Sau giờ ngọ, hậu viện Đông Phương phủ tụ tập một nhóm người, đoàn người làm thành một vòng tròn, vây quanh ở tâm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang vọng khắp nơi, người người trên mặt đều mang theo nụ cười nhìn chăm chú vào bóng dáng thanh thoát kia.
“Tiểu Vũ, ngươi xem ta có phải học được rất nhanh hay không?”, nụ cười tuyệt mỹ tràn đầy chói lọi, thấy nàng dù là đá bằng sườn hoặc là đá sau, thậm chí là nhào lộn trên không trung, quả cầu vẫn không rơi xuống đất. Thân ảnh màu điệp mê người, hoàn toàn thu hút được ánh mắt của mọi người. “Ừ, Lạc cô nương rất thông minh, vừa học liền biết”, tên thiếu niên Tiểu Vũ gầy gò, trên mặt hiện đầy ngượng ngùng, ánh mắt ái mộ thủy chung đuổi theo bóng dáng của nàng.
“Nha đầu Tiểu Thanh, ngươi không phải nói nha hoàn bên người Đại thiếu gia diện mạo bình thường sao? Sao lại biến thành một mỹ nhân tựa thiên tiên như vậy?”, lão Triệu đầu bếp cũng bị tiếng cười hấp dẫn, lúc này mới tìm tới coi, vậy mà vừa mới nhìn, lại không nỡ đi, tò mò lôi kéo Tiểu Thanh một bên đang nhìn mê mẩn, thấp giọng hỏi.
”Đó là bởi vì Băng Nhi lúc trước là dịch dung nha, còn nàng cũng không phải là nha hoàn, hiện tại nàng là người trong lòng Đại thiếu gia đấy”.
Tiểu Thanh đơn giản đem sự tình ngọn nguồn nói một lần, người chung quanh nghe được kinh ngạc không dứt. Nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Băng Nhi, lần đầu thấy một người xinh đẹp có thể đem quả cầu đá linh hoạt như vậy, hơn nữa nàng còn mới học qua, Băng Nhi thật là khiến người ta kinh ngạc!
Vây xung quanh Tiểu Thanh, sau khi nghe xong chuyện tình từ đầu đến cuối, người người ai cũng ca ngợi, hận người bị đả thương hai mắt không phải là mình.
“Nếu như hai mắt tạm thời mù mà có thể đổi lấy một vị mỹ nhân làm bạn như vậy ta cũng cam lòng”, một người trong đó không nhịn được đem suy nghĩ trong lòng nói ra, làm đoàn người cũng phụ họa theo. “Ban ngày mà các ngươi mộng tưởng hão huyền gì vậy”, Tiểu Thanh tức giận liếc bọn họ một cái.
“Các ngươi ở đây đang làm cái gì vậy?”. Bỗng dưng, một đạo thanh âm hùng hậu không vui vang lên, mọi người nghe tiếng, đầu tiên là rùng mình một bữa, trong nháy mắt liền tan tác như ong vỡ tổ tản đi.
Ở sân trống rỗng một chút làm cho Đông Phương Lăng có thể thấy rõ bóng người được vây xung quanh. Băng Nhi bị hắn đột nhiên lên tiếng cho làm sợ, lực đạo đá quả cầu nhất thời quá mạnh khiến quả cầu bị nàng đá bay ra ngoài.
Nàng hô nhỏ một tiếng, thân hình nhảy theo, định chặn lại ở giữa không trung. Thân hình cao lớn nhanh hơn nàng một bước, ở giữa không trung tiếp được, sau đó cánh tay sắt ngầm nhấc lên, chế trụ vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đem nàng ôm trức ngực, hai người cùng nhau nhẹ nhàng rơi xuống đất.
”Đông Phương Lăng”, đôi mắt đẹp trong suốt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn ngưng lại, sợ hãi thấp tiếng gọi. “Ta dặn dò nàng cái gì? Kết quả nàng lại chạy đến nơi này, để cho ta tìm khắp cả phủ”, Đông Phương Lăng sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn người trong ngực, lúc hắn trong lòng nóng như lửa đốt tìm mọi nơi không ra nàng, nàng lại ở nơi này vui vẻ bất tận.
