Không Thể Thành Người Yêu

chương 65: khóa không kéo được, anh giúp em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Bảo Châu có dạo nghi ngờ, mấy năm Khúc Trực ở nước ngoài nghiên cứu chuyên ngành thả thính.

“Lại nhắn tin với ai đấy?” Cao Bác Vân thấy Trịnh Bảo Châu ngồi đó há hốc mồm nhìn di động, ở bên cạnh nói mát, “Đừng bảo lại là anh bạn học cũ lần trước đấy nhớ?”

“Ai cần anh lo.” Trịnh Bảo Châu khóa di động, khảy tóc mình hai cái, “Kiểu tóc búi này làm đẹp thật đấy.”

Chuyên viên trang điểm đứng sau cô nói: “Để tiết kiệm thời gian nên tôi làm cái đơn giản nhất, chờ định trang chính thức sẽ làm tinh xảo hơn một chút.”

Hôm nay chỉ là thử trang điểm mặt, chờ đồ diễn làm tốt, phối hợp với trang phục thì trang điểm còn phải điều chỉnh nữa. Cao Bác Vân trao đổi với chuyên viên trang điểm vài câu, rồi bảo Trịnh Bảo Châu: “Hôm nay đến đây thôi, về tôi gửi hợp đồng cho cô, cô xem xong chúng ta nhanh nhanh ký hợp đồng.”

“Được.” Trịnh Bảo Châu ngồi trở lại ghế, để chuyên viên trang điểm giúp cô tháo tóc tẩy trang. Bên làm phim gọi Cao Bác Vân, nói buổi tối mọi người cùng ăn cơm, Lâm Tử Khâm còn có lịch, bèn từ chối, Cao Bác Vân cũng chối: “Tôi còn phải về phòng làm việc xem bọn họ cắt phim.”

《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 tuy đã quay xong rồi, nhưng anh làm đạo diễn cũng không thể buông tay mặc kệ, vẫn cần theo sát tiến độ hậu kỳ. Nhà sản xuất thấy hai người họ không rảnh, liền nói hôm nào mọi người có thời gian lại hẹn sau.

Trịnh Bảo Châu tẩy trang trả đồ xong, đeo khẩu trang rồi theo Chu Hiểu Nam và trợ lý đi về. Giữa đường người phụ trách JS gửi tin nhắn cho cô, nói đã hẹn thời gian ngày mai cho họ, có thể qua thử lễ phục.

Trịnh Bảo Châu nhắn cảm ơn, rồi chạy đi tìm Khúc Trực tán phét: “Ngày mai đã hẹn thời gian rồi nhé, anh chưa quên đi thử lễ phục với em chứ?”

Khúc Trực lúc này đã tan tầm, trả lời rất tích cực: “Không quên, nhưng chỉ tham gia hôn lễ Ngụy Vũ thôi, mà phải long trọng vậy sao?”

Trịnh Bảo Châu: Còn lâu mới vì Ngụy Vũ, là vì trong sạch của Trịnh Bảo Châu em!

Khúc Trực cười một tiếng, Bảo Châu vẫn trẻ con đến đáng yêu: “Biết rồi, ngày mai anh sẽ gọi em dậy đúng giờ.”

Lần trước Khúc Trực đứng ngoài cửa chờ Trịnh Bảo Châu, giả đáng thương, thuận lợi lấy được thẻ phòng từ chỗ Trịnh Bảo Châu. Hiện giờ anh có thể ‘quang minh chính đại’ vào phòng chờ người.

Anh rời giường xong gọi điện cho Trịnh Bảo Châu trước, cung cấp dịch vụ đánh thức bằng cơm, sau đó sửa soạn đâu đấy rồi qua phòng Trịnh Bảo Châu chờ cô. Vì Trịnh Bảo Châu còn trang điểm, cho nên tốn thời gian hơn anh một chút, Khúc Trực cũng không hối, vào phòng bếp chiên trứng gà với thịt xông khói cho hai người, còn làm nóng sữa bò.

Lúc Trịnh Bảo Châu ra tới, trên bàn đã bày cơm sáng, cô còn không biết tủ lạnh của mình có nhiều đồ như vậy luôn.

“Anh làm hả?” Trịnh Bảo Châu thuận tay cầm một quả cà chua bi, nhét vào miệng. Khúc Trực vỗ mu bàn tay cô: “Rửa tay chưa?”

