Viết những chương cuối vào những ngày mưa tầm tã, loa mở to những bài nhạc không lời đầy bi thương.Không hiểu sao, đây là bộ truyện tôi cảm thấy thích nhất, vì có lẽ đây là bộ truyện nhiều chương kết SE đầu tiên mà tôi viết.
Chắc chắn sẽ có nhiều bạn không thích cái kết tôi đặt ra như vậy, từ đầu đến cuối truyện người tổn thương nhất có lẽ là Tuệ Mẫn, cô gái nhỏ đáng thương cả đời này vì cha, vì người mình yêu, sau này là vì đứa con trai.
Nhiều người trách Tiêu Dương tại sao lại bỏ mặc Tuệ Mẫn dễ dàng đến như thế? Nhưng đâu phải anh cũng có thể bỏ tất cả mà đi theo con tim, vì Tiêu Dương sinh ra đã là một chàng trai hiền lành, anh còn nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến rất nhiều người, và anh luôn biết, Tuệ Mẫn có một trái tim hiền hậu, cô sẽ không bao giờ chấp nhận anh bỏ mặc tất cả để rời đi.
Sau tất cả, Tiêu Dương vẫn chọn sự nghiệp, vẫn chọn cha mẹ, và vẫn chọn đứa con trai duy nhất của cô và anh. Cả đời này, Tiêu Dương và Tuệ Mẫn không hề quên đi mối tình ngắn ngủi năm xưa, là những con người si tình đến với nhau, rồi vì tất cả, phải rời xa nhau.
Tuệ Mẫn cả đời, cho dù cho đến khi cô ấy nhắm mắt, cô ấy vẫn không mở lòng với một người đàn ông khác, cô dùng cả đời này chỉ để chôn chặt hình bóng người cha già vì con gái mà nguyện che lấp cả bầu trời, một người đàn ông cô đã dùng tất cả tình yêu của mình để đánh đổi vài năm tuổi trẻ cuối cùng lấy, một người con trai là kết quả của tình yêu cô cùng Tiêu Dương, là quãng đời còn lại của cô sau này.
Đời này kiếp này, em không bao giờ quên được anh!