Quỷ nam chậm rãi gật đầu, Chử Khang Ninh thấy thế lại bật cười: “Điều mày nói nghe thật kỳ quái, nuôi người đương nhiên là ăn cơm. Lâm Đường ăn cơm mày đút cũng ăn cơm tao đút, sao lại chỉ có thể hấp thụ tinh dịch của mày? Huống hồ, chúng tao có ai mà không quan hệ với em ấy đâu, em ấy có hấp thụ tinh dịch chúng tao không, chúng tao lại không biết chắc?”
Quỷ nam thay đổi sắc mặt, hung tợn quát: “Lâm Đường là vợ tao!”
Chử Khang Ninh cười tươi hết cỡ: “Thật không? Em ấy kết hôn với tao chứ nhỉ? Cảm ơn mày, em trai, đây cũng coi như việc tốt duy nhất mày làm cho tao đấy.”
Lồng ngực quỷ nam phập phồng vì phẫn nộ, Chử Khang Ninh chậm rãi thu lại ý cười: “Thôi được rồi, chúng ta là anh em song sinh, đồ cũng có thể dùng chung được.”
Lúc này, Chu Trần Dật vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng: “Nhưng nếu chúng mày không cứu được Dư Tắc, Lâm Đường sẽ không bằng lòng đi theo chúng mày đâu.” Hắn nhìn về phía quỷ nam: “Chử An Nhạc, mày quên à, Dư Tắc là do mày giết.”
Chử Khang Ninh nở nụ cười: “Rồi sao, tóm lại là mày muốn nói gì?”
Chu Trần Dật im lặng một lát, tiếp lời: “Tao có thể cứu Dư Tắc.”
Chử Khang Ninh thản nhiên nói: “Tao biết, mày muốn ra điều kiện chứ gì.” Giọng điệu của hắn quái dị lại đầy châm chọc: “Còn tưởng mày vẫn tiếp tục giả thanh cao chứ.”
Gương mặt đẹp ngoài sức tưởng tượng của Chu Trần Dật bị bao phủ bởi một làn sương lạnh dày đặc. Chử Khang Ninh không vui, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt như băng của đối phương, nói: “Dư Tắc đương nhiên phải cứu, nhưng cứu chậm một chút, mày hiểu ý tao không?”
Chu Trần Dật hé môi: “Hiểu.”
Quỷ nam liếc nhìn hai người, lại ôm chặt Lâm Đường vào trong ngực mình: vợ ơi…
Lúc Lâm Đường tỉnh lại, trời vẫn tối om. Cậu nằm trên giường, bị quỷ nam ôm chặt, nhưng quang cảnh xung quanh đã biến thành gian phòng ngủ hôm nào.
Cậu kích động chớp mắt, vừa định kêu lên đã bị quỷ nam ngăn lại: “Vợ à, sao vậy?”
Lâm Đường nắm cánh tay hắn: “Những người khác đâu?”
Quỷ nam tức giận bĩu môi: “Ở bên ngoài, một tên đi kiếm thức ăn, tên còn lại đi cứu… gã đàn ông kia.”
Lâm Đường lo cho tình trạng của Dư Tắc: “Cậu ấy có khỏe không?”
Quỷ nam không quan tâm tới sống chết của Dư Tắc, thuận miệng trả lời: “Sẽ khỏe.” Dứt lời, hắn đỡ Lâm Đường ngồi dậy, hỏi: “Vợ à, em đã đói bụng chưa?”
Lâm Đường há hốc miệng: “… Muốn… uống nước.”
Đầu giường có đặt một cốc nước, quỷ nam đưa cho Lâm Đường, lại nhìn cậu uống cho xong. Uống hết cốc nước, Lâm Đường lại quay về trạng thái ủ rũ. Quỷ nam nhìn cậu một lát, ghé sát lại hôn chụt lên mặt cậu: “Vợ ơi.”
Lâm Đường lười đẩy hắn ra, đáp: “Gì?”
Quỷ nam chỉ gọi một câu rồi cúi đầu không nói. Lâm Đường không nhịn được, mở miệng: “Cậu muốn nói gì?”
Giọng quỷ nam rất nhỏ: “Em tốt với Chử Khang Ninh hơn anh nhiều. Không mắng hắn, cũng không đánh hắn.”
Càng ở chung, Lâm Đường càng thấy quỷ nam giống một đứa trẻ, ngây thơ lại quấn người, chẳng qua ác quỷ ngây thơ thực sự quá nguy hiểm. Có đôi khi cậu thậm chí không biết nên đối xử với hắn thế nào. Nhớ đến những việc ác hắn từng làm với cậu, cậu không muốn thuận theo những suy nghĩ ấu trĩ của đối phương, nhưng bên cạnh đó, cậu cũng không muốn so đo với một con quỷ còn chưa biết nghĩ.
Lâm Đường thích trẻ con, nhưng quỷ nam cũng không phải trẻ con thật sự.
Thấy Lâm Đường im lặng, quỷ nam lại không nhịn được hỏi thêm một lần: “Sao em lại tốt với hắn hơn anh?”
Trước mặt Lâm Đường, sự hung ác bạo tàn của quỷ nam đã tiêu tan sạch sẽ. Tuy rất nhát gan nhưng tâm trạng của cậu giờ đã là “bình vỡ ném tiếp” rồi, nên cậu nhẹ nhàng đáp: “Đâu có.”
Quỷ nam cắn răng, vẻ mặt đầy căm giận: “Em nói dối! Em còn gọi hắn là anh Chử, rõ ràng lúc trước em chỉ gọi anh như vậy!”
Lâm Đường không lên tiếng, nghe quỷ nam luyên thuyên không ngừng: “Em quá đáng lắm! Anh không cho phép em thích hắn!”
Quỷ nam cúi đầu nhìn Lâm Đường, “Vợ à, em đã nghe chưa?”
Lâm Đường “ừ” một tiếng, nghe quỷ nam tiếp tục chửi mắng Chử Khang Ninh, lại nghe hắn căm giận kể lể đã bị Chử Khang Ninh tính kế thế nào: “Hắn rất xấu xa! Rất ác độc! Giết anh, cướp xương sống của anh, còn cướp cả vợ anh nữa!”
Lâm Đường thở dài, thầm nghĩ: rõ ràng là sinh đôi, nhưng sao tính cách cả hai lại khác nhau như vậy.
Quỷ nam luôn miệng kể xấu đến tận khi Chử Khang Ninh và Chu Trần Dật trở về. Lỗ tai như đóng kén, nên lúc hai người bọn họ bước vào, Lâm Đường bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu ngồi thẳng dậy, dè dặt nhìn bọn họ, hỏi: “Dư Tắc có khỏe không?”
Chử Khang Ninh cầm hộp cơm, không nói chuyện. Chu Trần Dật lạnh mặt: “Hơi nghiêm trọng, chắc phải cần thêm mấy ngày.”
Lâm Đường ấp úng “ừ” một tiếng, không ngờ Chu Trần Dật lại ra tay cứu Dư Tắc. Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cảm ơn cậu, Chu Trần Dật.”
Gương mặt Chu Trần Dật chẳng có cảm xúc gì, song Lâm Đường lại cảm thấy hắn đang không vui.
Hắn nói: “Tôi cứu Dư Tắc chứ có cứu cậu đâu, cậu cảm ơn gì.”
Chử Khang Ninh cười tủm tỉm: “Được rồi, Đường Đường ăn cơm đi.” Hắn đặt hộp cơm lên tủ gỗ, xoa má Lâm Đường trước mặt quỷ nam: “Đường Đường đói bụng chưa?”
Lâu không cắt tỉa nên tóc Lâm Đường đã hơi dài, Chử Khang Ninh giúp cậu vén chúng lên rồi mới chầm chậm rời tay. Điều kỳ quái chính là quỷ nam vốn đang mồm năm miệng mười kể xấu Chử Khang Ninh giờ lại không có phản ứng gì, Lâm Đường không khỏi ngạc nhiên, đảo mắt nhìn về phía hắn.
Đáy mắt quỷ nam một màu u tối, lúc Lâm Đường nhìn qua, hắn cũng không hề che giấu sự chán ghét đối với Chử Khang Ninh.
Mà Lâm Đường nghe hắn kêu ca nhiều cũng biết hắn ghét người nọ cỡ nào, do dự một lát rồi xoa mu bàn tay hắn. Quỷ nam quả nhiên không nhìn Chử Khang Ninh nữa, quay sang phía cậu, vui rạo rực gọi: “Vợ ơi.”
Lông mi Chử Khang Ninh thoáng run lên, nắm tay siết chặt khiến đầu móng cắm cả vào lòng bàn tay.
- -----oOo------