“Ú, tay em sạch mà.” Trịnh Bảo Châu ngoài miệng nói vậy, thân thể vẫn thành thật đi vào phòng bếp rửa tay, “Anh nhét nhiều đồ vào tủ lạnh nhà em từ khi nào vậy?”

Trịnh Bảo Châu ở ngay khách sạn, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà hàng, rất ít khi tự nấu, cho nên đồ trong tủ lạnh không nhiều. Khúc Trực ngồi xuống bên bàn ăn, cầm cốc sữa bò uống một ngụm: “Mua đồ cất tủ lạnh phòng anh, thuận tiện nhét một ít ở chỗ em.”

“Ha ha ha.” Trịnh Bảo Châu cười cười ngồi xuống đối diện anh, thử miếng trứng ốp la, “Chàng trai tay nghề không tồi nha.”

Khúc Trực vui vẻ tiếp nhận lời khen: “Ừ, độc thân 25 năm luyện ra đấy.”

Trịnh Bảo Châu lại bị anh trêu bật cười, trước kia cô chỉ cảm thấy Khúc Trực miệng độc, giờ phát hiện anh không chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, còn biết nói đùa: “Anh đừng mãi nói em là diễn viên hài độc thoại nữa, em thấy anh cũng hợp làm hài độc thoại lắm á.”

“Xem ra chúng ta đúng là trời sinh một đôi.”

“……” Trịnh Bảo Châu im lặng một chút, lại bắt đầu ném phế liệu màu vàng ra, “Nhưng hai câu của mình tách ra nghe, có vẻ sai sai ta.”

Khúc Trực nhớ lại đoạn đối thoại của họ, thời gian im lặng còn dài hơn cô: “Bình thường em đọc vừa tiểu thuyết kiểu đấy thôi.”

“…… Em mới không đọc!”

“Thật á? Anh không tin.”

“……” Ờ thì, cũng cất mấy trang web tiểu thuyết, thỉnh thoảng sẽ lục xem, “Vậy anh dám nói anh không xem video không khỏe mạnh không hả!”

“Video không khỏe mạnh?” Khúc Trực nghĩ nghĩ, nhìn cô hỏi, “Ý em là mấy cái muk-bang á? Ăn quá nhiều đồ dư calo trong cùng một lần, sau đó lại đi kích nôn, đúng là không khỏe mạnh.”

Trịnh Bảo Châu kéo kéo khóe miệng: “Anh còn giả vờ? Anh không chia sẻ link với anh em của anh chắc?”

“Anh quả tình chưa từng chia sẻ.”

“À, thế là bọn họ chia sẻ với anh đúng không!”

“……” Khúc Trực buông nĩa, chống mặt bàn hơi đổ người về phía Trịnh Bảo Châu, “Nếu em có hứng thú với vấn đề này, thật ra chúng ta có thể tự thân thể nghiệm xem thế nào, hẳn sẽ thú vị hơn video đó.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Té ra nhân viên nghiên cứu cũng chơi trò lưu manh!

Khúc Trực nhìn cô ngượng ngùng tránh ánh mắt mình, câu môi cười khẽ một tiếng, một lần nữa cầm nĩa lên: “Em có thể suy xét.”

“Suy xét cái đầu anh!” Trịnh Bảo Châu mắng một tiếng, dùng nĩa xiên quả cà chua bi, nghiến răng nghiến lợi nhai.

Hai người cùng nhau ăn bữa sáng xong liền tới cửa hàng của JS. Bởì hôm nay là hành trình cá nhân, Trịnh Bảo Châu không mang trợ lý, tự lái xe chở Khúc Trực ra ngoài. Trên đường đi Chu Hiểu Nam nhắn tin cho Trịnh Bảo Châu, vì cô đang lái xe không tiện xem, Khúc Trực bèn ngồi cạnh thuật lại giúp cô: “Chị ấy bảo hợp đồng bên pháp vụ đang xem, nếu không có vấn đề thì có thể ký hợp đồng luôn.”

“Vâng.”

Khúc Trực nhìn cô hỏi: “Là hai bức ảnh thử trang gửi anh hôm qua à?”

“Đúng á, phim mới của Cao Bác Vân, đề tài dân quốc thương chiến.” Trịnh Bảo Châu vừa lái xe, vừa nói cho anh, “Kịch bản em xem một phần, cũng được lắm.”

Khúc Trực cũng không muốn xen vào công việc của cô, chỉ nhắc nhở một câu: “Hợp đồng tốt nhất là em cũng tự xem xem.”

