.
“Không phải hôm nay chúng ta đi cắm trại sao? Sao cậu vẫn chưa chuẩn bị gì vậy?”
Cắm trại gì cơ?
Cắm trại hả?!?
Tôi sợ giật bắn người. Tôi nhớ ra rồi, hôm trước tôi cùng các bạn mình đã hẹn cuối tuần sẽ đi tour du lịch nhỏ cùng nhau.
Trong chuyến đi này còn có Cố Viễn. Nói cách khác, tôi phải gặp Cố Viễn suốt hai ngày một đêm!
“Cố Viễn, tớ đau đầu quá, chân tớ cũng đau nữa. Hình như tớ còn sốt luôn này, tớ có thể không đi được không?”
“Nói thật!”
Bằng năng lực thần kỳ của con người, chỉ trong một giây đồng hồ, tôi nhét cái bánh bao vào trong miệng mình.
“Chồng ưm, ưm, người ưm, không ưm ưm, đi ưm, nhiều ưm ưm ưm, người ưm, muốn ưm ưm, một ưm, mình ưm, chồng ưm ưm…”
Tôi định nói là: “Chồng ơi, người ta không muốn đi cùng nhiều người như vậy đâu, người ta chỉ muốn đi một mình với chồng thôi à.”
Cố Viễn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ cứ như đang nhìn một con ngốc vậy.
Tuy rằng tôi không nói ra được thành lời, nhưng tôi lại vô cùng vui vẻ. Cuối cùng tôi cũng tìm được cách giải quyết rồi!
Một là không để Cố Viễn nói câu “Nói thật” kia, hai là không để tôi nói thành lời.
Đáp án đơn giản vậy thôi.
Tôi đúng là một thiên tài!
Tôi chạy vào trong phòng nhổ bánh bao trong miệng mình ra. Tuy rằng biện pháp này tốt nhưng đau miệng quá!
Tôi xoa xoa quai hàm của mình. Mệt đầu thật đấy!