Edit: Rùa
Ngày hôm sau, Ứng Hoan vẫn tới câu lạc bộ làm thêm, gần đây câu lạc bộ tương đối thiếu người, bởi vì vừa kết thúc thi đấu, vận động viên cần có thời gian nghỉ ngơi.
Khác với các môn thể thao khác, cơ thể các quyền thủ thường bị tổn thương khá lớn, mỗi lần kết thúc một mùa thi đấu đều phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể làm thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Câu lạc bộ còn có các quyền thủ khác, cùng với các thành viên mới được tuyển vào, công việc chủ yếu của Ứng Hoan là giúp bọn họ xử lý vết thương trong quá trình huấn luyện, cô ngôi trên sô pha trong phòng nghỉ, lấy ra tập giấy phác họa từ trong ba lo.
Ngày hôm qua cô đã suy nghĩ kỹ, sẽ vẽ lại cảnh Từ Kính Dư đứng ở cửa bệnh viện.
Vẽ bằng màu nước, nhất định sẽ rất đẹp.
Ứng Hoan phác họa một lần trong đầu, cầm lấy bút bắt đầu vẽ. Hôm nay cô mặc áo lông mỏng, tóc dài đen nhánh thả bên hông, đuôi tóc hơi cong, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa, dừng lại bên chân cô, bác sĩ Hàn đi qua, dừng một chút, cười cười, lấy di động ra chụp lại khoảng khắc này.
Ứng Hoan quá mức chuyên chú, căn bản không chú ý.
Bác sĩ Hàn lên tiếng: "Ứng Hoan, chị có việc ra ngoài, phải mất một lúc mới có thể về, em chú ý bọn họ giúp chị."
Ứng Hoan vội vàng ngẩng đầu, quay lại nhìn cô, cười nói: "Vâng, chị đi đi."
Bác sĩ Hàn đi rồi, Ứng Hoan đứng lên nhìn một vòng, không thấy có chuyện gì lại ngồi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Chu Bách Hạo đi đến, dừng xe ở trước cửa câu lạc bộ, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi an tĩnh như một bức họa qua khung cửa sát đất, anh nhướng mày, chạy xe đến mảnh đất trống bên cửa sổ. Chu Bách Hạo ngồi trên xe nhìn một hồi, bước xuống xe, đi đến trước cửa gõ vài cái.
Cốc cốc cốc___
Ứng Hoan nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Chu Bách Hạo, vội đem bức tranh đang vẽ dở bỏ vào trong ba lô, mỉm cười chào: "Chu tổng."
Chu Bách Hạo không nghe thấy, nhưng nhìn khẩu hình có thể đoán được, anh cười một tiếng, chỉ chỉ bên trong.
Ứng Hoan thấy anh bước qua cửa chính, biết anh muốn đến đây, cô khom lưng nhét nốt phần bức tranh còn ở bên ngoài vào. Ông chủ đã tới, cô tất nhiên không thể vẽ nữa, chỉ có thể nhét lại vào ba lô.
Chu Bách Hạo đi đến trước mặt cô, thấy cô đang cất tập tranh, nhẹ nhàng nói: "Hiện tại không có việc gì, em cứ vẽ tiếp đi."
Ứng Hoan nào không biết xấu hổ mà tiếp tục, lắc lắc đầu: "Không cần, có thời gian tôi sẽ vẽ tiếp."
"Vẽ gì vậy? Nhìn rất nghiêm túc."
Chu Bách Hạo ngồi xuống đối diện cô, nhớ tới bộ dáng chuyên chú của cô, nhịn không được mà cười.
Ứng Hoan hơi dừng, "Vẽ cho Từ Kính Dư một bức họa, chọc anh ấy nổi giận, muốn xin lỗi."
Chu Bách Hạo: "..."
Vẽ Từ Kính Dư?
Anh nhìn cô, khóe miệng hơi cong: "Vẽ cho tôi một bức?"
Ứng Hoan hơi sửng sốt, nhìn về mặt anh, bình thường Chu Bách Hạo không hay tới câu lạc bộ, cho dù tới cũng không ở lại lâu, cho nên cô còn không quen anh bằng bọn Thạch Lỗi, ít nhất nói cô vẽ Trần Sâm Nhiên cô còn có thể vẽ được.