“Tối qua em đã xem qua, tuy em không phải dân chuyên, nhưng mấy năm nay ký nhiều hợp đồng rồi, vẫn có một chút kinh nghiệm.” Trịnh Bảo Châu ngó anh cười một cái, “Anh yên tâm đi, pháp vụ của phòng làm việc của em là bạn của Hàn Luật, Hàn Luật hợp tác với em nhiều năm rồi, vẫn đáng tin.”

“Vậy là được rồi.” Nói tới đây, Khúc Trực lại không khỏi nghĩ đến, hồi Trịnh Bảo Châu học đại học đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tuy bắt đầu từ mấy tiệm trà sữa, nhưng đối với một sinh viên không có kinh nghiệm xã hội gì mà nói, cũng là một việc rất nguy cơ. “Hồi đại học em tự khởi nghiệp, không sợ bị lừa sao?”

“Sợ chứ, cho nên làm bất cứ quyết định nào cũng phải cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là ký hợp đồng.” Trịnh Bảo Châu nói với anh, “Trước kia đúng là có người thấy em là sinh viên liền định lừa em, may em cẩn thận không trúng chiêu. Luật sư Hàn là bố em giới thiệu cho em, mấy năm nay giúp em rất nhiều. Nói vậy thì đúng là vẫn phải cảm ơn bố em, anh nói cũng không sai.”

Khúc Trực mất tự nhiên ho một tiếng, giải thích: “Thế cũng không phải, lúc đó anh chỉ biết phiến diện. Buôn bán vốn là không dễ, huống hồ em là nữ sinh viên, quả thật em dũng cảm và quyết đoán hơn rất nhiều, ánh mắt đầu cũng không tồi.”

Trịnh Bảo Châu cười nói: “Ha ha, hôm nay em coi như biết, khi anh ghét một người, cô ấy làm gì anh thấy cũng sai, nhưng khi anh thích một người, dù có tự vả mặt thì cũng thấy cô ấy đúng.”

Khúc Trực: “……”

Thôi được rồi.

“Con người đúng là tiêu chuẩn kép.” Trịnh Bảo Châu nhìn anh một cái. Khúc Trực nhướng mày: “Cái này anh không phủ nhận, không phải em cũng vậy à?”

“…… Nào có, chủ đề của vừa nãy của mình không phải kịch bản à?” Chớ nên bóc vết sẹo thương tổn lẫn nhau hen, “Lại nói nam chính bộ phim này lại là Lâm Tử Khâm á! Em thấy em rất có duyên với anh ấy!”

“…………” Khóe miệng Khúc Trực lạnh nhạt cong xuống, “À, chúng ta vẫn nên bàn về chuyện buôn bán đi.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô dùng khóe mắt liếc Khúc Trực một cái, hứng thú hỏi anh: “Anh sẽ không ghen nữa đó chứ? Anh nhỏ mọn thật đó.”

Khúc Trực nhìn cô: “Anh còn nhỏ mọn hơn em nghĩ nữa đấy.”

“……” Không không không, về chuyện Khúc Trực nhỏ mọn, năm lớp 3 tiểu học cô đã biết rồi!

Trịnh Bảo Châu không chọc Khúc Trực nữa, hết sức chuyên chú lái xe. Tới rồi trước cửa hàng JS, nhân viên cửa hàng nhiệt tình mời hai người lên khu VIP lầu hai.

“Cô Trịnh, chỗ chúng tôi chuẩn bị tổng cộng ba bộ lễ phục, cô xem thử xem.” Nhân viên cửa hàng mang bao tay trắng, đẩy lễ phục đã chuẩn bị ra, “Suy xét đến việc cô tham gia hôn lễ, cho nên về màu sắc chúng tôi tránh màu đỏ màu trắng dễ bị đụng hàng với cô dâu, màu đen có lẽ mọi người cũng kiêng, cho nên chúng tôi chọn hồng nhạt, tím nhạt và màu vàng.”

Trịnh Bảo Châu nhìn một chút, mấy cái váy đều rất đẹp, váy đẹp cô không thiếu, cho nên trọng điểm là xem lễ phục cho nam. JS chuẩn bị lễ phục nam chủ yếu là tây trang, kiểu dáng cũng sàn sàn như nhau, chỉ là phối màu có hơi khác —— tỷ như cô chọn váy hồng nhạt, thì áo sơ mi, cà vạt cùng túi áo của nam cũng là màu hồng nhạt.

