“Làm sao vậy?” Lôi Khiếu nghi hoặc nhìn cậu.
“Cậu cho rằng. . . . . . Đây là loại bệnh?” Du Duy Thu khó tin nhìn hắn.
“Tôi biết, tính hướng là bẩm sinh hình thành, nhưng mà. . . . . .” Lôi Khiếu sờ sờ đầu, “Cũng có không ít là do thời kỳ lớn lên ảnh hưởng, nên tôi nghĩ, chắc có thể thay đổi. . . . . .”
“Lôi Khiếu, cậu vì tôi mà suy nghĩ, thật sự rất quý, tôi vô cùng cảm kích, nhưng không cần nữa, tạm biệt!”
Du Duy Thu thu lại vẻ tươi cười, cố sức mở cửa xe, ngồi xuống, nói với người lái taxi: “Xin lỗi, bác tài, để chú đợi lâu, lái xe đi.”
Tài xế chờ sắp không kiên nhẫn nữa, vừa nghe cậu nói vậy, lập tức nhấn ga, xe như tên rời cung, nổ máy vụt đi. . . . . .
“Du Duy Thu. . . . . .”
Lôi Khiếu biết hình như mình nói sai rồi, nhưng không rõ sai chỗ nào, hắn không chịu bỏ cuộc, hung hăng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu to, “Du Duy Thu, cậu quay lại cho tôi . . . . . Tôi còn chưa nói xong. . . . . . Mẹ nó cậu đừng chạy. . . . . .”
“Bạn cậu còn đuổi phía sau.” Tài xế nhiều lần nhìn ra sau, nhịn không được nhắc nhở nói.
Chưa từng thấy thanh niên nào tinh lực dư thừa đến vậy, sắp theo qua cả trạm rồi, còn chưa chịu bỏ cuộc.
Du Duy Thu nhìn nhìn kính trái, phản chiếu bóng dáng hắn càng ngày càng nhỏ, tư thái liều mạng đuổi theo ấy, làm cậu vừa tức giận vừa buồn cười, vừa bị tác động thật sâu, vừa đau lòng không nói nên lời.
Vì sao lại thích một người như vậy?
Có lẽ, hắn thật sự coi trọng mình, nhưng coi trọng thì sao? Thành kiến của hắn thâm căn cố đế, ngu không ai bằng, họ đã chọc thủng bức tường cuối cùng rồi, chẳng lẽ còn có thể vờ như không có gì hết, tiếp tục bên nhau?
Rõ ràng là người ở hai thế giới khác nhau, ban ngày không hiểu đêm tối, mà đêm tối, há có thể nhận ánh sáng buồn cười kia của ban ngày?
Đau đớn lắm . . . . . .
Nếu tiếp tục ở bên cạnh hắn, thật sự là đau đớn lắm!
“Đừng để ý đến cậu ta, bác tài, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Lái xe taxi tăng tốc, bóng dáng nho nhỏ, rất nhanh biến thành một điểm như con kiến, chìm trong biển người mênh mông. . . . . .
Sau này sẽ không gặp lại nữa rồi.
Khuôn mặt này. . . . . . Người này. . . . . .
Từ nay về sau, sẽ không còn được gặp lại nữa rồi?
Đã từng nghĩ, được làm bạn với hắn, nhìn hắn nói chuyện yêu đương, biết đâu còn có thể nhìn thấy hắn kết hôn sinh con, nhưng không ngờ, cả tốt nghiệp cũng không thấy được. . . . . .
Du Duy Thu nhắm chặt mắt lại, một mảnh hắc ám, viền mắt không ngừng truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn, một lúc lâu sau, vẫn không thể biến mất. . . . . .
“Kháo!”
Thật sự đuổi không kịp, Lôi Khiếu dừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển như trâu, từng giọt mồ hôi từ hai má chảy xuống, hắn không thèm lau đi, chỉ oán hận nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe taxi mất hút. . . . . .
“Mẹ nó thích tôi thì không cần chạy nhanh như vậy!?!”
Câu này thốt ra, Lôi Khiếu bị mình làm hoảng sợ.
Kháo, đây là phát điên cái gì?
Làm nhưước gì Du Duy Thu tiếp tục thích mình vậy, chẳng phải hắn muốn sửa tính hướng của cậu, giới thiệu bạn gái xinh đẹp cho cậu sao, lẽ nào, ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn hy vọng. . . . . .
Không thể nào!
Hắn cố sức lắc đầu, giãy đi suy nghĩ vớ vẩn này.
Lôi Khiếu đứng yên tại chỗ thật lâu, lâu đến mức người đi đường ngang qua đều ném ánh mắt tò mò sang hắn, không khách khí nhìn thằng nhóc to xác cản giữa đường không chịu nhúc nhích này, hắn mới từ từ đứng dậy, cúi đầu, y như con gà trống bị đấu thua, lù rù đi về trường đại học.
Vào đêm, Lôi Khiếu không về phòng ngủ, mà ôm một tá bia, một mình trong sân thể dục uống điên cuồng, bị người nhiều chuyện nhìn thấy, khó tránh khỏi thổi phồng trắng trợn, nói Lôi Khiếu là “Đau khổ vì tình, mượn rượu giải sầu”.
Tin đồn bay vào tai Sa Bội Oanh, cô vừa mừng vừa lo, tưởng Lôi Khiếu là vì cô, thế nên chạy tới sân thể dục, Lôi Khiếu đang nốc đến thần chí không rõ, vừa thấy cô, liền ôm cổ, mồm miệng không rõ nói: “Cậu ấy đi rồi. . . . . . Cậu ấy đi rồi. . . . . . Cậu ấy không về nữa rồi . . . . . .”
“Ai?” Sa Bội Oanh thấy quái lạ, chẳng phải cô ở trước mặt hắn sao?
“Du Duy Thu. . . . . . Cậu ấy không về nữa rồi . . . . . .”
Cái gì chứ, căn bản không phải vì mình!
Sa Bội Oanh cảm thấy mất mát, muốn bỏ lại hắn mặc kệ, lại bị Lôi Khiếu gắt gao ôm lấy thắt lưng, tránh không ra, đương nhiên mặt khác cũng là vì không nỡ, vì thế ôm tâm tình phức tạp, ngồi ở sân thể dục với hắn cả một đêm.
Ngày hôm sau, Lôi Khiếu tỉnh lại, nhìn thấy là cô, trên mặt như có vẻ thất vọng, lại có một chút cảm động. Hai người đối diện không nói gì, sau một lúc lâu, Lôi Khiếu cố lên tinh thần, nhẹnhàng cầm tay cô, ôn nhu nói với cô: “Anh đưa em về phòng?”
Lúc này, Sa Bội Oanh không nghịch ngợm như trước kia, gật gật đầu, ngoan ngoãn để hắn dắt về phòng ngủ. . . . . .
Hai người cứ như vậy, một lần nữa đi cùng nhau.
Lần này hòa hảo, cùng vô số lần hòa hảo trước kia không có gì khác biệt, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Sa Bội Oanh phát hiện, Lôi Khiếu tựa hồ có phần thay đổi, một loại chuyển biến không rõ là tốt hay xấu.
Chỗ tốt là, hắn cực kì quyết đoán chia tay Úy Tư Tư, nói rõ ràng với cô ta, từ đó không liên lạc với Úy Tư Tư nữa, phủi sạch sẽ; chỗ xấu là, Lôi Khiếu đối với cô, luôn luôn có chút lơ đãng, khi hai người bên nhau, thường xuyên tâm hồn bay xa, hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.
Tưởng Lôi Khiếu lại thích nữ sinh khác, nhưng mấy tuần quan sát, hoàn toàn không thấy hắn có nửa dấu hiệu “lạc lối…”, chỉ là cảm xúc mơ hồ, thờơ, đối với chuyện gì cũng không tràn ngập nhiệt tình như trước.
Chuyện hình chụp di động, rất nhanh tra ra manh mối.
Đương nhiên không phải Du Duy Thu, mà là bạn trai của Úy Tư Tư. Vì không chịu nổi bạn gái phản bội mình, nên mới lén chụp hình cô và Lôi Khiếu, gửi cho Sa Bội Oanh, rõ ràng quậy đến thiên hạ đại loạn, sau khi Lôi Khiếu biết được, nỗi hối hận trong lòng lại càng sâu thêm một tầng.
Từ lúc Du Duy Thu ra đi, bạn bè nam giới bên cạnh Lôi Khiếu liền kịch liệt cắt giảm, mà tiếp xúc giữa hắn với nam sinh, cũng trở nên cực kì mẫn cảm. Vốn mọi người ở cùng phòng đã lâu, khó tránh khỏi ấp ấp ôm ôm nhau, có một lần, Mã Viễn Triết như bình thưòng, ôm vai Lôi Khiếu chọt lét hắn, lại bị hắn mãnh liệt giãy ra, lớn tiếng trách cứ, “Đừng đụng vào tôi, cậu muốn làm đồng tính luyến ái a!”, phản ứng kịch liệt khoa trương khiến người trong cả căn phòng ngạc nhiên.
Hắn vốn đã ghét đồng tính, thái độ hiện tại càng thêm rõ ràng, vừa thấy cảnh hai người con trai ám muội cùng một chỗ, liền sắc mặt âm trầm, hai mắt phun lửa, quả thật hận không thể diệt trừ sạch sẽ, hình tượng “Võ sĩ đạo” truyền thống như thế, làm cho rất nhiều người thích ứng không nổi.
Phòng của Du Duy Thu, Lôi Khiếu từ đó về sau không vào nữa.
Chỉ có một lần đi ngang qua, hắn liếc qua cửa sổ một cái, chiếc giường trống rỗng kia đập vào tầm mắt, khiến trái tim hắn đột nhiên đau đến co rút, thiếu chút nữa nghĩ mình sẽ ngạt thở mà chết.
Du Duy Thu cũng không xuất hiện nữa, lần nghe nói cuối cùng, là từ miệng chủ nhiệm khoa, cậu đã thuận lợi làm xong vi-sa, tới Singapore, tiếp tục học thêm.
Lôi Khiếu vô cùng tức giận, vừa giận mình, cũng vừa giận cậu.
Chẳng phải cậu ta thích mình sao? Vậy vì sao phải tránh mình như hồng thủy mãnh thú (tai họa)? Hắn thử gọi di động cho cậu, được báo là đã đổi số, muốn đi tìm cậu, lại không biết địa chỉ và số điện thoại nhà cậu, người quen cũng không một ai biết, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu biến mất trong thế giới của mình.
Mãi đến giờ phút này, Lôi Khiếu mới thật sự nếm được cảm giác mất mát.
Rõ ràng một giây trước còn bên cạnh hắn, đưa tay là có thể chạm vào, nhưng một giây sau, lại không cách nào tìm được khuôn mặt tươi cười tao nhã quen thuộc của cậu giữa biển người mênh mông, loại tương phản quá lớn này khiến Lôi Khiếu cơ hồ không thể tiếp nhận.
Ôm tâm tình buồn bực đến cực điểm, hắn nghênh đón năm tư.
Năm tư đại học bận rộn, hòa tan tất cả cảm xúc vụn vặt, mọi người đều châu vào bước ngoặt quan trọng nhất trong đời này, vì hướng đi sau khi tốt nghiệp và tương lai của mình mà phấn đấu.
Tên của Du Duy Thu, rất nhanh bị mọi người quên đi.
Thời gian, từng ngày trôi qua.
Sau đó không lâu, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh.
Đến khi Lôi Khiếu chợt quay đầu lại, mới phát hiện, kỳ thật xưa nay, hắn tuyệt không hiểu Du Duy Thu, nhưng trong trí nhớ, xúc cảm mềm dẻo khi mình ôm lấy thân thểấy còn sót lại, sao lại rõ ràng đến thế? Khi bên cậu, cảm giác thư thái mà yên ổn, sao lại khó quên đến thế?
Hắn luôn thử tìm kiếm đáp án.
Nhưng mà đáp án, vĩnh viễn mờ mịt khó giải.
Hắn chỉ biết, có lẽ, mai sau ngàn người vạn người, hắn sẽ không tìm thấy được người như cậu nữa!