Nhưng Chu Bách Hạo...
Cô có thể nhận ra anh ta, nhưng lại không thể vẽ được.
Ứng Hoan chỉ có thể thành thật: "Tôi... có chút mù mặt, tôi không gặp anh nhiều, cho nên dù muốn vẽ cũng rất khó."
Chu Bách Hạo ngẩn người, nhìn cô một lười, một bộ khó có thể tin: "Em bị mù mặt?"
Ứng Hoan rất ít khi nhận mình bị mù mặt trước mặt người khác, lúc này chỉ có thể căng da đầu gật gật: "Chỉ một chút, không phải nghiêm trọng, thành viên trong câu lạc bộ tôi có thể nhớ được, sẽ không nhận sai."
Chu Bách Hạo dường như bị đả kích, từ dáng người đến gia thế anh đều có cả, phụ nữ theo đuổi anh cũng không ít thế mà ở chỗ Ứng Hoan nửa ngày thì đến cả Thạch Lỗi anh cũng không bằng? Anh trầm mặc vài giây, bông dưng cười: "Không sao cả, tôi ngồi đây cho em vẽ thì có thể vẽ chứ?"
Ứng Hoan: "....Có thể."
Chu Bách Hạo vừa muốn tìm một tư thế thích hợp, Ngô Khởi đã kêu anh: "Đúng rồi, Chu tổng, đội Quyền Anh quốc gia cho người tới, có lẽ tối nay chúng ta phải tiếp đón một chút."
Hai lần trước giải đấu Quyền anh thế giới WSB đều chọn người của câu lạc bộ Thiên Bác đại diện cho Trung Quốc đi thi, lần này vẫn quyết định chọn bọn họ, vòng đầu tiên sẽ vào tháng năm sau.
WSB là một trong những giải đấu của Olympic, cho nên Chu Bách Hạo rất coi trọng, vừa nghe liền trực tiếp đứng lên, nhìn về phía Ứng Hoan, cười nói: "Sau này lại vẽ đi, chờ về sau khi em có thể nhớ kỹ tôi rồi lại vẽ."
Ứng Hoan có chút quẫn, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng."
Chu Bách Hạo nhếch miệng cười, rời đi cùng Ngô Khởi.
Một lát sau, Ứng Hoan lại lấy bản vẽ ra tiếp tục phác thảo.
Phác thảo hoàn thành, cô nhìn lại một lần, nhịn không được mỉm cười, phía sau liền truyền đến tiếng cười nhạo khinh thường: "Có người bị thương, cô còn nhàn nhã ngồi đây vẽ hình đàn ông?"
Ứng Hoan hoảng sợ, quay đầu lại liền thấy Trần Sâm Nhiên đứng phía sau, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô lập tức đem bản phác họa nhét vào balo, trấn tĩnh nói: "Tôi sẽ qua ngay."
Ứng Hoan kéo khóa balo, nhìn thoáng qua khu huấn luyện, vội đi qua.
Trần Sâm Nhiên đứng tại chỗ, nhìn balo cô để trên sô pha, vừa rồi cậu ta đã thấy hình cô vẽ, nhìn rất rõ ràng, người cô vẽ là Từ Kính Dư. Cậu trầm mặc một hồi, khóe miệng nâng lên một nụ cười trào phúng, cô ấy thích Từ Kính Dư?
Trần Sâm Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Ứng Hoan.
Có quyền thủ mới đến không cẩn thận bị thương đầu gối, Ứng Hoan dang ngồi trước mặt cậu ta kiểm tra, cô đè đầu gối cậu ta lại, ôn nhu hỏi: "Nơi này đau không? Hay nơi này?"
"Có lẽ bị thương đến dây chằng, vẫn nên đến bệnh viện chụp MRI xem có nghiêm trọng không."
"Không nghiêm trọng như vậy, cậu không cần lo lắng, nhưng vẫn phải đi làm kiểm tra."
"Tôi đi tìm người lái xe đưa cậu đi."
Trần Sâm Nhiên nhìn cô bận trước bận sau, mặt không có biểu cảm mà trở về tiếp tục huấn luyện, trong lòng cậu tỏ vẻ khinh thường: Cũng phải, Từ Kính Dư bảo vệ cô ta như vậy, cô ta khẳng định thích anh ta."
...........
Nhóm vận động viên tham gia dự thi được nghỉ gần nửa tháng, cuối cùng cũng quay lại huấn luyện.
Buổi trưa, sau khi Ứng Hoan tan học liền mang theo balo đến câu lạc bộ, trên đường còn ghé vào hiệu sách mua mấy quyển tư liệu tiếng Anh cấp bốn và cấp sáu, Từ Kính Dư ăn trưa xong liền đi ra ngoài hít thở không khí, thấy cô mặc áo lông màu tím nhạt đi tới, làn da trắng tuyết, không buộc tóc, trong ngực ôm một chồng sách, cả người toát ra hơi thở tri thức.
Anh nhướng mày, bước về phía cô.
Đã mấy ngày Ứng Hoan không gặp Từ Kính Dư, có lẽ anh giống Ứng Trì, đều đang đi học bù. Hôm nay Từ Kính Dư vẫn mặc đồng phục bóng chày màu đỏ, dường như tóc anh dài hơn trước một ít, thoạt nhìn có chút lười biếng, anh trực tiếp duỗi tay lấy đi mấy quyển sách trong ngực cô, một tay khác lại xách lên cặp sách của cô, ước lượng, cười nhạt: "Nhiều như vậy, đọc hết được sao? Hay cô chuẩn bị đem chỗ sách này ăn hết?"
Ứng Hoan: "...."
Cô tức giận trừng anh: "Tan học tôi liền đến đây, thuận tiện mượn mấy quyển sách tham khảo ở thư viện."
Từ Kính Dư liếc nhìn tài liệu tham khảo tiếng Anh cấp sáu, cúi đầu nhìn cô: "Thi tiếng Anh cấp sáu?"
Ứng Hoan gật đầu: "Ừ."
Từ Kính Dư cười: "Vừa lúc tôi cũng phải thi, giúp tôi tóm tắt phần trọng điểm, tôi không có thời gian."
"Được."
Ứng Hoan ngoan ngoãn đáp ứng.
Từ Kính Dư lại lật xem mấy quyển phía dưới, phát hiện còn có tiếng Anh cấp bốn, anh liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Cấp bốn là cho tiểu tổ tông?"
Ứng Hoan đã quen anh gọi Ứng Trì như thế, gật đầu nói: "Phải, tôi muốn nó thi một lần liền qua tiếng Anh cấp bốn, huấn luyện viên Ngô nói các anh sẽ tham gia WSB, nếu không thể tham gia Olympic thì sẽ tham gia giải thi đấu cá nhân APB, tôi sợ về sau nó sẽ quên hết từ đơn, cho nên muốn nó thi nhân lúc còn sớm."
Mấy người này, hết đổi ngành rồi lưu ban, người lớn nhất câu lạc bộ đã tuổi nhưng vẫn chưa tốt nghiệp.
Cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Từ Kính Dư tạm nghỉ học hơn một năm, ngẩng đầu tò mò nhìn anh: "Nghe nói lúc trước anh tạm nghỉ học hơn một năm, tại sao vậy?"
"Đầu gối bị thương trong lúc thi đấu do đối thủ phạm quy, đi Mỹ chữa trị." Từ Kính Dư đi phía trước, thuận miệng nói, "Đi tám tháng, cho nên dứt khoát nghỉ học luôn."
Ứng Hoan không nghĩ tới lý do này, ánh mắt cô dời xuống, dừng ở hai chân của anh, nhìn đến có chút xuất thần.
Hai người đi tới cửa, Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô, hỏi: "Tranh của tôi đâu?"
Ứng Hoan vội ngẩng đầu, nói: "Ở trong ba lô, đợi chút nữa tôi đưa cho anh."
Từ Kính Dư gật đầu, mang toàn bộ sách của cô để lên bàn trong khu nghỉ ngơi, thuận tay cầm một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng ngậm, anh ném cho Ứng Hoan một cái, Ứng Hoan khó khăn tiếp được, cầm cái kẹo trong tay, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích bạc hà, cái kẹo lần trước anh cho tôi vẫn còn ở trong ba lô đây."
Cô khom lưng, kéo khóa ba lô, lấy ra một cái kẹo bạc hà giống y đúc cái đang cầm trên tay.
Từ Kính Dư nhìn kẹo bạc hà trong tay cô, nhớ tới hôm đó là lần đầu tiên anh thi đấu hạng cân kg, anh cố ý vứt cho cô, anh cúi người lấy kẹo bạc hà, nhướng mày nói: "Đã lâu như vậy rồi, còn giữ."
"Thật không thích bạc hà?"
"Không thích...."
"Kem đánh răng vị bạc hà cũng không thích?"
"Vậy nếu bạn trai vừa ăn kẹo bạc hà xong liền muốn hôn cô, có cho hôn hay không?"
"...."
Ứng Hoan trừng lớn đôi mắt, không biết tại sao lại nói đến chuyện hôn môi rồi, cô nhìn anh, Từ Kính Dư dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu cười đến có chút không đứng đắn. Tim cô bỗng nhiên như bị kéo nhẹ, giống như một cây huyền cầm bị người khẽ gảy, chạm một cái, liền run một lần.
Từ Kính Dư thong thả ung dung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Ứng Trì đang bước nhanh chạy vào, anh nhíu mày.
Tiểu tổ tông lại tới đoạt người.
Tai Ứng Hoan đỏ ửng, bỏ vào viên kẹo vào đĩa, trấn tĩnh nói: "Không cho."
Ăn kẹo bạc hà hôn môi cùng đeo niềng răng hôn môi giống nhau, cô không thể nào tiếp thu.
Từ Kính Dư cúi đầu cười cười, lại đem viên kẹo bạc hà kia bỏ vào ba lô của cô, kéo khóa lên, cúi đầu nhìn cô: "Tranh của tôi."
Ứng Hoan lấy từ trong ba lô một tập phác thảo, ở phía dưới cùng rút ra một bức tranh, giống như hiến vật quý mà đưa cho anh: "Có phải rất giống hay không? Màu sắc cũng rất ấm áp đúng không? Tôi mang đi bọc một lớp màng cho nó, dính vào nước cũng không sợ hỏng."
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn bức tranh, "Đây là phòng khám?"
Ứng Hoan gật đầu: "Phải phải, tôi... Ngày đầu tiên đeo niềng răng đó, anh ở đây."
"A?" Từ Kính Dư chuyển ánh mắt lên khuôn mặt cô, hơi nhướng mày, "Ứng Tiểu Hoan, sớm như vậy cô đã nhớ tôi rồi?"
Ứng Hoan dừng một chút: "Ừ."
Từ Kính Dư cười nhẹ vài tiếng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ứng Trì đã chạy đến trước mặt, anh đưa tranh cho Ứng Hoan, "giúp tôi bảo quản, tối lại đưa cho tôi."
"Được."
Ứng Hoan bỏ tranh vào tập phác họa, thấy Ứng Trì, chỉ chỉ tài liệu thi tiếng Anh trên bàn: "Chị mua cho em, đợi chút có thời gian rảnh thì xem một chút, buổi tối nhớ mang về ký túc xá."
Ứng Trì nhìn Từ Kính Dư, có chút khó chịu khi thấy anh đứng gần Ứng Hoan như vậy, kéo Ứng Hoan dịch ra: "Chị, chị lại đây."
Ứng Hoan bị cậu kéo qua, "Làm gì?"
Ứng Trì đem ba lô ném lên sô pha, Từ Kính Dư liếc nhìn cậu, bỏ tay vào túi quần, xoay người đi ra ngoài.
"Lát nữa chị giúp em chép lại bài học được không?"
"Được."
"Rất nhiều, tối hôm qua em chép rất lâu..."
"Đưa chị xem."
"Ở đấy có mấy bài, em viết cũng được kha khá rồi, đợi chút nữa em đi huấn luyện, chị chép nốt giúp em, ngày mai tiết tự học em phải trả vở cho bạn học rồi."
"Được, em đi huấn luyện đi, tiếng Anh cấp bốn chị sẽ tổng hợp lại phần trọng điểm cho em."
........
Từ Kính Dư quay đầu lại, thấy hai chị em dựa đầu vào nhau, rất thân mật, Ứng Hoan đối với Ứng Trì giống như chỉ cần cậu muốn cô đều đáp ứng, sủng vô cùng.
Thật mẹ nó, đúng là tiểu tổ tông.
Anh hoài nghi có phải nhà cô trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô đã bị nô dịch hay không.
Từ Kính Dư nhíu mày, cảm thấy khả năng này rất lớn, sau nhất định phải hỏi cô.
Ứng Hoan chép lại bài học cho Ứng Trì xong, lại đánh dấu phần trọng điểm, mới đứng dậy đi đến khu dụng cụ luyện tập nhìn một vòng xem có vận động viên nào cần giúp đỡ hay không, Từ Kính Dư ở một mình trong phòng huấn luyện nhỏ, lúc cô đi đến, anh vừa kết thúc huấn luyện, đưa lưng về phía cô, mô hồ trên cơ thể chảy theo đường cong cơ bắp xuống phía lưng quần.
Anh vẫn mặc quần quyền anh màu đỏ, lưng quần có chút thấp, Ứng Hoan thấy anh xoa xoa eo, bỗng nhiên nhớ tới lần trước cô đã chọc vào eo của anh, eo anh rất thon.
Con trai có eo thon... Kỳ thật rất gợi cảm.
Từ Kính Dư cầm khăn lông lau mồ hôi, xoay người liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng ở cửa, anh cười một chút: "Đứng ở đấy nghĩ cái gì?"
Ứng Hoan cũng không thể nói cô đang nhìn eo của anh.
Cô cúi đầu, có chút hàm hồ mà nói sang chuyện khác: "Có phải anh đặc biệt thích màu đỏ hay không?"
Từ Kính Dư: "Màu Quốc kỳ, khó coi sao?"
Kỳ thật, làn da của anh không được coi là trắng, nhưng ngũ quan rất đẹp, dáng người cũng tốt, mặc màu đỏ khiến cả người thêm phần khí phách và hăng hái, mười phần khí chất.
Cô cảm thấy Từ Kính Dư thích hợp với mù đỏ.
Ứng Hoan nhìn anh, trả lời thật: "Đẹp, chỉ là có rất ít người chỉ mặc một màu..."
Trong đầu cô chợt lóe, không phải cả quần lót của anh cũng là màu đỏ chứ?
Nói không chừng.
Rất tao khí đấy....
Cô không nhịn được muốn cười.
Từ Kính Dư vừa thấy sắc mặt cô liền biết cô nghĩ cái gì, thần sắc tự nhiên nói: "Bên trong không phải màu đỏ, màu đen."
Ứng Hoan: "...."
Từ Kính Dư dựa người vào dụng cụ luyện tập, cả người lười biếng liếc cô, lại muốn trêu chọc cô một chút.
Ngón tay anh móc vào đi lưng, hơi kéo ra ngoài, ngừng một chút, thả ra, đai lưng to rộng đập vào cơ bụng "bang" một tiếng, cười hỏi cô: "Muốn xác nhận một chút sao?"
Ứng Hoan ngơ ngác nhìn động tác của anh, bên tai nóng như thiêu cháy, "Không cần..."
Ai muốn xem bên trong anh mặc màu gì!
Từ Kính Dư khom lưng, trực tiếp mặc vào, cầm theo bình nước đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn thấy tai cô đỏ ửng, giơ tay nhéo, "Lỗ tai đỏ cái gì? Không xem thì không xem, lại không ép cô."
Từ Kính Dư dừng một chút, trực tiếp duỗi tay đến trước mặt cô.
Ứng Hoan nhìn bàn tay to rộng của anh.
Bộp______
Một cái tát đánh vào lòng bàn tay anh.