn rất kiêu ngạo, tôi từng nghĩ rằng anh ấy mới là người được cưng chiều đấy.]
[Đúng vậy, trước ngày hôm nay, tôi cũng không thể nào tưởng tượng được anh ấy khi quen phụ nữ sẽ như thế nào, thật hâm mộ Lê Niệm quá đi, công ty có nhiều phụ nữ muốn hầu hạ boss nhưng đều bị anh ấy từ chối, vậy mà cô ấy có thể được boss dỗ dành...]
[Vừa nghe biết ngay cô là người mới, công ty có ai không biết ông chủ yêu thầm Lê Niệm đã nhiều năm, lúc cô ấy ra mắt đã chú ý rồi, hiện tại cuối cùng cũng theo đuổi được, không cưng chiều như bảo bối mới là lạ.]
[Nghe thì ai cũng nghe rồi, nhưng phải tận mắt chứng kiến thì mới sợ hãi, nói thử xem tại sao boss lại thích Lê Niệm nhỉ, chẳng lẽ thật sự yêu từ cái nhìn đầu tiên trên TV sao? Nhìn anh ấy không giống với loại người như vậy.]
[Ai biết được, đừng nói nữa, mau ăn nhanh lên, ông chủ ngồi cách đó không xa, nhất định không được để anh ấy biết mình nhiều chuyện, lúc đó không biết chúng ta sẽ chết như thế nào!]
...
Phía bên kia, Yến Tây Minh đã mang đồ ăn sáng về cho Lê Niệm, ngồi đối diện cô, đưa chén cháo và trứng gà cho cô, còn đưa thêm hai cái bánh bao thịt.
Còn anh chỉ anh một ít bánh mì phô mai và sữa tươi.
Lê Niệm ủ rũ khi nhìn thấy đĩa bánh bao: “Em không được nhiều như vậy.”
“Em cứ ăn đi.” Yến Tây Minh rũ mắt, tự nhiên lột vỏ trứng giúp cô: “Ăn không hết thì để anh.”
Ánh mắt anh cực kỳ tập trung, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, các đường nét trên khuôn mặt anh đều trở nên dịu dàng.
Các nhân viên ngồi xung quanh trước giờ làm gì thấy được vẻ mặt này của anh chứ, bọn họ vừa ăn cơm vừa ngắm.
Từ sau khi Lê Niệm trở thành nhân vật công chúng, từ lâu đã có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì người đàn ông ngồi đối diện cô đây.
“Em tự mình làm là được rồi.”
Lê Niệm vội vàng nói, cảm giác các ánh mắt đang nhìn cô càng lúc càng hung dữ, giống như đang trách cô tại sao lại để ông chủ bọn họ làm mấy việc này.
“Không cần, xem như là anh bồi tội.”
Nhìn qua tâm trạng của Yến Tây Minh không tệ, dường như anh cảm thấy rất thích thú với hành động cô làm bên cửa sổ sát đất, đến giờ khóe môi anh vẫn cong nhẹ.
“Xem ra, em thật sự rất thích khuôn mặt của anh.”
Tối hôm qua anh hung dữ, ức hiếp cô nhiều như vậy…, còn tưởng rằng hôm nay cô sẽ tức giận chạy tới hỏi tội, không ngờ tới kết quả lại đứng ngây ngốc bên ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, làm cho anh có chút dở khóc dở cười.
Đúng là làm những chuyện không ai ngờ mà.
“Không thì sao.” Vẻ mặt Lê Niệm không chút thay đổi: “Ngoại trừ khuôn mặt anh còn có gì chứ?”
“Cái này phải hỏi lại em rồi.” Yến Tây Minh bình tĩnh nói: “Đêm qua em nói rất nhiều.”
Tối hôm qua cô nói gì chứ?
Lúc đầu Lê Niệm còn kinh ngạc, những ký ức tối qua dần hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô dần đỏ ửng, nhớ lại toàn bộ.
“Yến, Tây, Minh!” Cô xấu hổ tức giận nhỏ giọng gọi tên anh cảnh cáo: “Mẹ nó, anh còn mặt mũi để nhắc tới sao?”
