“Đừng đi. . . . . .” Lôi Khiếu ôm chân cậu, hàm hàm hồ hồ kêu.
“Tôi không đi, chỉ là đi lấy nước cho anh.”
“Đừng đi. . . . . . Đừng đi. . . . . .”
Người say khướt, căn bản cái gì cũng nghe không vô, Du Duy Thu bó tay, đành phải nâng hắn dậy trước.
Lôi Khiếu thân hình cao lớn, rất nặng, Du Duy Thu muốn đưa hắn lên giường, mới cật lực lê vài bước, đã thấy hắn khoát khoát tay với cậu, sắc mặt xanh mét. . . . . .
“Nè, không được nôn nữa, muốn nôn thì vô toilet rồi nôn.”
Du Duy Thu biết chắc là hắn buồn nôn, vội vàng kéo hắn vô toilet, mới vừa đi vào, Lôi Khiếu đã bổ nhào vào bồn cầu, “Ọe” một tiếng tuôn ra ào ạt. . . . . .
Nôn xong, vị đại gia này gục luôn, giống như cái bánh quẩy chiên chưa kĩ, mềm oặt ngã lên người cậu, Du Duy Thu số khổ đành tiếp tục thồ hắn, đi từng bước một về phòng ngủ. . . . . .
Hai người lảo đảo ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, Lôi Khiếu nằm sấp trên người cậu, tay chân quấn quít, thân thể dán chặt vào nhau, không một kẽ hở.
Du Duy Thu bị màn kinh thiên động địa vừa rồi hành hạ, biến thành tình trạng kiệt sức, tạm thời không hơi sức đẩy hắn ra, chỉ có thể mặc hắn y như con bạch tuộc, bám chắc lấy mình.
“Du Duy Thu. . . . . .” Lôi Khiếu lẩm bẩm tên cậu.
Du Duy Thu còn tưởng mình nghe lầm, hơi nghi hoặc nhìn hắn, hắn nên gọi tên Sa Bội Oanh mới đúng.
“Du Duy Thu. . . . . .”
“Anh biết là tôi?”
Lần này cậu nghe rõ, đúng là đang gọi cậu.
“Không phải cậu thì ai. . . . . . đầu tôi đau quá. . . . . . Trần nhà giống như đang xoay tròn. . . . . . Có phải nó sắp rớt xuống rồi không vậy. . . . . .”
Lôi Khiếu để cái trán nóng rực lên cổ cậu, không ngừng cọ tới cọ lui, y như con chó nhỏ làm nũng với chủ.
Du Duy Thu bị hắn làm cho hơi nhột, thấy hắn đỏ hết mặt mày, mùi rượu nồng nặc, chắc hẳn rất khó chịu, không khỏi sờ sờ đầu hắn, “Nó sẽ không rớt xuống đâu, là anh say quá hồ đồ .”
“Ờ. . . . . . Ông khách họ Trần kia thật khó trị. . . . . .” Lôi Khiếu đột nhiên bật ra một câu nói mớ.
“Cái gì?”
“Tôi ra tay trễ quá, phải giao lần nữa, mở đầu một chương trình phải mất nửa ngày. . . . . Gấp muốn chết . . . . . .”
“Hả?”
“Gần đây quan hệ Mỹ với Iraq căng thẳng lắm, coi chừng lại đánh nhau, tuyệt đối đừng đi du lịch Iraq.”
Du Duy Thu dở khóc dở cười, “Đại gia, anh quan tâm tới thời sự quốc tế từ hồi nào vậy? Còn nữa, ai lại muốn đi Iraq du lịch chứ, trừ phi đầu óc bị hỏng.”
Sâu rượu quả nhiên nói chuyện vô lý, râu ông nọ cắm cằm bà kia, đề tài lộn xộn, chẳng biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
“Vì sao cậu không để ý tới tôi?” Lôi Khiếu bất mãn kêu lên.
“Tôi nào có không để ý tới anh.”
Du Duy Thu thật hận không thể khâu cái miệng hắn lại, đêm hôm khuya khoắt, quậy tới bây giờ, hắn còn không chịu yên, cậu thì mệt muốn ngoẻo rồi.
“Tôi nói ông khách họ Trần kia thật khó trị, cậu cũng không cho tôi ý kiến.” Lôi Khiếu thở phì phì trừng cậu, nói chuyện hoàn toàn chả ăn nhập gì, uổng công hắn phải vòng lại từ đầu.
“Anh làm ổng quá chén, nhân lúc ổng thần chí không rõ hãy kí hợp đồng, không phải xong rồi.” Du Duy Thu đảo mắt, tức giận nói.
“Oa, cậu thật thông minh. . . . . .” Lôi Khiếu tựa hồ rất vừa lòng, lại cọ cậu vài cái, hắc hắc cười ngây ngô.
Du Duy Thu dở khóc dở cười.
Thật muốn chụp lại mấy cảnh này, mai mốt cho vị Lôi đại gia tựcho mình là hay nhìn một cái, coi “Vẻ đẹp” lúc mình say bí tỉ!
Đêm đã khuya, trong phòng ánh đèn mờảo, không ngăn được ngày tàn.
Bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hơi thở đối phương, tiếng tim mình đập, dần dần sát lại, hòa vào nhau.
Rõ ràng là hai trái tim khác biệt, nhịp đập lại gần như đồng bộ, tạo nên nhạc âm tuyệt vời. Vòng tay quen thuộc có thân nhiệt ấm áp, làm rung động lòng người, rồi lại đau đớn vô cùng, vẫn là người này, vẫn là cái ôm ấy, khát vọng như thế, nhưng khát vọng mà không thể có được.
“Lôi Khiếu, tôi thật sự phải về.” Du Duy Thu thấp giọng nói.
“Đừng mà. . . . . . Đừng đi. . . . . . Đừng rời xa tôi. . . . . . Đừng bỏ tôi một mình. . . . . .” Phản ứng của Lôi Khiếu rất kịch liệt, ôm cậu càng chặt.
“Nhưng anh sẽ kết hôn . . . . . .” Du Duy Thu thở dài nói.
“Cậu không vui vẻ, tôi sẽ không kết hôn!”
Lôi Khiếu ngẩng đầu, nhìn cậu, nói thật kiên định, Du Duy Thu chợt hoảng hốt, nếu không phải hắn đứng còn không vững, cậu sẽ nghĩ là hắn nghiêm túc.
Từ trong ánh mắt, hoàn toàn nhìn không ra hắn say.
Bình tĩnh lại, Du Duy Thu chua xót nói: “Chẳng lẽ anh kết hôn hay không là vì tôi? Chắc chắn không thể nào, cũng đừng đối xử với tôi không rõ ràng như vậy nữa, tôi cũng sẽ tổn thương.”
Là vì hắn đã quá say, sẽ không coi lời cậu nói là thật, cậu mới dám nói như vậy.
“Xin lỗi. . . . . .”
“Cái gì xin lỗi? Làm sao xin lỗi? Vốn dĩ cái gì anh cũng chẳng biết, không cần nói những lời vô ích.” Du Duy Thu hơi tức giận, đẩy hắn ra, “Tôi phải về.”
“Đừng đi. . . . . .”
Chống cự đổi lấy “đàn áp” càng mãnh liệt hơn, Lôi Khiếu túm lấy cổ tay cậu, kéo lên đỉnh đầu, lại dùng thân hình cao lớn của mình, đè cậu thật chặt, làm cậu không thể nhúc nhích.
Du Duy Thu nổi giận, chửi ầm lên, “Lôi Khiếu, là đàn ông thì buông tôi ra. Con mẹ nó anh sắp kết hôn tới nơi, còn dây dưa lằng nhằng với tôi, rốt cuộc có ý gì hả? Buông. . . . . . Con mẹ nó buông ra cho tôi. . . . . . Nếu không buông tôi sẽ đá nát trứng của anh!”
Mắng rồi lại mắng, thanh âm của cậu dần dần thấp xuống, “Coi như tôi xin anh được không? Lôi Khiếu. . . . . . Buông tha tôi. . . . . . Đừng nói cái gì trở lại như xưa nữa. . . . . . Tôi chỉ muốn làm đồng nghiệp bình thường với anh, đừng tiến thêm bước nào nữa . . . . . . Đừng nói cái gì nhớ tôi nữa. . . . . . Tôi chỉ muốn quên anh, chỉ muốn quên anh thôi. . . . . .”
Thanh âm nghẹn ngào nơi yết hầu, trên mặt đã ướt nhòe . . . . .
Phát hiện ánh mắt đối phương, biết cuối cùng mình cũng không kiềm chế được, cứ thế lộ hết vẻ xấu xí, Du Duy Thu không khỏi hối hận vạn phần, quay mặt qua một bên, trách mắng: “Con mẹ nó đừng nhìn tôi, nhắm mắt anh lại!”
Bỗng nhiên, cổ tay bị buông ra, khuôn mặt bị người xoay lại. . . . . .
“Đừng khóc. . . . . .” Lôi Khiếu nhìn cậu.
“Con mẹ nó tôi không khóc, là chính anh hoa mắt .” Du Duy Thu gượng gạo quát.
“Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . .”
Rõ ràng đã say, nhưng vì cái gì, ánh mắt hắn lại như thế, như bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, khiến ngực cậu đau muốn nứt ra, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Lôi Khiếu cúi đầu xuống, không chút do dự phủ kín đôi môi cậu.