“Ôi chúa ơi!”
“Xin hãy tha cho tôi! Làm ơn…!”
“Thiếu, thiếu gia…!”
Mọi người bị giết chết trước mắt cô. Chân của một người ngày hôm qua còn đi lại bình thường giờ lăn trên sàn, có người bò đi bằng cả tứ chi và bị phát hiện.
Cha cô ngồi trên bàn, đã chết với một thanh kiếm cắm vào tim. Tất nhiên là không có ai chết theo cách bình thường. Một bên mắt của ông chỉ còn là một cái hốc trống rỗng và máu chảy xuống như những giọt nước mắt. Valletta một lần nữa cố gắng di chuyển đôi chân đang bất động của mình. Cô muốn chạy khỏi đây ngay bây giờ, nhưng chân lại không thể di chuyển. Có những bóng đen xuất hiện trước mặt cô, nhưng cô không thể biết họ là ai.
Không phải vì nỗi sợ hãi khiến cô không thể di chuyển. Cô không thương cảm với bất kì người nào trong gia đình này. Cô biết họ sẽ bị trừng phạt vì những gì họ đã làm. Chỉ là nếu có vấn đề gì ở đây, thì đó chính là không thể trốn thoát. Dù có vùng vẫy thế nào, cô cũng không thể quay đầu hay di chuyển cơ thể khỏi sàn nhà như một bức tượng.
Cô ấy không thể cử động một ngón tay, và thứ duy nhất di chuyển theo ý muốn của cô ấy là đôi mắt.
“Trong suốt khoảng thời gian ở đây ta chưa từng nghe ai gọi như vậy cả.”
Một giọng nói nhẹ nhàng mang chút ý cười lọt vào tai cô. Mái tóc dài màu trắng bạc hiếm gặp, phủ trên vai và hơi đung đưa ngay trên thắt lưng. Đôi mắt cô từng nghĩ là “hồng ngọc” thực chất là màu máu. Những cảm xúc thấm sâu trong họ giờ đã bừng sáng với sự điên loạn. Cánh cửa phòng ăn đang đóng chặt chợt mở ra. Một tiếng hét vang lên từ ngưỡng cửa.
“Arghhhh!”
Hai người phụ nữ xinh đẹp và một người hầu bị hất tung qua một khe cửa hé mở kèm theo tiếng la hét. Hai người đàn ông mặc áo choàng đen đẩy họ vào bằng chân như đối xử với một con chó.
“Xin hãy tha cho tôi!”
“Quái vật! Đồ quái vật! Ta hận ngươi!”
“Câm miệng.”
Tiếng hét ngưng lại trong tích tắc. Ánh mắt điên cuồng cùng với giọng nói của anh hướng tới ba người vừa bị đẩy vào. Miệng của những người vừa la hét, dưới áp lực này lập tức ngậm chặt.
Cuối cùng, tầm nhìn của Valletta cũng hướng được tới họ. Những cái xác khiến người ta rùng mình đến đáng thương. Nhưng cô không thể thương hại họ.
Cô ấy không có tư cách để thương hại bất cứ ai.
“Đây là những kẻ cuối cùng còn sống sót trong dinh thự này.” Một trong những người đàn ông mặc áo choàng đen cất lời. Một giọng nói dửng dưng không chút hối tiếc.
“Vì đây là một dinh thự nên có rất nhiều sâu bọ cần xử lí.”
Nhẹ nhàng bước về phía Valletta, người đàn ông tóc trắng bạc cười một cách sảng khoái khiến người cô cứng đơ. Sau đó, anh vỗ nhẹ vào má cô với bàn tay nhuốm đầy máu và đi thẳng về phía người hầu gái đang trốn trong góc. Khi Valletta liếc ngang về phía anh khi anh đi ngang qua, cô thấy đôi giày của anh dính đầy máu.
Cô nổi da gà và muốn lau má.
