Không Thể Thành Người Yêu

chương 78: phiên ngoại 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khúc Trực chỉ có một Weibo, lần trước anh đăng chứng cứ ảnh Photoshop, cũng dùng tài khoản này.

Thời gian đó có không ít người theo dõi anh, còn đặc biệt tích cực nhắn lại cho anh, nhưng thời gian dài người ngày một ít đi.

Hôm nay anh share weibo của Trịnh Bảo Châu, mới đầu chỉ có vài người ở dưới Weibo của anh khiếp sợ, anh cũng không trả lời, sau đó tự Trịnh Bảo Châu tới nhắn lại, mọi người mới khẳng định cái này chính là weibo của anh rể!

Giỏi lắm, hóa ra lúc trước đánh chết lời đồn, chính là anh rể của họ! Đây hẳn là tình yêu!

Sau đó fans weibo của Khúc Trực liền tăng một đợt, còn lên cả hot search, nhưng Khúc Trực đang làm việc, cũng không lưu ý bên này. Rất nhiều fans của Trịnh Bảo Châu đều chạy sang ‘đào mộ’ weibo của Khúc Trực, bình thường anh rất ít đăng trạng thái, trong số weibo ít ỏi đó có một nửa là khoe ảnh cây anh trồng.

Rất nhiều fans lần lượt điểm danh dưới Weibo anh, Khúc Trực cơ bản sẽ không trả lời họ —— sở dĩ nói là cơ bản, là vì họ rất nhanh đã phát hiện, anh sẽ chọn bình luận nào thảo luận việc chăm cây với anh để trả lời.

“……” Đây là nhà khoa học thời nay à.

Tháng mười là tháng sinh nhật của Trịnh Bảo Châu, các fan sớm đã bắt đầu chuẩn bị tiếp ứng sinh nhật cho Trịnh Bảo Châu. Lễ Quốc khánh Khúc Trực cũng tăng ca, không đến đoàn làm phim được, nhưng vừa lúc có thời gian rảnh vào hôm sinh nhật Trịnh Bảo Châu.

Vì hưởng ứng sự “Lãng mạn” mà bố anh nói, Khúc Trực đặc biệt tạo một nhóm nhỏ không có Trịnh Bảo Châu, bên trong chỉ có ba người là anh, Mạnh Nhã Hâm và Sầm Đồng Đồng.

Mạnh Nhã Hâm:?

Mạnh Nhã Hâm: Bạn lập nhóm này là định làm gì giấu Bảo Châu?

Sầm Đồng Đồng: Không phải là định chuẩn bị cho nó bất ngờ gì đi [ Ngoáy mũi ]

Khúc Trực: Trước kia Bảo Châu tổ chức sinh nhật, hai cậu chúc mừng cho cô ấy thế nào?

Mạnh Nhã Hâm:…… À, chính là cùng nhau ăn cơm, karaoke, chơi trai đẹp

Khúc Trực: [ 🙂 ]

Sầm Đồng Đồng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không sai! [ Đầu chó ]

【 Trưởng nhóm “Khúc Trực” đã giải tán nhóm 】

Mạnh Nhã Hâm nhìn nhóm bị giải tán trong nháy mắt, cười sặc sụa tại chỗ. Hồi đi học sao cô không phát hiện Khúc Trực thú vị như vậy nhỉ!

Cô nàng lại tạo nhóm, kéo Khúc Trực và Sầm Đồng Đồng vào.

Mạnh Nhã Hâm: Aiz, có người trẻ tuổi, sao lại nóng vội thế nhỉ [ Đầu chó ] động tí là giải tán nhóm [ Đầu chó ]

Sầm Đồng Đồng: Tên mày có ba chữ kim, mày nói gì cũng đúng [ Đầu chó ]

Mạnh Nhã Hâm: @ Khúc Trực, trai đẹp cũng có thể là chính bạn cơ mà [ Đầu chó ]

Sầm Đồng Đồng: @ Khúc Trực, nghĩ thoáng ra, cách cục cũng mở ra [ Đầu chó ]

Khúc Trực:……[ 🙂 ]

Khúc Trực ở trong nhóm xem hai cô nàng thảo luận 108 kỹ xảo dụ hoặc của chó săn nhỏ, sau đó lâm vào trầm tư.