Cô nhìn qua Khúc Trực n: “Nếu em chọn hồng nhạt……”

“Không được.” Không chờ cô nói xong, Khúc Trực đã cắt ngang, “Anh không cân được hồng nhạt.”

“Ai nói, màu vàng kim anh còn cân được, hồng nhạt không làm khó được anh.” Trịnh Bảo Châu ôm tâm tư muốn nhìn Khúc Trực mặc hồng nhạt, bắt thuyết phục anh. Nhân viên cửa hàng JS cũng ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy thưa anh, kỳ thật quý ông mặc hồng nhạt cũng không kỳ quái, ngược lại là mốt. Hơn nữa dáng người và khí chất của anh đều cực kỳ tốt, hiệu quả lên người chắc chắn sẽ không kém.”

Từ Khúc Trực vừa vào cửa, cô nàng liền để ý anh đẹp trai này, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô nàng không thể nhìn chằm chằm vào anh. Hiện tại, rốt cuộc có lý do để nhìn một cách công khai rồi!

Tuy cái nghề này của họ mỗi ngày đều phải nịnh khách, nhưng lời vừa rồi cô nàng không hề trái lương tâm, vị này đẹp trai thật, hơn nữa dáng người đúng là cái mắc áo trời sinh.

Cô nàng không biết thân phận của anh, nhưng vừa rồi cô thấy Trịnh Bảo Châu lái siêu xe chở anh ta tới…… Đây là thú vui của phú bà! Cô cũng ao ước có cái thú này quá!

Tuy trong đầu nhân viên cửa hàng đã chạy xa vạn dặm, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười chuyên nghiệp thân thiện ấy.

Khúc Trực vẫn không bị bọn họ lung lay: “Anh cảm thấy váy màu tím này đẹp nhất.”

Trịnh Bảo Châu nhìn lại váy của mình, đẹp là đẹp, nhưng cô đoán Khúc Trực chọn cái này, là vì lễ phục nam bên cạnh chỉ có cà vạt và túi áo màu tím.

“Anh thích màu tím?” Trịnh Bảo Châu nhìn anh, màu tím cũng một màu quyến rũ, cô còn chưa thấy Khúc Trực mặc bao giờ, “Cũng được, vậy thử bộ tím này trước đi.”

“Được ạ.” Nhân viên cửa hàng mờ Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đến hai phòng thử đồ khác nhau, cũng đưa quần áo qua.

Trịnh Bảo Châu cẩn thận thay váy, phát hiện khóa kéo sau lưng hơi khó kéo. Cô ló đầu khỏi phòng thử đồ, muốn gọi nhân viên cửa hàng tới giúp mình kéo một chút, kết quả thấy Khúc Trực đã thay xong lễ phục, đang đứng trước gương sửa sang lại.

“Khúc Trực.” Cô gọi Khúc Trực một tiếng. Khúc Trực nghiêng đầu nhìn cô, đi qua chỗ cô: “Sao thế?”

“Khóa không kéo lên được, anh giúp em kéo với.”

“Được.” Khúc Trực vào phòng thay đồ, Trịnh Bảo Châu liền vén tóc ra trước người, quay lưng lại.

Lần trước Trịnh Bảo Châu cởi váy trong phòng anh, bên trong còn mặc cái áo giữ nhiệt, nhưng lần này dưới váy cô không mặc gì, tấm l ưng trắng nõn cứ như vậy lộ ra trước mắt Khúc Trực.

Khúc Trực đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, hầu kết anh khẽ lăn lộn, tiến lên dùng một tay ôm lấy Trịnh Bảo Châu từ phía sau. Anh hơi cúi đầu, chóp mũi cọ qua làn da sau cổ Trịnh Bảo Châu, nhẹ nhàng ngửi ngửi. Trịnh Bảo Châu bị anh cọ ngứa, nhịn không được bật cười vặn vẹo người: “Anh làm cái gì thế, em bảo anh kéo khóa giúp em mà.”

“Ừ.” Khúc Trực khàn khàn trả lời, một nụ hôn rơi sau cổ Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu như bị điện giật cả người, mất khống chế mà run nhẹ. Khúc Trực ôm cô chặt hơn một chút, đặt xuống một loạt những nụ hôn trên lưng cô.