Yến Tây Minh trên giường và dưới giường giống như hai người khác nhau, nhưng có một điểm không hề thay đổi, anh cực kỳ biết kiềm chế, anh có thể kiềm chế được tới mức độ nào chứ?
Anh có thể chịu đựng vọng của mình, ép cô nói ra mấy lời rất xấu hổ, nếu cô không nói, anh sẽ không động, hơn nữa còn khiêu khích, không biết anh học được mấy kỹ năng hạ lưu đó ở ra, tất cả đều dùng hết lên người cô, lần nào cô cũng không thể kiềm chế được, khóc lóc cầu xin rồi thuận theo ý anh.
Sau đó, Lê Niệm luôn mắng anh là đồ xấu xa, không bằng cầm thú!
Vẻ mặt Yến Tây Minh lại rất tự nhiên, nói anh chỉ đang chú trọng tới thể nghiệm và cảm xúc của cô, không thể để anh thoải mái một mình, cho nên phải tìm hiểu thật kỹ các điểm nhạy cảm trên người cô.
“...”
Lê Niệm méo biết phải nói gì.
Trở lại hiện tại, Yến Tây Minh nhìn thấy cô tức giận nhìn chằm chằm mình, anh biết cô trông thì có vẻ thoải mái dễ xấu hổ nhưng tính cách lại nóng nảy như mèo, trước khi tình hình trở nên xấu hơn, anh chỉ có thể đổi đề tài khác.
“Em tính khi nào đi? Để anh tiễn em.”
“Không cần, anh rất bận, em tự mình gọi xe là được.” Lê Niệm lắc đầu, không phải cô đang giận anh, mà sau hai ngày quan sát, cô phát hiện anh thật sự rất bận, cô vẫn không nên làm phiền anh thì tốt hơn.
Yến Tây Minh còn tính nói gì đó, chị Hồng đã gọi điện tới, hỏi Lê Niệm đang ở đâu, chị ấy nói bộ phim truyền hình về bác sĩ đó, thời gian thử vai nữ chính đã có, là vào tuần sau nếu cô muốn đi, hiện tại nhớ chuẩn bị trước.
Lê Niệm trả lời ok, cô muốn đi.
Vì bộ phim này, tối hôm qua cô đã hy sinh nhiều như vậy, sao có thể không đi được chứ?
Sau khi nói chuyện với chị Hồng xong, Lê Niệm cúp mày, ngẩng đầu lên nói với Yến Tây Minh: “Em trở về chuẩn bị thử vai, anh phải làm việc thật chăm chỉ đấy.”
“Anh tiễn em.” Yến Tây Minh kiên trì nói: “Trên đường đi cũng có thể chỉ cho em thêm chút kiến thức ngành y.”
Anh nhìn thấy Lê Niệm đề phòng nhìn mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Là thật.”
—
Một tuần trôi qua trong chớp mắt, mấy ngày nay chị Hồng bận rất nhiều việc, nhưng lo lắng Lê Niệm chỉ có một mình, vì vậy chỉ có thể bớt chút thời gian tự lái xe chở cô đi thử vai.
Trên đường đi, chị ấy còn cẩn thận nói về dàn diễn viên của bộ phim, nam chính vẫn chưa quyết định nhưng những vai phụ đều là diễn viên lão làng, không giống với mấy bộ phim thần tượng trước đây, các nhà làm phim rất coi trọng nên yêu cầu về nam nữ chính rất nghiêm khắc.
“Em sẽ cố gắng.”
Lê Niệm vừa nghe vừa gật đầu, nhân cơ hội xem lại kịch bản một chút.
Bộ phim này tên là [Trái tim bác sĩ], nội dung phim chính là nữ chính đã lên lớp nhưng vì thành tích không tốt, nên cảm thấy tương lai rất mờ mịt, không biết phải thi đại học nào cũng không biết muốn làm nghề gì.
Cô ấy đã để hai năm cấp ba trôi qua vô ích, mãi cho đến khi lên lớp mới cảm nhận được áp lực, mỗi ngày đều lo lắng ngủ không yên, nhưng vào lúc mấu chốt này có một ngày, trên đường cô ấy tan học về nhà, gặp được một ông cụ vì bệnh tim tái phát nên ngất xỉu, tuy rằng đã gọi xe cấp cứu, nhưng sắc mặt ông cụ càng lúc càng trắng bệch, hơi thở yếu ớt, sợ sẽ không chống đỡ được.
Nữ chính cũng giống như những người qua đường khác, không biết phải làm gì trong tình huống này, cũng không dám tùy tiện chạm vào ông cụ, chỉ có thể lo lắng đứng bên cạnh, vào lúc này nam chính vào vai bác sĩ xuất hiện, anh cực kỳ bình tĩnh sơ cứu cho ông cụ, đồng thời kêu những người khác mở túi xách của ông cụ rơi dưới đất ra, tìm xem có loại thuốc hỗ trợ tim không.
Sau khi tìm thấy thuốc, nữ chính lập tức đưa chai nước suối của mình tới, cùng với nam chính pha thuốc cho ông cụ uống, mãi cho đến khi xe cấp cứu tới, nữ chính nhìn thấy nam chính cũng lên xe cấp cứu, chăm sóc cho ông cụ, lúc đó cô ấy mới biết được nam chính là bác sĩ, nhất thời cảm thấy anh thật đặc biệt, để lại cho cô ấy ấn tượng sâu.
Từ đó, nữ chính đã có mục tiêu để làm động lực học tập, cô cũng muốn trở thành bác sĩ giống như nam chính để có thể cứu người, vì vậy cô cố gắng phấn đấu vươn lên, thành công thi đậu đại học y, sau khi tốt nghiệp lại trời xui đất khiến tới làm thực tập tại bệnh viện của nam chính, hai người gặp lại nhau sau nhiều năm, sau một đống chuyện xảy ra, tình yêu cả hai đã nhen nhóm.
Lê Niệm rất thích câu chuyện này.
Điều đáng nói nhất chính là, kịch bản này chính là cốt truyện gốc, không vì chuyển thể mà sửa lại nội dung truyện, lần đầu tiên sau khi Lê Niệm đọc kịch bản, cô thật sự muốn diễn bộ phim này từ tận đáy lòng.
“[Trái tim bác sĩ] do đạo diễn Hoàng Nhất Hàn làm đạo diễn, đạo diễn này đã từng đạt giải thưởng Hạc Vàng, ông đã làm đạo diễn cho năm tác phẩm, điểm Douban luôn trên bảy, lời khen nhiều như mưa, ông yêu cầu rất cao với diễn viên của mình, không xem trọng danh tiếng cùng với những thứ khác, nên lần thử vai này chính là cơ hội dành cho các diễn viên mới.”
Chị Hồng nhắc nhở nói: “Thân phận và danh tiếng của em đều không dùng được, em phải cẩn thận một chút, đừng để bị so sánh không bằng người mới.”
Lê Niệm nở nụ cười, nhìn kịch bản bị ghi chú đầy trong tay: “Vậy càng đúng ý em.”
—
Quả nhiên đúng như những gì chị Hồng đoán, có rất nhiều nữ diễn viên tới thử vai [Trái tim bác sĩ], không chỉ thu hút được rất nhiều khuôn mặt mới, ngay cả lưu lượng nổi tiếng cũng có mặt, xem ra lời chị Hồng nói không sai, sức hấp dẫn của đạo diễn Hoàng không hề tầm thường, một khi bộ phim nổi tiếng, diễn viên cũng một bước lên trời, trở thành đỉnh lưu không phải là chuyện không thể.
Lê Niệm vừa xuất hiện, đã khiến cho rất nhiều người chú ý, khắp nơi đều bàn tán.
“Tại sao chị ấy lại tới thử vai chứ? Không phải chị ấy nói rời khỏi giới giải trí rồi à?”
“Nhà cô ấy có điều kiện như vậy, trong tay cả tá tài nguyên, còn muốn tới đây giành vai diễn với chúng ta, chúng ta xem như tiêu đời rồi.”
“Cũng không thể nói vậy được, đạo diễn Hoàng không xem trọng lưu lượng, vì vậy đã nâng đỡ được rất nhiều người mới, Lê Niệm là bình hoa chắc chắn ông ấy không thích.”