Nhìn chăm chú nàng vì chảy mồ hôi mà hai gò má ửng đỏ, làm dung nhan thanh lệ của nàng tăng thêm vẻ kiều mỵ, đáy lòng nhanh chóng phát ra một cỗ hỏa khí điên cuồng không rõ, nàng dám đem bộ dáng quyến rũ mê người của mình để cho mọi người thấy, cái này đáng ra nên chỉ thuộc về hắn. Cánh tay bên hông không ngừng siết chặc làm nàng rõ ràng cảm nhận được cơn giận của hắn, không dám ngước mắt nhìn, đôi mắt đẹp hướng về phía lồng ngực của hắn, yếu ớt giải thích: “Ta nhớ là chàng cùng Đông Phương Ngạo đang thương thảo chuyện chắc chưa xong nhanh như vậy nên liền đi xung quanh một chút, Tiểu Vũ ở phòng bếp thấy ta nhàm chán liền hảo tâm dạy ta đá cầu, ta cao hứng vui đùa liền quên thời gian”.
“Đá cầu chơi rất hay sao?”, khuôn mặt tuấn lãng cúi thấp, trên mặt mặc dù mỉm cười, đáy mắt lại chưa kịp cười.
“Chơi rất hay… a!”, Băng Nhi nhất thời bối rối, đôi mắt đẹp chống lại cặp đen đồng nheo lại, trong bụng thầm kêu hỏng bét, nụ cười xinh đẹp trên mặt hết sức cứng ngắc.
”Lần tới muốn chơi, phải ở bên trong Tử tiêu viện, ta có thể chơi với nàng”, từ trong lồng ngực lấy ra khăn mặt, thay nàng lau đi mồ hôi mỏng bên trán, khẩu khí nén giận, cử động ôn nhu.
“Tại sao?”, thấy hắn tựa hồ hơi trì hoãn tức giận, trộm dò xét hắn một cái, nàng nhỏ giọng hỏi chút nghi vấn.
“Bởi vì hắn ghen! Ta nói có đúng không, đại ca?”, một đạo thanh âm sang sảng cười, trước sắc mặt đang biến của Đông Phương Lăng vang lên, từ hành lang gấp khúc phía sau hai người, một bóng dáng cao to đi ra. Nghe vậy, đôi mắt đẹp tò mò nhìn chăm chú vào Đông Phương Lăng, nhìn thấy trên mặt tuấn lãng khả nghi ửng hồng, bờ môi không khỏi vung lên vẻ cười như hoa, trong ngực tràn đầy vui sướng. Đông Phương Lăng trừng mắt cảnh cáo người cười đến không biết sống chết, lạnh lùng thốt: “Đệ tới đây làm gì?”.
Đông Phương Ngạo thấy ánh mắt cảnh cáo, vô cùng thức thời thu hồi nụ cười trên mặt, thay bằng vẻ mặt đứng đắn. “Mới vừa ngoài cửa có người cầm phong thư này đến bảo là muốn giao cho Băng Nhi”.
”Giao cho ta?”, Băng Nhi khẽ quái lạ nhận lấy phong thư hắn đưa tới, muốn rời đi khỏi người Đông Phương Lăng nhưng ở bên hông lại truyền tới lực đạo không cho phép, không thể làm gì khác hơn là ở trong lồng ngực của hắn rút thư ra xem.
Nhìn xong rất nhanh, trên mặt thanh lệ có chút lo lắng, đôi mắt đẹp thấy hắn nhìn, vội la lên: “Là cha ta viết cho ta, ở trong thư nhắc tới có việc gấp, muốn ta nhanh chóng về nhà, ta muốn lập tức rời đi”.
Đông Phương Lăng không để ý nàng vội gấp thư lại, liền rút thư trong tay nàng, sau khi nhìn xong nội dung trong thư, trên gương mặt tuấn tú bất động thanh sắc, một đôi đen đồng vẫn thâm trầm nhìn thẳng nàng.
“Có cần ta cùng nàng trở về hay không?”. “Không cần”, nàng vội vàng kích động ngăn cản, nhìn thấy hắn ánh mắt hồ nghi, lúc này giọng nói mới nhẹ nhàng chậm chạp giải thích: “Ta nghĩ thừa cơ hội này hướng cha ta nói chuyện hai người chúng ta, chàng gặp không có tiện”. Lúc đôi đen đồng lạnh lẽo của hắn nhìn soi mói, mồ hôi lạnh lướt qua lưng nàng, thiếu chút nữa đã quên người này có nhiều nhạy cảm.