“Ta phát chán vì điều này. Vẫn còn một món chính ngon lành nữa…” Người đàn ông nói và liếc nhìn Valletta đang đứng phía sau.
Dù sao cô chỉ có thể nhìn thấy phía trước, nên dù có đảo mắt đến đâu cũng sẽ không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở đằng sau.
Tuy nhiên, không khó để đoán ra “món chính” mà anh đang ám chỉ là ai.
“Thiếu gia, xin hãy tha cho tôi… Tôi sẽ làm bất cứ việc gì…”
“Hahaha! Có vẻ như hôm nay ta được gọi là “Thiếu gia” khá nhiều đấy.”
Đôi mắt đỏ của anh ta nheo lại tựa vầng trăng khuyết, và bàn tay dính đầy máu chạm vào mặt cô hầu gái.
Anh xoa xoa máu trên bàn tay mình lên mặt cô hầu.
“Ta sẽ giết hết tất cả luôn một thể vậy.” Anh nói, giọng nói nhẹ nhàng không chút thương tiếc.
Ngay khi anh búng tay, những múi giáo băng giá hình thành trong không khí. Chính xác hơn thì nó trông giống những tảng băng khổng lồ hơn là ngọn giáo. Ngoại trừ đầu nhọn đủ để giết một người.
Vút.
Một loạt âm thanh kì lạ phát ra cùng với tiếng gió. Ba người hầu gái ở góc đó chết lặng không một tiếng động. Người đàn ông cuối cùng cũng im lặng, mỉm cười rồi xoay người như một vũ công.Valletta có thể nghe thấy anh ta đang tiến lại gần từ phía sau cô. Cô hít một hơi thật sâu.
“Ôi, ngày đó lẽ ra mình phải tống khứ anh ta đi. Nếu cha chịu nghe theo thì thảm kịch này sẽ không xảy ra. Đáng lẽ ra mình nên bỏ chạy khi thấy ông ấy không chịu nghe theo, đáng lẽ ra mình không nên ở lại đây!”
Valletta cố gắng cử động chân tay trong tâm trí, nhưng thực tế không thể nào ngờ trước.
Và vào khoảnh khắc đó, sức mạnh vô hình đang trói buộc cơ thể cô như một bức tượng đã biến mất. Kết quả là cơ thể cô mất thăng bằng và ngã về phía trước.
“Hả…?”
Quá bất ngờ, Valletta vội vàng duỗi chân cố lấy lại thăng bằng nhưng đã quá trễ. Khi cô nhắm mắt lại vì nghĩ về cơn đau sẽ ập đến, ai đó đã nắm lấy vai cô và giữ chặt lấy eo cô.
Đầu cô ấy như đụng vào ngực ai đó. Đúng, cứ như cô đang bị ai đó giữ chặt. Valletta thở dài trong lòng. Bằng cách nào đó, cô có cảm giác mình biết người đỡ mình là ai. Nhưng cô sợ đến nỗi không dám mở mắt.
“Vị chủ nhân mỗi ngày đều cầu xin người cha ngu ngốc của mình bỏ rơi tôi, giờ đây đã ở trong vòng tay của tôi.”
Với hơi thở phả vào tai, Valletta vội vàng đẩy anh ta ra và tự đứng bằng đôi chân của mình. Ở khoảng cách gần, vẻ ngoài của anh ta trông còn đẹp hơn. Nó khiến cô tự hỏi liệu anh có thực sự đến từ thế giới này hay không. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai cô thật mê hoặc. Giọng nói nhẹ nhàng như một vị tiên trong thế giới cổ tích. Tuy nhiên, Valletta biết rất rõ đó chỉ là giả tạo.
Anh ta là người trước đó có thể mỉm cười và nói chuyện với mọi người, sau cùng giết họ mà không chớp mắt. Anh là Chúa tể bóng tối của thế giới này, và hiện tại là vua của Ma tháp. Anh ta từng là nô lệ của Valletta cho đến tận bây giờ. Nó có thể được mô tả như mối quan hệ chủ tớ đúng nghĩa.