Cô gái đó nhỏ giọng nói, cho rằng các cô không nghe thấy, mãi cho đến khi bạn cô ta đột nhiên im lặng, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, Lê Niệm cười nửa miệng đứng phía trên nhìn xuống, tuy rằng cô nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt không hề thấy ấm áp, chỉ có cảm giác áp chế rất mạnh.
“Xin, xin chào tiền bối.” Cô gái lo sợ nói: “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
“Chìa khóa của cô đánh rơi trên mặt đất.” Lê Niệm chỉ vào mặt đất, chìa khóa có móc hình chim cánh cụt lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Cô gái nhìn về phía cô chỉ, thật sự có, cúi người xuống nhặt lấy: “Cảm ơn tiền bối!”
“Không cần khách sáo.” Lê Niệm thoải mái mỉm cười, khi đi ngang qua cô ta: “Lần sau cô nên cẩn thận một chút.”
Cơ thể cô ta run rẩy, không biết có phải do cô ta nghĩ nhiều không, cô ta cảm thấy câu nói cẩn thận này của cô có ý khác.
Bạn cô ta thở dài: “Về sau chúng nên chú ý một chút, bí mật trong giới giải trí nếu có nhiều người biết hay chỉ cần nói gì không đúng sợ rằng chúng ta sẽ không bao giờ cứu vãn được”
“Đúng vậy.” Trong lòng cô gái vẫn còn sợ hãi.
Lê Niệm không quan tâm tới bọn họ, cô và chị Hồng bước vào phòng chờ, gặp được vài người quen cũ.
“Sao Tả Vân lại ở đây?”
Lê Niệm kinh ngạc nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc tinh xảo đứng cách đó không xa, giải trí giới này thật là nhỏ, đi đâu cũng có thể đụng mặt cô ta.
Chị Hồng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kỹ lại, chị ấy nhỏ giọng nói: “Sau khi chuyện xấu của cô ta bị tung ra, tài nguyên của cô ta rất tệ, không có đoàn kịch nào dám dùng người, rất khó nhận được vai diễn, còn đạo diễn Hoàng chỉ nhìn năng lực, cho nên cô ta tới đây thử vai cũng rất bình thường.”
...
Các cô vừa đi vừa nói chuyện.
Tả Vân cũng nhìn thấy Lê Niệm, cô rất gây chú ý, không muốn thấy cũng không được.
Tả Vân không còn giả tạo chào hỏi cô như lúc trước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lê Niệm, trong ánh mắt đều là vẻ không cam lòng, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi ngay.
Nhưng Lê Niệm lại mỉm cười vẫy tay với cô ta: “Đã lâu không gặp rồi, gần đây cô có khỏe không?”
Cô đang giễu cợt cô ta đấy à?
Tả Vân nắm chặt lòng bàn tay, miễn cưỡng cười nói: “Đã lâu không gặp, cô cũng tới thử vai sao?”
“Đúng vậy, thật khéo.” Lê Niệm cười híp mắt: “Không nói tới chuyện này nữa, có chuyện tôi đã muốn hỏi cô từ lâu, trước đây cô biết bạn trai của tôi sao?”
Hai chữ “bạn trai” được cô nhấn mạnh.
Trước kia cô rất khó hiểu tại sao Tả Vân lại chán ghét mình, mãi cho đến khi Yến Tây Minh xuất hiện, cô nhìn thấy ánh mắt Tả Vân nhìn anh, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
Tả Vân dừng lại một chút, lúc này không biết nói gì mới là tốt nhất, nhưng không biết vì sao cô ta không hề lảng tránh, mỉm cười nói: “Trước kia cũng có chút quen biết.”
Cô ta cố ý nói mấy lời mơ hồ, muốn cô suy nghĩ nhiều hơn.
Nhưng Lê Niệm không hề ghen tị như trong suy nghĩ của cô ta, chỉ bình tĩnh nói: “À, là vậy sao, vậy hy vọng cô mau cắt đứt đi, cô cũng biết hiện tại anh ấy đã có chủ, tôi cũng không muốn mấy con ong bướm cứ bay xung quanh mãi.”
Cô không hề e dè công khai tuyên bố quyền sở hữu, giọng điệu giống như ra lệnh.
Tả Vân cứng đờ, cố gắng cong môi cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Lúc này Lê Niệm mới mỉm cười: “Thử vai thật tốt nhé.”
Nói xong cô rời đi ngay.
Ánh mắt Tả Vân ghen ghét nhìn theo bóng lưng của cô.
—
Buổi thử vai bắt đầu, từng cô gái một lần lượt đi lên, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, dưới chỉ đạo của đạo diễn, mỗi người sẽ đóng một cách bất kỳ trong kịch bản.
Có thể là do người mới, cho nên cô gái này rất lo lắng, tới mức đọc không rõ lời thoại, Lê Niệm nhìn mặt đạo diễn càng lúc càng nhăn.
Nhiều người như vậy, chỉ có mỗi Tả Vân là diễn không tệ, cô ta bị yêu cầu diễn cảnh ngày đầu tiên nữ chính gặp lại nam chính tại bệnh viện.
Đây là một cảnh bùng nổ của bộ phim, nữ chính liếc mắt một cái đã nhận ra nam chính, cực kỳ kích động, nhưng nam chính lại rất lạnh lùng, hoàn toàn không nhớ rõ cô ấy.
Lê Niệm nhìn thấy Tả Vân che miệng, không thể tin được nhìn vào nam chính dụng cụ hỗ trợ thử vai, nước mắt rơi ngay sau khi nói, hoàn toàn diễn ra được cảnh vui mừng tới mức bật khóc.
Sau khi Tả Vân diễn xong, cả phòng đều xôn xao, ai cũng khen cô ta diễn rất tốt, nhưng Lê Niệm thấy được mày của đạo diễn Hoàng không hề thả lỏng.
Rất nhanh đã tới phiên cô.
Lê Niệm bình tĩnh bước vào, chậm rãi đi từng bước dưới ánh mắt của mọi người, sau khi đạo diễn Hoàng nhìn thấy cô, mày càng nhíu chặt hơn, giống như không biết cô đang tính làm gì.
Lê Niệm ngoảnh mặt làm ngơ.
Cảnh diễn của cô là cảnh đầu tiên của nữ chính, trên đường gặp được ông cụ ngất xỉu vì bệnh tim tái phát, sau đó vội vàng gọi xe cứu thương chạy đi tìm người giúp đỡ.
Lê Niệm nhắm mắt lại hít thở sau, khi mở mắt ra trong chớp mắt, khí chất cô đã thay đổi, trong đôi mắt trong suốt ngây thơ đều là vẻ hoảng sợ, cô quỳ trên mặt đất, nói với khoảng trống trước mắt, muốn chạm vào nhưng lại không dám, liên tục nói với mọi người xung quanh: “Phải làm sao đây? Trời nắng như vậy, nếu để ông ấy nằm ở đây có phải không ổn lắm không?”
Dường như cô nghe thấy người qua đường nói gì đó, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “Con, con không dám động vào...”
...
Cả quá trình cô chỉ diễn với không khí, nhưng xung quanh lại giống như có người, cho dù là cử chỉ hay biểu cảm đều rất sống động.
Cả phòng đều khó tin nhìn chằm chằm cô, ai cũng câm như hến, Tả Vân trợn mắt không thể tin được, cắn môi siết chặt lòng bàn tay.
Sau khi Lê Niệm diễn xong, đạo diễn Hoàng định thần lại, kinh ngạc nhìn cô, trong mắt đều là khen ngợi.
Bởi vì Lê Niệm liên tục có scandals, sau khi bị lộ thân phận là con nhà giàu, khiến cho tất cả mọi người đều xem nhẹ diễn xuất của cô, sau khi cô ra mắt, đóng đủ mọi vai diễn, cho dù không phải là diễn viên, thì cũng đã chứng minh được cô có thực lực, dần về sau mọi người mới hiểu rõ.
Đạo diễn Hoàng nhìn chằm chằm Lê Niệm một lúc lâu, rồi ho nhẹ một tiếng: “Tiếp theo.”
Lê Niệm cúi đầu nói cảm ơn rồi rời đi.
Trên đường về, chị Hồng kinh ngạc nhìn Lê Niệm nhìn với cặp mắt khác xưa, không thể không nói, hiện tại chị ấy cũng rất kinh ngạc: “Chị cảm thấy kỹ thuật diễn của em đã tiến bộ rất nhiều, xem ra em đã luyện tập không ít.”
Lê Niệm nhớ lại mấy ngày nay được Yến Tây Minh dạy học, vẻ mặt không thay đổi: “Đẹp không? Đều là do em dùng thân mình đổi lấy đấy.”
Chị Hồng: “Em nói vậy có ý gì?”
Lê Niệm thở dài, không có thể diện để nói ra.
—
Sau gần một tháng kết quả của buổi thử vai đã có, Lê Niệm được đạo diễn Hoàng chọn, trở thành nữ chính cực kỳ xứng đáng.
Tuy rằng Tả Vân không được chọn, nhưng trong bộ phim này có một vai nữ phụ, Lê Niệm nghe nói là vì đạo diễn Hoàng cảm thấy cô ta diễn khá tốt, nhất là mấy vai yếu ớt, không phù hợp với hình tượng của nữ chính, nhưng rất phù hợp với vai nữ phụ bạch liên hoa.
Vào ngày công bố kết quả, trang chủ của [Trái tim bác sĩ] cũng công bố dàn diễn viên, nam chính đã được quyết định, chính là ảnh đế Ngô Tư Nguyên cô đã từng hợp tác, bài viết đã lên hot search ngay trong đêm đó.
Ngoại trừ Ngô Tư Nguyên đã khiến bộ phim trở nên nổi bật, việc Lê Niệm và Tả Vân đóng chung một bộ phim, cho dù là fans hay là người qua đường đều rất hưng phấn, phải biết rằng hai người này chính là đối thủ của nhau, luôn bị mang ra so sánh, nhưng đến tận bây giờ cả hai mới xuất hiện trong cùng một bộ phim.
Fans của Lê Niệm ăn mừng tập thể, ai cũng ở dưới Weibo của cô chúc mừng cô đã xuống núi.
Có người vui mừng cũng có người mắng chửi, sau khi nghe tin Tả Vân diễn nữ phụ cho Lê Niệm, mắng vai diễn của cô có mờ ám, người như cô sao có thể thắng được.
Sau khi thân phận của cô lộ ra ngoài, có quá nhiều thứ để bọn họ tấn công, những cố gắng trước kia của cô đều bị xem là có người chống lưng.
Ngay khi cuộc chiến của fans và anti fans bùng nổ, đạo diễn Hoàng Nhất Hàn cảm thấy khó chịu, trực tiếp đăng video buổi thử vai trên Weibo, đó đúng là phần thử vai của Lê Niệm.
Cô mặc áo len mỏng xanh nhạt, trang điểm rất nhẹ, ngược lại khuôn mặt càng thêm xinh xắn trong sáng, làn da trắng như ngọc, vẻ mặt đang lo lắng, nói với không khí, tuy rằng trông khá buồn cười, nhưng cô lại diễn giống như thật, khiến người ta không thể nào cười nổi.
Đoạn video này vừa đăng lên, ngay lập tức chặn miệng của tất cả mọi người, lời khen nhiều như mưa.
[Thì ra kỹ năng diễn của Lê Niệm tốt vậy sao? Trước kia tôi không phát hiện đấy!]
[Trước kia cô ấy chỉ đóng phim thần tượng, hạn chế quá nhiều, cho nên mới không nhìn ra được, là do ảo giác của tôi sao? Cảm giác cô ấy lại đẹp hơn rồi.]
[Câu hỏi về make up, kiểu trang điểm này thật sự rất hợp với cô ấy! Cho tui hỏi số màu son đi!]
[Không hổ là nữ thần của tôi từ xưa tới giờ, tuyệt vời, các chị em phải biết quý trọng đó, chị gái không thiếu tiền, nếu không muốn diễn thì sẽ không diễn nữa, chị ấy là vì chúng ta mới kiên trì đến tận bây giờ hu hu hu.]
Ở trên mạng thảo luận sôi nổi, rất nhanh quá trình quay [Trái tim bác sĩ] đã bắt đầu, phải ở đoàn phim tận bốn tháng, Lê Niệm nói với Yến Tây Minh đầu tiên.
Yến Tây Minh không vui cho lắm: “Vì sao lại lâu như vậy?”
Lê Niệm nghĩ: “Chắc là do nội dung của bộ phim khá nhiều? Vốn dĩ đó chính là tiểu thuyết dài tập mà.”
Yến Tây Minh lại hỏi: “Mọi người quay phim ở đâu?”
Lê Niệm: “TVB city ở thành phố C, có thể tới bệnh viện địa phương để lấy cảnh, sao vậy anh?”
Biểu cảm của Yến Tây Minh không nghe ra được đang vui hay giận “Không có gì.”
Bởi vì khoảng thời gian dài tiếp theo sẽ không được gặp mặt nhau, cho nên Lê Niệm để dành hết mấy ngày rảnh rỗi ở nhà quấn quýt với Yến Tây Minh.
Đương nhiên Yến Tây Minh sẽ không từ chối, ngày nào cũng đè cô ra, cuối cùng Lê Niệm cắn răng, chịu cơn đau lưng bước vào đoàn phim.
Ngày đầu tiên, Lê Niệm gặp Ngô Tư Nguyên lúc trước từng hợp tác, cảm thấy khá có thiện cảm, vui vẻ chào hỏi anh ta: “Đã lâu không gặp, bộ phim khoa học viễn tưởng anh đóng vai chính mới chiếu, em đã xem rồi, rất hay đó!”
“...Đã lâu không gặp.”
Ngô Tư Nguyên nhìn thấy Lê Niệm cười tươi, ánh mắt hơi rung động.
Anh ta động lòng rồi, trước kia đóng phim với Lê Niệm, chưa từng nhìn thấy cô cười tươi đến vậy, không hề lo lắng, thuần khiết như tuyết.
Anh ta chần chờ một chút, câu hỏi có chút không thích hợp: “Chuyện trên mạng là thật sao?”
Cô thật sự đang yêu đương à?
Đột nhiên anh ta cảm thấy có chút không thoải mái, thật ra anh ta có ấn tượng rất tốt về Lê Niệm, chỉ là vì thân phận nên rất khó để nói thành lời.
“Hả?” Lê Niệm cho rằng anh ta đang nói tới gia thế của cô: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt lắm đâu.”
“Tôi cảm nhận được, tốt hơn em vẫn nên suy nghĩ thật kỹ.” Ngô Tư Nguyên cẩn thận nói: “Theo như anh biết, đa số các ông chủ lớn đều rất...đa tình.”
Đặc biệt là giới giải trí hỗn loạn này.
Ngô Tư Nguyên nói rất ẩn ý, hy vọng cô quay đầu là bờ, không cần bị tình yêu làm mờ mắt.
Lúc này Lê Niệm mới nhận ra anh ta đang nói tới Yến Tây Minh, khi cô tính nói gì đó, ánh mắt vô tình nhìn phía sau lưng anh ta, kinh ngạc nói: “Anh...sao anh lại ở đây?”
Ngô Tư Nguyên sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Phía sau, người bọn họ vừa nhắc tới đang đứng đó đút tay vào túi quần, mặc tây trang chỉnh tề, khí chất lạnh lùng đang kiềm chế, anh híp mắt, đôi mắt đen dưới cặp kính gọng vàng thờ ơ nhìn về phía bọn họ.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, Ngô Tư Nguyên có theo dõi tin tức của Lê Niệm, liếc mắt một cái nhận đã nhận ra được đây là người bạn trai trong truyền thuyết của Lê Niệm.
Đúng lúc này, đạo diễn Hoàng cũng đi tới, vỗ vai Yến Tây Minh nói: “Đến đây, giới thiệu cho mọi người biết một chút, đây là vị bác sĩ tôi đặc biệt mời tới để giúp mọi người, người ta là bác sĩ hàng thật giá thật, nhưng ngày tới người ta sẽ phụ trách tư vấn chuyên môn cho chúng ta.”