“Chuyện xong xuôi, nàng sẽ mau chóng trở lại chứ?”, bàn tay đem sợi tóc của nàng bị gió thổi loạn vén ra sau tai nàng, lại cảm nhận được nàng khẽ run rẩy, thu lại đáy mắt xẹt qua vẻ lệ quang.
”Ta nhất định sẽ sớm trở về”, Băng Nhi gật đầu như bằm tỏi, đôi mắt đẹp lại chỉ dám nhìn chằm chằm lồng ngực của hắn, không dám nhìn thẳng hắn. “Vậy hãy mau đi thu thập hành lý đi”, hai cánh tay vừa mới buông bên hông nàng ra, nàng liền khẩn cấp xoay người, tăng nhanh cước bộ rời đi. “Băng Nhi”, phía sau truyền đến kêu, làm nàng chạy gấp nện một bước, chậm chạp xoay người đối mặt với hắn.
“Không có gì, trên đường cẩn thận một chút. Đừng quên nàng từng đã đáp ứng chuyện của ta, tuyệt sẽ không để cho thân mình gặp nguy hiểm, càng sẽ không làm cho mình bị thương”, trên gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng thâm trầm khó dò, nhìn chăm chú nụ cười trắng bệch của nàng, nàng nhẹ gật đầu, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
“Đại ca có vấn đề gì không?”, Đông Phương Ngạo ở một bên quan sát hồi lâu, đồng thời hỏi thăm, cước bộ lại lui về phía sau. Hai mươi mấy năm làm huynh đệ không phải là giả dối, sắc mặt đại ca từ từ âm trầm, gân xanh trên trán nổi lên, ngay cả một đôi đen đồng cũng là phiếm mạnh mẽ ánh sáng lạnh, đây rõ ràng là điềm báo nổi giận. Hắn đã lâu không thấy đại ca giận dữ. Mà đại ca tức giận mãnh liệt, rất rõ ràng là nhằm vào Băng Nhi. Bất luận là nguyên nhân nào, tóm lại hắn chúc phúc Lạc Băng Nhi
Trong phòng nhỏ chứa củi phía sau Di hồng viện, hơn mười người thiếu nữ ngồi đứng, người người trên mặt ngoại trừ kinh hãi còn lại cũng chỉ có không ngừng rơi nước mắt.
Bị vây bên trong một đám thiếu nữ, có thân hình bình tĩnh, cho dù đang mặc quần áo vải thô vẫn khó nén dung mạo xuất sắc của nàng, thiếu nữ này chính là vì tra án mà đến – Lạc Băng Nhi. Sau khi nàng rời khỏi Đông Phương phủ liền cùng Ngọc Diện Thần Bộ hội hợp, y theo kế hoạch giả trang thành nữ cô nhi không có họ hàng nương nhờ, quả nhiên nàng mới đến đường cái không bao lâu đã bị theo dõi, mấy tên giả vờ người hảo tâm tiến lên muốn trợ giúp nàng, nàng liền tương kế tựu kế, làm bộ bị lừa gạt theo tới nơi này.
dceffffdf
Hôm nay, nàng đã thành công thâm nhập vào, làm sao lấy được bằng chứng tội danh Lưu huyện lệnh và cứu những thiếu nữ này rời đi mới là việc cấp bách. “Cô nương, tại sao ngươi một chút cũng không sợ?”, một cô thiếu nữ bên cạnh nàng thấy nàng từ khi bị bắt vào trên mặt chẳng những không có một tia kinh hoảng, ngược lại trấn tĩnh dị thường, không nhịn được tò mò hỏi.
Băng Nhi xoay người nhìn sang mới phát hiện tuổi nàng xem ra cũng xấp xỉ mình, gương mặt cũng xinh đẹp lúc này đang tràn đầy quan tâm. Dưới loại tình huống này, tự lo còn không xong mà còn có thể quan tâm người khác, không khỏi làm Băng Nhi đối với nàng có hảo cảm.
“Ngươi tên là gì, làm sao bị bắt tới đây?”
“Ta tên Tiểu Liên, cùng đại ca tới nơi này tìm người thân, đều tại ta không nghe lời, không chịu ở khách điếm đợi đại ca của ta, ham chơi chạy ra đường xem náo nhiệt. Ta chỉ lo chơi, hồn nhiên không biết có người theo dõi, đến lúc phát hiện lại không còn trốn kịp nữa, bị hai người làm cho hôn mê, tỉnh lại đã ở nơi này”, Tiểu Liên thở dài, trên mặt hiện đầy sầu khổ, nàng hiện tại lo lắng Thiếu Khâm Ca nếu là tìm không được nàng, lúc này đích thị là lòng như lửa đốt, nhưng nàng lại không có biện pháp thoát khỏi nơi này.
“Ngươi bị mang đến đây đã bao lâu? Những người khác cũng giống như vậy ư?”, Băng Nhi thấy nàng khổ sở, đồng tình nhẹ nắm tay nàng, thấp giọng hỏi nữa.
“Đã ba ngày, các nàng cũng giống ta, lúc trước còn có mấy vị cô nương diện mạo tương đối xinh đẹp, nhưng kể từ khi bị bọn họ mang đi ra ngoài cũng chưa thấy các nàng trở lại nữa. Mà người lưu lại mỗi ngày một giảm bớt, mọi người cũng không biết người tiếp theo đến phiên người nào”.
Tiểu Liên đem hết tất cả những gì nàng biết nói cho Băng Nhi, ở nơi này, người người cảm thấy bất an, có người có thể chia sẽ cũng là chuyện không tệ, ít nhất có thể tạm thời bớt nghĩ lo lắng. Băng Nhi sắc mặt càng thêm trầm trọng, nếu như nàng đoán không lầm, những cô nương kia bị mang đi ra ngoài không phải là làm lễ vật tặng người, cũng là bị Lưu huyện lệnh làm cho nát bét.
“Cô nương, ngươi diện mạo so với các cô nương bị mang đi kia còn đẹp hơn mấy lần, ngươi phải cẩn thận một chút”, Tiểu Liên đột nhiên khẩn trương nhắc nhở nàng, chỉ sợ nàng cũng như các nàng kia bị một loại. “Cảm ơn ngươi”, quan tâm đối với nàng, Băng Nhi cảm động hết sức, vẫn tiếp tục thấp giọng hỏi thăm: “Ngươi cũng đã biết đây là đâu sao?”.
“Ta chỉ biết là đây là thanh lâu, còn lại ta đây cũng không biết”.
Các nàng bị giam đến nơi này, tú bà từng một lần xem kỹ qua các nàng, lúc đó mới biết được đây là thanh lâu, đoàn người bắt đầu lấy lệ rửa mặt, biết hy vọng trở về rất xa vời . Băng Nhi nhìn khắp bốn phía trong phòng, trên mặt các thiếu nữ tuyệt vọng làm người ta không đành lòng, ý nghĩ từ từ tạo thành ở đáy lòng nàng, có lẽ các nàng có thể tự cứu mình.
Cốc cốc! Một đạo thanh âm rất nhỏ từ chấn song cửa sổ bị phong kín bên ngoài truyền tới. Băng Nhi trên mặt xẹt qua sắc mặt vui mừng, liền đi đến cửa sổ, thấy nàng đâm lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ, lộ ra một con mắt cùng một đạo thanh âm gấp gáp: “Lạc cô nương ngươi không sao chứ?”, Ngọc Diện Thần Bộ đồng thời nhìn bốn phía, một mặt cẩn thận đích xác định là nàng không việc gì. “Ta không sao. Ta có một biện pháp có thể đem những cô nương này cứu đi, nhưng là ta cần hỗ trợ của ngươi”, Băng Nhi rất nhanh liền đem suy nghĩ của nàng thấp giọng nói một lần.
“Không được, nếu như những cô nương lúc này đi hết, vậy chẳng phải liền đánh rắn động cỏ sao?”. “Ngươi hãy nghe ta nói, ta mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, lần trước ta vào trong phòng tú bà trộm văn tự bán mình, ở nơi rương gỗ còn chứng kiến vài phong thư, ta đoán nếu thật Lưu huyện lệnh là kẻ chủ mưu phía sau, vậy có thể có lúc thư từ qua lại, nếu như bắt được những chứng cớ kia vậy không sợ không trị được Lưu huyện lệnh”.
Nhìn những cô nương mấy ngày nay liên tiếp chịu hành hạ đủ cả người làm nàng xem ra thật sự không đành lòng, huống chi chuyện này nếu là trì hoãn quá lâu, nàng sợ không biết lại phải hy sinh bao nhiêu cô nương.
“Ta vẫn cảm thấy bất an, chi bằng ngươi nói cho ta biết rương gỗ kia để chỗ nào, tự ta đi trộm có an toàn hơn”, vạn nhất nàng vượt khỏi ngoài ý muốn, hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết, vẫn là bản thân đi mạo hiểm mới tương đối thỏa đáng.
“Nhưng ngươi biết cách mở khóa sao?”. “Cho dù không biết, ta đem cả rương gỗ cầm về cho ngươi không phải là xong sao”. “Nhưng ngươi đã đáp ứng ta, ta phải mượn cơ hội này lập công, ngươi không thể nói không giữ lời, ta sẽ cẩn thận làm việc”, trên gương mặt thanh lệ của Băng Nhi có sự kiên trì, kích động nói.
Người ngoài cửa sổ trầm mặc hồi lâu, lúc này mới gật đầu đồng ý, lần nữa dặn dò nàng hết thảy cẩn thận, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Băng Nhi thấy hắn rời đi, lúc này mới xoay người đối mặt với mọi người bên trong phòng, nụ cười nghiêm túc hướng các nàng nói: “Ta có một phương pháp có thể cứu mọi người rời đi, nhưng là ta cần các ngươi phối hợp”.
Bữa tối, thanh âm khóa sắt cửa ngoài mở ra truyền tới, cửa ngoài bị đẩy ra, hai gã đại hán sau đó tiến vào, “Đây là chuyện gì xảy ra?”.
Hai người nhìn thấy tất cả cô nương đều té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, kinh ngạc muốn tiến lên xem xét, đi chưa mấy bước, sau ót trúng phải đòn nghiêm trọng, bịch một tiếng, thân thể rơi xuống đất. Băng Nhi cùng Tiểu Liên cầm mộc côn trong tay, nhìn nhau cười một tiếng, một cú kia có thể làm cho nàng dồn tất cả khí lực toàn thân ra, hai tay đang rất tê dại.
“Các vị cô nương mau dậy đi, không cần kinh hoảng, nhỏ giọng theo sát ở phía sau ta”, Băng Nhi dẫn đầu đi ở phía trước, đi tới cửa sau, dễ dàng mở khóa ra, Ngọc Diện Thần Bộ và hai chiếc xe ngựa đã sớm ở bên ngoài chờ tiếp ứng các nàng.
“Ta đem người giao cho ngươi, ta bây giờ trở lại đi trộm rương gỗ kia”, chỉ sợ hắn hối hận, nàng đem người ném cho hắn, liền như một làn khói biến mất ở trong bóng đêm.
“Không được, ngươi mau trở lại a!”, hắn cẩn thận nghĩ đến, vẫn cảm thấy không ổn, nhưng bóng dáng xinh đẹp cơ trí kia sớm bỏ chạy, xem ra hắn chỉ có thể nhanh chóng đem những cô nương này đưa đến chỗ an toàn sau đó hoả tốc chạy tới tiếp ứng nàng, chỉ hy vọng nàng ngàn vạn lần đừng làm to chuyện a. Lạc Băng Nhi lần nữa đi tới bên trong phòng tú bà, từ dưới giường lấy ra một cái rương gỗ, xoay người đang muốn rời đi, cửa ra vào lúc này từ ngoài lại bị toang mở ra, tú bà dẫn đầu, đi theo phía sau một đám người đại hán vạm vỡ, đem nàng bao bọc vây quanh.
“Lần trước rương gỗ ta có một tờ văn tự bán mình tự nhiên không cánh mà bay, lúc ấy ta liền hoài nghi, không ngờ quả nhiên bị ta dự đoán được. Nói, là ai phái ngươi tới, ngươi như thế nào có thể thoát khỏi phòng nhỏ?”.
Văn tự bán mình không khỏi mất tích, lại có Tiểu Thúy đi qua nhận ra càng thêm xác nhận có người lẻn vào Di hồng viện. Điều làm nàng kinh ngạc nhất chính là Đông Phương phủ sao lại ra mặt can dự vào. Mặc dù không xác định được văn tự bán mình mất trộm do người Đông Phương phủ gây nên hay không, nhưng từ lần đó, nàng liền phái thêm nhân thủ, ngày đêm núp ở bên ngoài giám sát, cuối cùng nàng đã chờ đến, không ngờ người này là cô nương mới bắt trở tới hôm nay.
“Không xong rồi, ma ma!”. Bên ngoài hành lang một đường truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Tiểu Thúy mà đêm đó bị Băng Nhi điểm huyệt xuất hiện, đứng trước tú bà sắc mặt đại biến nói: “Trong phòng chứa củi, tất cả cô nương đều đã chạy thoát!”.
“Cái gì!”, tú bà một tay ôm cái mặt phấn dầy, giận đến thiếu chút nữa da nứt nẻ, tàn bạo nhìn chằm chằm Băng Nhi đang bị vây, “Là ngươi đem toàn bộ người thả đi!”.
”Không sai”, Băng Nhi không sợ hãi một ngụm thừa nhận, ngầm suy nghĩ làm thế nào bỏ chạy. “Ghê tởm! Đem nàng ta bắt lấy, đừng để cho chạy thoát”.
Từ hiệu lệnh tú bà, mấy tên đại hán hướng Băng Nhi đánh tới, sớm có phòng bị, nàng mặc dù võ công không giỏi hơn nhưng đối phó với những người này dư dả. Cùng lúc đánh chưởng về phía bọn họ, đồng thời dùng thân hình linh hoạt tránh né, chưởng bọn họ mấy quyền, ba phút sau dễ dàng đem mấy tên đại hán ngã nằm rét đầy đất.
Hừ, nàng đắc ý đá bọn hắn mấy đá, xoay người định rời đi, thình lình, một nạm phấn vụn vung ra, nàng không chút phòng bị trúng ngay mặt.
“Ngươi… “, Băng Nhi ngạc nhiên trừng mắt nhìn mặt tú bà, nàng quá mức khinh địch! Vẻ hắc ám hướng nàng đi tới, thân thể nàng mềm nhũn, hôn mê ngã xuống đất.
Tú bà đắc ý nhìn người hôn mê đầy đất, trong mắt hiện vẻ toan tính tàn nhẫn, hướng Tiểu Thúy bên cạnh phân phó: “Cho nàng ăn nhuyễn cân tán (thuốc làm mất nội lực, tay chân mềm nhũn), đêm nay đem người đưa đến huyện nha đi, hãy nói với Huyện thái gia, đây là đại lễ ta đưa cho hắn, mời hắn tối nay hảo hảo mà thụ hưởng. Ta bất kể nàng là người nào, dám đối địch với ta, ta liền làm nàng tới mà đi không được”.
Tú bà âm độc trừng mắt nhìn nàng một cái, sai người đem Băng Nhi đang hôn mê đỡ dậy, sau khi cho nàng ăn thuốc, liền hoả tốc đem người đưa đi.
fbe
Qua khoảng một tiếng, năm ngón tay trong bóng tối mở cửa phòng, người hôn mê trên giường bừng tỉnh, Băng Nhi đồng thời mở đôi mắt đẹp ra, cũng vì nhất thời khinh thường nên bị ám toán, khá lắm tú bà, nàng tuyệt sẽ không tha cho bà ta.
Nhưng đây là nơi nào? Mặc cho nàng trợn to đôi mắt đẹp vẫn không cách nào thấy rõ một mảnh đen nhánh ở trước mắt, nàng vội vàng nhớ tới thân mình, một cỗ hoảng sợ từ lưng nàng lủi qua xương cốt tứ chi. Nàng… toàn thân trống rỗng, mềm vô lực, ngay cả động đầu ngón tay cũng không được! Đang lúc này, trong bóng tối một đạo tiếng vang rất nhỏ xẹt qua, ánh nến chợt phát sáng làm cho nàng thấy rõ nơi đây và cũng làm cho nàng thấy người đứng ở trước giường.
Một nam nhân mập mạp tuổi chừng năm mươi, hai mắt đang hưng phấn mà mở to, trên mặt cười đến chảy nước miếng. “Không ngờ Lý ma ma lại có thể tìm được món hàng tốt như vậy”.
“Ngươi là ai? Nơi này vừa là nơi nào?”, đôi mắt đẹp phòng bị của Băng Nhi nhìn chăm chú hắn, khi hắn lộ ra sắc dục nhìn soi mói, trong bụng nàng đồng thời chợt lạnh nhưng vẫn khắc chế đáy lòng kinh hoảng, lạnh giọng hỏi. “Nghe nói ngươi bị hạ nhuyễn cân tán, mặc dù như thế này làm việc mất chút ít vui thú. Nhưng mà không sao, ngươi vậy sẽ không trốn thoát, ta không ngại nói cho ngươi biết, nơi này là sương phòng phía sau huyện nha, mà ta còn là Huyện lệnh thành Lạc Dương này”.
Lưu huyện lệnh đã sớm biết được hết thảy từ tú bà kia, mặc dù có chút đáng tiếc không thể lưu lại tuyệt sắc tựa thiên tiên này, bất quá hắn ít nhất có thể trước khi nàng chết hưởng thụ một phen. “Nhuyễn cân tán?”, Băng Nhi sắc mặt đại biến, thì ra là như vậy, đây cũng là nguyên nhân làm nàng hiện tại cả người trống rỗng, không thể động đậy.
“Không sai! Tiểu mỹ nhân, dù sao ngươi hiện tại cũng vô lực phản kháng ta, không bằng ngươi ngoan ngoãn thuận ta, nếu là hầu hạ tốt, nói không chừng ta sẽ xem xét lưu lại ngươi một mạng”.
Mắt thấy hắn vẻ mặt cười dâm đãng cưỡng bức, Băng Nhi sợ hãi chỉ có thể trơ mắt nhìn chăm chú hắn nhích tới gần nhưng không cách nào thoát đi. “Không cần —— “.
Vạt áo bị xé mở, thân thể mập mạp tiến gần đến thân thể mềm mại của nàng, nàng kinh hãi la lên, trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn lãng.
Bàn tay to của Lưu huyện lệnh vừa tháo xuống, một cái yếm màu đỏ lộ ra tôn lên làn da trắng như tuyết khiến người ta không thể nào dời tầm mắt! Hắn đang vội vàng muốn hôn lên làn da lỏa lồ ngọc ngà kia, một thanh trường kiếm phiếm ánh sáng lạnh lặng lẽ, không tiếng động gác ở cổ hắn, ngăn cản hắn tiến thêm một bước xâm phạm, sau một khắc, phía sau kéo tấm mền đắp lên người Băng Nhi. “Ngươi… Là ai? Lại dám xông vào huyện nha!”.
Lưu huyện lệnh phiếm mồ hôi lạnh, nhìn trường kiếm gác ở trên cổ, cả người không nhịn được run lên. “Ngọc Diện Thần Bộ”, thanh âm từ phía sau trong trẻo vang lên, Lưu huyện lệnh sắc mặt thiểu biến, thân thể mập mạp kinh hãi run rẩy như lá rụng mùa thu.
“Lưu huyện lệnh, ngươi xong đời rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ta xem ngươi còn có lời gì thanh minh”, “Ta… “. Lười nghe giải thích, điểm huyệt đạo của hắn vội vàng đi tới giường, sau khi thấy tình huống của Băng Nhi, sắc mặt đại biến, vội vàng thay nàng đem áo kéo lại. “Lạc cô nương, ngươi…”
Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau hắn, theo tầm mắt nàng, lửa giận vào lúc này nổ bung, trường kiếm trên không trung run lên, lần nữa kề trên cổ Lưu huyện lệnh, thuận đường ban cho hắn một vệt máu dài.
“Ngươi làm cái gì nàng?”, “Không phải là ta, là tú bà Di hồng viện hạ nhuyễn cân tán, đưa đến cho ta”, Lưu huyện lệnh nhịn đau, hoảng sợ nhìn thanh trường kiếm, mồ hôi lạnh càng không ngừng chảy xuống thái dương hắn, vội vàng phủi sạch quan hệ.
“Ghê tởm!”, tiếng rống vang lên, một chưởng đánh về phía Lưu huyện lệnh, đánh cho hắn bất tỉnh tại chỗ, hộc máu đầy đất. Xong! Hắn tuyệt đối so sánh với cái chết Lưu huyện lệnh sẽ còn thảm hơn! Cuống quít ôm lấy người trên giường, một đường thi triển khinh công chạy như điên. Trong đêm tối thân hình chạy như bay nhắm hướng Đông Phương phủ, chỉ hy vọng có thể tới kịp trước khi Đông Phương Lăng phát hiện, đem nàng hoả tốc trở về.
Bỗng dưng, một đạo chưởng bén nhọn xé gió hướng phía sau hắn đánh tới, thân hình hắn chợt lóe, nhanh chóng tránh ra, giai nhân trong ngực cũng đã không cánh mà bay.
Cuống quít ngẩng đầu lên, phía trước một thân hình cao lớn đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau một khắc liền giữ vững tư thái phòng bị đối mặt với hắn.
“Nàng bị làm sao?”, đôi đen đồng lạnh lẽo nhìn thấy vạt áo nàng bị xé nát cùng thân thể mềm yếu vô lực, vẻ tàn nhẫn xẹt qua đáy mắt hắn.
“Trúng nhuyễn cân tán, thuốc hết công hiệu sẽ không có chuyện gì”, vừa nói chuyện, cước bộ càng không ngừng lui về phía sau, hắn hiểu hắn tối nay có thể sẽ chạy không thoát.
Nghe vậy, thân hình cao lớn mãnh liệt xoay người, gương mặt tuấn tú âm trầm nhìn thẳng hắn, thanh âm trầm thấp hùng hậu mềm nhẹ kinh người: “Ngươi lợi dụng nàng phá án, lại hại nàng bị hạ thuốc, ngươi nói ta nên như thế nào đối với ngươi?”. “Không phải, là nàng… “, lời giải thích gấp gáp bị một chưởng cắt đứt, thấy hắn tàn nhẫn không chút lưu tình xuất chưởng, Ngọc Diện Thần Bộ mặc dù nâng kiếm chống đỡ nhưng sau khi giao thủ mấy chục chiêu vẫn không khỏi thầm kêu khổ.
Hắn không phải là luôn bận việc làm ăn sao? Sao đã lâu không gặp võ công không lùi mà còn tiến tới? Ngọc Diện Thần Bộ vốn muốn lấy kiếm khí chặn lại chưởng phong của hắn nhưng khi thấy thân hình cao lớn trước mắt như chớp, hắn lại không còn kịp phòng bị nữa, từ phía sau hướng hắn đánh ra một chưởng! Thân hình Ngọc Diện Thần Bộ thoáng một cái phải lấy kiếm trụ thân thể.
Đôi đen đồng kinh động nhìn thẳng hắn, khóe môi chảy xuống tia máu, gương mặt tuấn tú thâm trầm khó dò, “Một chưởng này coi như là bồi thường đệ lúc trước lấy kiếm đả thương nàng, còn lần này hại nàng bị hạ thuốc”. “Lạc Băng Nhi đối với huynh rất quan trọng sao? Ta đã thật lâu không thấy huynh tức giận như vậy, huynh luôn luôn là hiểu rõ ta nhất nhưng lúc này lại vì nàng mà xuất thủ làm tổn thương ta”, lau đi tia máu trên khóe môi, khuôn mặt tuấn mỹ có chút bất bình ủy khuất.
”Đệ nên hiểu ta đã hạ thủ lưu tình. Huống chi đây là đệ tự tìm, ngay từ lúc đệ đả thương nàng một lần, đệ nên hiểu được mới đúng”, đen đồng nghiêm nghị chuyển ôn nhu, nhìn hắn một cái, thân hình cao lớn nhảy lên, hướng Đông Phương phủ vội chạy đi, thanh âm hùng hậu theo gió bay tới: “Lão Tứ, kỳ hạn ta cho đệ sắp đến rồi, đến lúc đó đừng quên hứa hẹn của đệ”.
Ngọc Diện Thần Bộ cười khổ nhìn bóng dáng biến mất ở bầu trời đêm, hắn sớm đoán được Lạc Băng Nhi có chút tổn hại, đại ca tuyệt sẽ không tha cho hắn! Thật là một chút cũng không niệm “thủ túc chi tình” (tình cảm anh em).