Trong khi Khúc Trực nghiên cứu cách tạo bất ngờ cho sinh nhật của Trịnh Bảo Châu, lại một bộ phim mà Trịnh Bảo Châu diễn vai quần chúng phát sóng. 《 Linh Lung Cục 》 là một bộ cung đấu quyền mưu, Trịnh Bảo Châu ở bên trong đóng vai một thích khách vũ cơ, tuy rằng một tập là đóng máy, nhưng lại dựa vào tạo hình tuyệt mỹ và dáng múa mà thoát vòng(*).

(*)Xuất vòng/出圈: Hay thoát vòng, nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.

“A a a a a tui không cho phép còn có Tiểu Nguyên Bảo chưa xem tập năm của《 Linh Lung Cục 》! Bảo Châu quá đẹp [ Phát điên ]”

“Tui tuyên bố Bảo Châu chính là dị vực vũ cơ hàng real, Thái Tử sao có thể hạ thủ được chớ [ Phát điên ]”

“Cảnh chết kia cũng đẹp cực! Tôi phát hiện đạo diễn quay rất nhiều cảnh đặc tả mặt, có thể thấy cũng rất là thích Bảo Châu [ Che mặt ]”

“Bảo Châu khiêu vũ đẹp quá! @ Phim Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm, tôi khuyên mấy anh chị sớm ra lịch chiếu, đừng ngoan cố nữa!!”

“Chuyện ngoài lề, nghe nói Bảo Châu là được Cao đạo diễn phát hiện trên đường rời phim trường sau khi quay xong bộ phim này đó [ Đầu chó ]”

Trong thời gian ngắn, tạo hình vũ cơ của Trịnh Bảo Châu spam khắp Weibo, rất nhiều người không trong vòng fan cũng tiện tay share mỹ nữ, đoàn phim《 Linh Lung Cục 》 lúc trước quay, kiểu gì cũng không nghĩ được, có thể bằng một diễn viên khách mời lên hai hot search.

Các fan còn cắt nối biên tập rất nhiều video liế m mặt, đăng lên pilipili, thậm chí có up chủ vũ đạo cover lại bài nhảy, lúc sau lại lục tục có up chủ khu trang điểm phỏng lại cách trang điểm, thiếu chút nữa là huyết tẩy P trạm.

Trịnh Bảo Châu tuy ở trong đoàn đóng phim, nhưng động thái trên mạng cô vẫn luôn chú ý, hiện giờ tạo hình vũ cơ của cô hot lên, rất nhiều fans Weibo kêu cô đăng clip múa, coi như phúc lợi năm ngàn vạn fans.

“Chị có năm ngàn vạn fans!” Trịnh Bảo Châu ngồi trên xe bảo mẫu về khách sạn, bỗng gào lên một câu. Trợ lý đang cúi đầu xem di động bị cô làm giật mình, sau đó mới nhìn cô nói: “Đúng vậy, chị mới phát hiện ạ? Thời gian này chị tăng fans nhanh lắm.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Họ bảo chị đăng clip múa, kể cũng có thể thử xem.”

Cô bắt đầu học múa từ tiểu học, hồi đi học mỗi năm trường học tổ chức các loại biểu diễn, đều muốn cô lên múa. Sau khi tốt nghiệp đại học thời gian nhảy múa rõ ràng giảm bớt, nhưng khi rảnh cô vẫn thích luyện luyện kiến thức cơ bản. Bắt đầu đóng phim sau, cô phát hiện vũ đạo và biểu diễn xác thật có rất nhiều điểm chung, tỷ như cách tập luyện hình thể và ánh mắt, cũng tỷ như cảnh đánh nhau lúc trước, ít nhiều cô có nền tảng vũ đạo dắt lưng.

“Tiểu Nguyên, chút nữa về khách sạn giúp chị quay video nhé, chị thử xem.”

“Được ạ, nhưng trong phòng có đủ chỗ múa không?”

“Cũng được.” Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, phòng cô ở khá là lớn, múa ở phòng khách là được, “Kéo rèm phòng khách vào, sau đó đặt camera đối diện, chắc là được đó.”

“Vâng.”

Tiểu Nguyên và một trợ lý khác trở lại khách sạn liền giúp cô sắp xếp vị trí đặt máy, Trịnh Bảo Châu chọn một bộ phù hợp trong đống quần áo mang đi, ra ngoài múa hai lần. Ba người đang tụm một chỗ xem kết quả thì Khúc Trực gọi video call tới cho Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu đến sô pha ngồi xuống, mỉm cười tiếp điện thoại: “Anh mỗi ngày điện thoại chuẩn giờ quá nhỉ.”

“Quan niệm thời gian của anh lúc nào cũng mạnh.” Khúc Trực hơi hơi cong khóe miệng, đánh giá cô mấy lượt, “Em vừa tập luyện à?”

“Quay clip múa cho fans! Anh quan sát tỉ mỉ thật ha.”

Khúc Trực cười cười, nhìn cô nói: “Công tác bên anh đã sắp xếp xong rồi, cuối tuần sau anh có thể đi thành phố H tìm em.”

“Ừm!” Tính thời gian, hai người họ có tầm một tháng không gặp rồi, “Anh lại đây có cần đặt phòng không? Khách sạn bên này hay cháy phòng lắm, lúc nào cũng hết.”

Khúc Trực đặc biệt hiểu lòng người nói: “Nếu khó đặt thế, vậy không cần phiền phức, anh có thể ở cùng phòng với em.”

Hai trợ lý ở bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, đều nhỏ giọng cười, Trịnh Bảo Châu ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Khúc Trực phía bên kia: “Trợ lý của em còn ở đây, anh nói chuyện chú ý tí đi.”

“Ờ.” Khúc Trực nghĩ nghĩ, mở miệng, “Vậy hình như anh chẳng nói được gì rồi.”

“Phốc.” Lần này hai trợ lý ở ngoài màn ảnh trực tiếp cười ra tiếng.

Trước mặt người khác, Trịnh Bảo Châu vẫn có chút e lệ, cô trừng mắt nhìn Khúc Trực một cái, bảo anh: “Nếu anh không có gì nói em múa tiếp đây, tuần sau trước khi đến đây nhớ gọi em trước, em kêu người đi đón anh.”

“Được.” Khúc Trực lên tiếng, Trịnh Bảo Châu mới cúp điện thoại.

Cô lại đi qua múa một lần nữa, rốt cuộc cũng vừa lòng với thành phẩm.

“Em trở về giúp chị sửa một chút, chuẩn bị xong sẽ gửi chị” Tiểu Nguyên cất camera, nói với Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu gật đầu đồng ý, buộc tóc lên, chuẩn bị tẩy trang tắm rửa: “Để mai làm cũng được, thời gian cũng không sớm, mai còn phải dậy sớm đi đoàn phim.”

“Vâng, biết ạ.”

Càng tới gần sinh nhật của Trịnh Bảo Châu, bầu không khí tiếp ứng trên Weibo càng thêm nồng đậm. Trịnh Bảo Châu ở đoàn phim, cũng không rảnh lo sinh nhật, đặc biệt là hôm nay, cô muốn quay cảnh cha bị g.iết.

Dựa theo thiết lập kịch bản, ngày cha nữ chính gặp nạn, hai người cùng đi một nhà hàng mới mở ăn cơm trưa, lúc rời đi, không biết là nơi nào bắn một phát súng, vừa lúc bắn trúng cha nữ chính, khiến ông đương trường tử vong.

Vừa nãy đã quay cảnh trúng đạn bỏ mình của diễn viên khác, hiện tại chủ yếu là quay phản ứng bên Trịnh Bảo Châu.

Trang phục diễn hôm nay của Trịnh Bảo Châu là một bộ váy dài màu trắng kiểu Pháp, xứng với mái tóc quăn nghịch ngợm, trong sự hoạt bát lại không mất khí chất của tiểu thư khuê các. Cô đứng ở vị trí Cao Bác Vân chỉ định, cúi đầu ấp ủ cảm xúc.

Đây là một cảnh diễn cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, cô chính mắt thấy cha mình bị người giết hại, thi thể ngã xuống cạnh cô. Vì diễn tốt cảnh này, cả ngày hôm nay Trịnh Bảo Châu đều ở điều chỉnh cảm xúc, ngay cả thời gian nghỉ cũng không chơi di động lướt Weibo, chính là vì bảo trì trạng thái này, để bản thân luôn đắm trong cốt truyện.

Cao Bác Vân hô bắt đầu, sau đó trên không bỗng vang lên một tiếng súng, tổ đạo cụ đem máu giả đã chuẩn bị vẩy lên mặt và cái váy trắng của cô, tạo thành dáng vẻ bị máu bắn lên người.

Mặt Trịnh Bảo Châu nóng lên, khóe miệng ý cười theo đó cứng trên mặt. Cô rõ ràng còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tiếng mọi người kinh hoàng thất thố vang lên từ bốn phương tám hướng, cửa nhà ăn hàng tức khắc một mảnh hỗn loạn, chỉ có một mình cô đứng tại chỗ bất động, ngơ ngác nhìn cha mình ngã xuống.

Có người không cẩn thận đụng phải cô, cô lảo đảo hai bước, ngã ngồi xuống cạnh cha.

“Tốt, giữ cảm xúc, máy số 2 số 3 nhanh lên!” Bởi vì yêu cầu đổi vị trí máy quay, Cao Bác Vân hô dừng giữa chừng, máy quay vẫn đang chờ nhận được lệnh của đạo diễn, mau mắn đổi vị trí lên.

Cao Bác Vân nhìn hình ảnh từ máy theo dõi, hướng camera ra hiệu “ok”: “Được rồi, bắt đầu!”

Kế tiếp là một set hình đặc tả mặt, chủ yếu là quay phản ứng cảm xúc của Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu trên mặt còn dính máu, làm bật khuôn mặt trắng bệch của cô. Vành mắt cô đỏ hồng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô lắc người nằm trên mặt đất, muốn gọi ông, há miệng nhưng nhất thời không thể phát ra thanh âm, thậm chí ngay cả thở cũng khó khăn. Nước mắt lại vì cô lay người nằm trên đất, rớt xuống từng viên từng viên.

Chung quanh có hai camera chĩa vào Trịnh Bảo Châu, cô trước kia cũng tò mò, diễn viên ở hiện trường đóng phim, sẽ không bị camera quấy nhiễu sao? Sau đó cô phát hiện, càng là cảnh nhiều cảm xúc, ngược lại càng không để ý camera.

Đóng vai cha cô là một diễn viên lâu năm, cảnh trúng đạn ông cũng diễn vài lần, lúc này ống kính không quay ông, ông vẫn là rất chuyên nghiệp nằm trên đất không hề sinh khí. Trịnh Bảo Châu há miệng phát ra những tiếng nức nở vô nghĩa, sau khi hổn hển thở sâu vài hơi, mới gọi được một tiếng cha.

“Ok rồi!” Cao Bác Vân hô cắt, quay sang phía Trịnh Bảo Châu nói, “Dừng được rồi!”

Trịnh Bảo Châu ngồi dưới đất, nhất thời còn không thoát được cảm xúc, thân thể vô thức mà t thở hổn hển từng hơi. Cao Bác Vân lại hô rất nhiều lần dừng được rồi, diễn viên ngã xuống bên cạnh cũng ngồi dậy, vỗ lưng cô giúp cô thuận khí.

“Cả tổ nghỉ ngơi một chút, hai mươi phút sau lại quay tiếp.” Cao Bác Vân thấy Trịnh Bảo Châu còn chưa thoát được cảm xúc, để đoàn phim nghỉ ngơi trong chốc lát. Trợ lý đi lên đỡ Trịnh Bảo Châu ra khu nghỉ, đưa bình nước cho cô: “Cô Bảo Châu, uống miếng nước trước đi!”

“Cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu cầm bình nước uống một ngụm, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Đoàn phim và thợ trang điểm ôm rương trang điểm lại đây, giúp cô lau sạch vết máu trên mặt, lại dặm lớp trang điểm cho cô, Cao Bác Vân cũng tìm cô hàn huyên một lát, thấy cảm xúc cô tốt lên mới yên tâm.

“Đúng rồi cô Bảo Châu, vừa nãy anh Khúc gửi tin nhắn cho chị, chị có muốn trả lời anh ấy không?” Tiểu Nguyên đem di động của Trịnh Bảo Châu cho cô.

Trịnh Bảo Châu cả ngày hôm nay đều không nghịch di động, trên máy có rất nhiều tin nhắn đều không xem. Khúc Trực đúng là đã nhắn hai tin cho cô, là thông tin chuyến bay ngày mai của anh.

Thấy tin nhắn của anh, Trịnh Bảo Châu bỗng nhiên tìm về một chút cảm giác hiện thực, cô bỗng nhiên có chút lý giải vì sao dì nhỏ thích yêu người ngoài đoàn phim.

Trịnh Bảo Châu nhắn lại cho anh, rồi đi đổi trang phục. Bộ váy trắng này bị dính không ít máu nhân tạo, có lẽ khó rửa sạch, nhưng lúc sau cũng không có dịp nào phải mặc lại.

Buổi tối Trịnh Bảo Châu về khách sạn gội đầu tắm rửa, cảm giác thân thể thoải mái rất nhiều, chẳng qua cảm giác đè nén dường như vẫn nghèn nghẹn trong lòng. Tuy rằng cảm xúc này không ảnh hưởng cô tiếp tục đóng phim hôm nay, nhưng cô biết là mình vẫn chưa hoàn toàn thoát được cảm xúc.

Cô sấy tóc xong, cuộc gọi thường lệ của Khúc Trực đánh tới. Trịnh Bảo Châu tiếp điện thoại, ngồi xuống giường: “Ngày mai là tới đoàn phim rồi, em tưởng anh sẽ không gọi điện.”

“Tới đoàn phim và gọi điện thoại đâu có xung đột gì đâu.” Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu vài lần, mở miệng hỏi cô, “Nghe nói hôm nay em quay cảnh khóc à?”

Trịnh Bảo Châu nhẹ nhàng nhướng mày: “Nha, anh đã xâm nhập vào đoàn làm phim bọn em rồi à?”

“Cũng không tính, chỉ thêm wechat của Cao Bác Vân thôi.”

“……” Cả WeChat của đạo diễn cũng add rồi, còn kêu là không xâm nhập à?

“Lúc ấy anh đã bảo đảm với mẹ và bà em, sẽ luôn bên cạnh em, quan tâm cảm xúc của em, dù sao anh cũng phải nói được làm được chứ?” Khúc Trực lý do thật ra lại đầy đủ.

Trịnh Bảo Châu phụ họa gật đầu: “Dạ dạ, anh đẹp anh nói gì cũng đúng.”

Khúc Trực cười khẽ một tiếng, bảo cô: “Đúng rồi, Lương Tuệ Tuệ ngày mai sẽ tham gia thi, cô ấy bảo anh nói với em một tiếng, cô ấy sẽ cố gắng thi, em không cần lo lắng.”

Anh vừa nói vậy, Trịnh Bảo Châu mới nhận ra: “Đúng rồi, Tuệ Tuệ sắp thi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Lúc trước gã đểu kia tìm tới khách sạn như còn hiển hiện trước mắt, mà thoáng cái Tuệ Tuệ đã sắp thi rồi, nếu thuận lợi thì em ấy có thể tiếp tục học đại học.

“A lúc trước em có xin một cái bùa hộ mệnh, đặt trong phòng em, lát nữa anh đi tìm xem, xong đưa cho Tuệ Tuệ giúp em.”

“Ừ.” Khúc Trực gật đầu, “Tuệ Tuệ lần trước về quê một lần, trở về lại mang theo rất nhiều đặc sản. Cô ấy biết em thích khô bò ở quê nên đặc biệt mang cho anh mấy túi to, ngày mai anh mang hết sang cho em.”

“A a a a tốt quá!” Trịnh Bảo Châu kích động gật đầu.

Khúc Trực nhìn cô cười: “Anh thấy em bây giờ chắc đã thoát vai hoàn toàn rồi đấy, xem ra thầy Cát nói không sai, em và dì em vẫn khác nhau, dạ dày em lớn hơn dì ấy nhiều(*).”

(*) Nguyên văn là tâm lớn hơn, nghĩa là lòng dạ rộng rãi, vô tư và ít để bụng, ở đây KT chọc TBC nên mình để theo nghĩa là dạ dày to và ăn nhiều, ăn cả mấy túi khô bò cơ mà 😀

“…… Phi, thầy Cát đâu có nói vậy đâu!”

Khúc Trực rũ mắt cười hai tiếng, nhìn cô nói: “Ừ, hôm nay chắc em cũng mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai là có thể ăn khô bò rồi.”

“Oh yeah!” Trịnh Bảo Châu vui vẻ dùng ngón tay tạo chữ V, “Anh nhớ sang phòng em lấy bùa hộ mệnh cho Tuệ Tuệ nhé, em để ở tủ đầu giường bên trái ấy.”

“Đã biết, giờ anh đi đây.” Khúc Trực nói với Trịnh Bảo Châu xong, chờ cô cúp đứt điện thoại, liền sang phòng cô tìm bùa hộ mệnh. Anh vẫn luôn có thẻ phòng của Trịnh Bảo Châu, theo lời Trịnh Bảo Châu nói, anh kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường bên trái, liền thấy bên trong để lá bùa “Thi là đỗ”.

Lương Tuệ Tuệ ở ký túc xá của nhân viên khách sạn, lúc Khúc Trực đi tìm cô nàng, vô tình thoáng nhìn khung ảnh trên bàn cô nàng có một trang sách, mặt trên còn viết một hàng chữ bằng bút máy, trông như là chữ của Tề Thịnh.

Anh nhẹ nhàng nhướng mày, nhưng cũng không hỏi gì, xoay người rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio