.
Quay một vòng, cuối cùng cũng đến lượt Trương Thải Vi.
Lý Kỳ Nguyệt như bị bơm máu gà, hưng phấn hỏi Trương Thải Vi: “Nói thật hay mạo hiểm?”
“Mạo hiểm.”
“Chị phải hôn một người trong những người ở đây. Người được hôn không được từ chối!”
Mẹ kiếp!!!! Lý Kỳ Nguyệt, cô đang làm cái gì đấy?!?
Không ăn được thì đạp đổ. Chắc ban ngày cô ấy nhìn thấy tôi với Cố Viễn ôm nhau nên mới làm vậy mà.
Tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nếu chút nữa mà Trương Thải Vi qua hôn Cố Viễn thật, cậu ấy sẽ từ chối không?
Nhìn Cố Viễn bình tĩnh xem trò vui, tôi càng giận hơn.
Mẹ kiếp, vừa rồi vẫn còn hôn tôi vui vẻ như vậy, bây giờ lại chờ mong Trương Thải Vi đến hôn mình. Đồ tồi!!
Trương Thải Vi đứng dậy. Trên mặt cô nàng vẫn vương nét cười. Đôi mắt phượng đẹp của cô nàng như nhếch lên, ánh lửa trại rọi lên gương mặt làm cô ấy tựa như một yêu tinh câu dẫn hồn người.
Nữ yêu tinh này đi đến chỗ tôi cùng Cố Viễn.
Tôi nghe được tiếng tim mình đập bình bịch. Tôi vừa căng thẳng vừa đau lòng.
Cố Viễn có từ chối không nhỉ?
Trương Thải Vi đi đến chỗ tôi cùng Cố Viễn, ngồi xổm xuống. Tôi khóc chít chít chít trong lòng.
Cô ấy chuẩn bị hôn sao?
Cố Viễn có đẩy cô ấy ra không?
Hay là cậu ấy sẽ xử lý như lúc tôi hôn cậu ấy, nhiệt tình đáp lại?
Đang lúc tôi mải nghĩ thì môi tôi truyền đến cảm xúc ấm áp mang theo mùi hương quyến rũ đặc trưng của cô gái.
???
Trương Thải Vi hôn tôi???