“Bây giờ chỉ còn lại mỗi mình người thôi, chủ nhân.” Anh nói với giọng ngọt ngào.
Cô muốn chạy trốn khỏi anh ta, nhưng lối thoát duy nhất đã bị chặn bởi hai pháp sư.
“Người có muốn sống không?”
Valletta lùi lại một bước khi cô nghe thấy âm thanh như một con quỷ đang yêu cầu cô đưa tay ra nhờ giúp đỡ. Và rồi anh tiến lại gần khi cô đang lùi lại. Khoảng cách của họ trở nên gần hơn do sải bước dài của anh.
Đôi mắt co lại thành vầng trăng khuyết của anh dần mở to. Mi mắt tuyệt nhiên không có ý cười.
“Ngồi xuống.”
Anh búng tay và ra lệnh cho cô ngồi xuống. Đó chính xác là những gì Valletta đã nói vào lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô lùi lại một bước, đôi chân vững vàng hơn. Cô phải chạy đi.
“Oái!”
Valletta nhìn xuống và thấy thứ ngáng chân cô là một trong những xác chết nằm la liệt khắp nơi. Người đàn ông mỉm cười và cúi đầu gần hơn. Khi anh ngang bằng với tầm mắt của Valletta, mái tóc dài bồng bềnh của anh xõa xuống. Nó có vẻ đủ dài để chạm xuống sàn nhà đẫm máu.
“Rất tốt. Làm tốt lắm, chủ nhân.”
Anh đưa tay vuốt mái tóc màu nâu vàng của Valletta bằng bàn tay dính máu của mình như muốn khen ngợi cô.
“Mình biết hắn điên nhưng đâu có ngờ là lại điên đến mức này…”
Cô ấy không muốn ngồi xuống nhưng cuối cùng vẫn bị ngã xuống sàn.
Valletta biết anh ta là một tên điên, nên cô đã cầu xin cha mình tống khứ hắn đi không biết bao nhiêu lần.Tuy nhiên, cha cô lại khẳng định rằng anh ta có thể sẽ có ích khi anh trưởng thành. Cha cô tin điều đó và giữ anh ta lại. Không ai biết hắn có âm mưu trả thù. Và đây là kết quả. Trong tiểu thuyết, cả gia đình cô đều chết. Cô biết bản thân mình sắp chết. Valletta là người duy nhất biết trước tình cảnh bi thảm này.
Để tránh tình cảnh này xảy ra, cô đã cố gắng đối xử tốt với người đàn ông trước mặt mình, nhưng không tài nào thay đổi được cách nhìn của tên điên đó. Vì vậy, cô đã từ bỏ, thay đổi ý định và cầu xin anh hãy rời đi. Và những người khác đã làm gì? Tất cả mọi người trong nhà không nhận thức được sự khủng khiếp của tên điên này, và có những hành động liều lĩnh. Tất nhiên là họ đã làm vậy!
Vẻ ngoài ưa nhìn và thân phận nô lệ thấp hèn của anh ta hẳn sẽ khiến bất cứ ai cũng cảm thấy mình cao quý hơn anh. Không những thế, anh ta còn là người có mồm miệng ngọt xớt. Anh có thể che giấu cơn giận của mình và luôn nở nụ cười trên môi.
“Lẽ ra mình phải làm điều đó nếu biết bản thân sắp chết chứ. Bây giờ thì ai cũng chết cả rồi. Ít nhất thì mình cũng nên sống sót.”
Cảm giác tội lỗi này là gì? Valletta nuốt nước bọt, trong lòng gào thét.
Anh nhìn chằm chằm vào Valletta đang cứng đơ, rồi đưa tay ra và lấy chiếc vòng trên cổ cô. Sợi dây chuyền bị đứt trông thật giống với tương lai của cô. Đó là một viên bi thủy tinh màu đỏ, trong suốt, to bằng đồng xu. Đó là phong ấn khắc sâu vào trái tim của tên điên kia, và khi hạt châu bị bóp mạnh, hắn không thể làm trái mệnh lệnh của người giữ hạt châu vì phong ấn đó.
Đó là những gì được gọi là “ma thuật của nhân loại”.
Nếu bây giờ đã thành ra thế này, chỉ còn một cách để an toàn thoát khỏi đây. Cô không muốn sử dụng sức mạnh của mình trước mặt tên điên này. Nhưng sức mạnh của cô bị phát hiện ra còn tốt hơn là bị bắt và chết ở đây. Valletta ưu tiên việc trốn thoát hơn.
“Jin!” Nghe tiếng hét của Valletta, một cơn gió mạnh thổi qua vùng không gian trống trải xung quanh cô. Người đàn ông trước mặt cô có vẻ hơi giật mình, và mắt anh ta mở to như thể không nhìn thấy nó đang đến.
“Tinh linh gió cấp cao?”
“Cô ta là tinh linh sư…?”
Hai pháp sư canh cửa thì thầm.
Tinh linh gió nói.
“Xin hãy giúp tôi. Hãy đưa tôi rời xa khỏi nơi này. Đến đâu cũng được, miễn không phải là nơi đây.”
Tinh linh gió hỏi.
“Tôi sẽ đưa người máu của tôi.”
Con diều hâu trong suốt và mơ hồ, dang rộng đôi cánh khổng lồ. Đó là một thỏa thuận. Gió bao bọc lấy cơ thể Valletta và cuốn cô ấy đi.
Khoảnh khắc cô ấy đưa tay ra và cố gắng giữ lấy cánh con diều hâu, một cơn đau dữ dội phát ra từ tim cô.
“Aaaaaaahhh!”
Tâm trí cô bị phân tâm bởi cơn đau bất ngờ và khủng khiếp. Cùng lúc đó, con diều hâu trong suốt mà cô triệu hồi biến mất. Valletta lăn lộn trên sàn, rên rỉ vì đau đớn.
“Ôi trời, xin lỗi nhé, chủ nhân. Tôi đã rất ngạc nhiên…”
Khi cơn đau từ từ giảm bớt, cơ thể cô co lại bởi những cơn đau còn âm ỉ và đổ mồ hôi lạnh trên sàn nhà.
“Chủ nhân thật đáng kinh ngạc.”
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Valletta, hai tay ôm ngực, nói và vỗ đầu cô một cách trìu mến.
“Xin lỗi, có lẽ tôi hơi quá tay rồi.”
Valletta gần như không ngẩng đầu lên trước giọng nói kiêu căng của người đàn ông.
“Cái quái gì…”
“À… tôi đã chuyển phong ấn của trái tim mình sang cho chủ nhân. Tôi sợ người sẽ rời bỏ tôi mà đi.”
Nói xong, anh ta đưa tay nắm lấy một lọn tóc của Valletta và hôn nó.
“Chủ nhân, xin hãy gọi tên tôi. Sau đó, người có thể ngủ. ”
Anh thì thầm với Valletta với ánh mắt dịu dàng như khi còn là nô lệ. Hạt châu màu đỏ đang lăn trên tay anh.
“Ah, chết tiệt…”
Tại sao hồi đó cô không bỏ trốn? Valletta thở dài ngao ngán, cảm thấy hối hận.
“Nào,” giọng nói thân thiện của anh vang lên bên tai cô. Mi mắt cô trĩu nặng. Cô ấy từ từ hé môi trái ngược với mí mắt đang nhắm nghiền.
“Rein…hardt…”
“Ngoan lắm. Giờ thì người có thể ngủ được rồi, chủ nhân.” Anh vừa nói vừa xoa đầu cô.
“Mình nên bắt đầu giải thích mọi chuyện đã sai lầm từ khi nào với tên điên này đây?”
Trong khi suy nghĩ, Valletta cuối cùng thiếp đi, không thể quên được nỗi đau.