“Khúc Trực, anh đừng làm bậy ở đây……” Trịnh Bảo Châu không ngờ chỉ mấy cái hôn của Khúc Trực, lại khiến cô đứng không nổi nữa rồi. Khúc Trực lật cô lại, mặt hướng vào mình lưng áp vào tường: “Thế nào là làm bậy?”

Trịnh Bảo Châu đỏ mặt, nhìn anh muốn nói gì, vừa há miệng th.ở dốc, nụ hôn của Khúc Trực lại chuẩn xác khóa lấy môi cô. Từ khi hai người xác định quan hệ tới nay, cũng thường thường sẽ hôn một cái, nhưng phần lớn là lướt qua liền ngừng, mà giờ nụ hôn này lại mang hơi thở xâm chiếm mãnh liệt, nóng bỏng hơn bất cứ lần nào trước đó.

Trịnh Bảo Châu hứng chịu thế công của Khúc Trực, thầm nghĩ anh đột nhiên nhiệt tình như vậy, là bởi thấy phòng thử đồ rất kích thích ư?

Còn nói anh không xem video không khỏe mạnh!!

“Hai vị thử đồ xong chưa ạ? Có cần chúng tôi hỗ trợ không ạ?” Tiếng nhân viên cửa hàng thình lình từ ngoài vọng vào, cắt ngang hai người trong phòng thử đồ. Khúc Trực thoáng kéo giãn khoảng cách với Trịnh Bảo Châu, khóe môi nhếch lên một vòng cung đẹp đẽ, Trịnh Bảo Châu phát hoảng trong bụng, hướng ra ngoài trả lời nhân viên cửa hàng một câu: “Tôi sắp mặc xong rồi.”

“Vâng, tôi ở ngay bên ngoài, có yêu cầu thì bất cứ lúc nào cũng có thể bảo tôi.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Hay là cô ra chỗ khác làm việc đi ha?

Cô nhìn Khúc Trực, véo eo anh một cái: “Anh còn cười được? Chúng ta ra ngoài thế nào giờ?”

Khúc Trực duỗi tay ra sau lưng cô, chậm rãi kéo khóa lên giúp cô: “Em tìm bừa một lý do đuổi cô ấy đi là được.”

“……” Trịnh Bảo Châu nói với nhân viên cửa hàng ở ngoài, “À, tôi hơi khát nước, cô lấy giúp tôi cốc nước được không?”

Nhân viên cửa hàng nói: “Tôi vừa mới đưa nước và hoa quả đến cho hai vị đấy ạ.”

“…… Úc.” Không hổ là phục vụ cấp VIP, thật là tri kỷ.

Khúc Trực lại hôn nhẹ lên môi cô một cái, bảo cô: “Trực tiếp đi ra ngoài thôi, chỉ cần chúng ta mặt dày, thì người xấu hổ là cô ấy.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Nghe đi, đây là tiếng người à?:)

Giữ tinh thần “Tôi không xấu hổ, thì người khác xấu hổ”, Trịnh Bảo Châu bị Khúc Trực kéo từ phòng thử đồ ra ngoài. Chờ khi nhân viên cửa hàng bên ngoài thấy bọn họ ra cùng nhau, đồng tử lập tức rúng động!

Nhưng cô nàng rất chuyên nghiệp, chẳng sợ trong lòng đã động đất cấp mười, trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp.

Chẳng qua nụ cười hơi cứng hơn bình thường một chút mà thôi.

“Hai vị đều mặc xong rồi ạ?” Cô nàng không hỏi lấy một tiếng vì sao họ từ một phòng thử đồ đi ra, trực tiếp đi lên giúp họ điều chỉnh quần áo, “Cô Trịnh, cô mặc bộ này rất đẹp, màu tím làm bật làn da trắng hồng của cô đấy ạ.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Đúng vậy, sao mà không trắng hồng cơ chứ, dẫu sao da mặt của cô không dày như Khúc Trực.:)

“Anh Khúc mặc bộ này rất hợp, cà vạt màu tím là nét bút vẽ rồng điểm mắt, làm bật khí chất sang chảnh, còn thêm một thoáng thần bí.”

Trịnh Bảo Châu đã không còn lòng dạ thử tiếp nữa, bèn chốt luôn bộ này: “Chúng tôi chọn bộ này.”

“Được ạ.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười gật đầu, “Chúng tôi sẽ giúp hai người đo kích cỡ, sau đó điều chỉnh dựa theo dáng người của hai người, sửa xong sẽ báo với cô ngay.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio