Cô vẫn đang không hiểu chuyện gì thì anh lên tiếng quát Thiên An
-Con không được nói thế,con biết nói như vậy là hỗn láo không?
Lần đầu tiên cô thấy anh nặng lời với bé như vậy
-Con không có hỗn láo,đó là sự thật
-Đó là chuyện người lớn con không được phép can dự vào
-Hôm nay chú vì người phản bội đó mà chửi con,con ghét chú
Bé nói xong chạy vào trong phòng,đóng cửa lại.Cô đứng đó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra
-Anh nặng lời với bé rồi,dù sao thì nó còn bé mà nên khuyên bảo nó thì tốt hơn
Cô nói xong đi vào phòng bé,gọi nhưng bé không chịu ra mở cửa cho cô,cô phải nịnh mãi bé mới mở cửa ra
-Con bị sao vậy? Chiếc váy đó có gì sao?
Bé ôm chầm lấy cô khóc nức nở
-Thôi con không muốn nói cũng được,cô không biết chuyện gì nhưng lúc nãy con cãi chú là con sai rồi
-Con không sai -Bé lớn tiếng nói -Rõ ràng người phụ đó đã phản bội chú ấy,vậy mà chú ấy vì cô ta mà chửi con
-Thôi nào,con không được như vậy,con ngủ sớm đi đừng khóc nữa,mai dậy cô sẽ bảo chú xin lỗi con
-Nếu cô ấy cũng đã từng tốt với con như thế này nhưng rồi cũng rời bỏ con mà đi,cô có thể ở bên con mãi được không? -Bé không muốn cô rời đi,ôm cô chặt hơn,nước mắt bé rơi rất nhiều
-Cô sẽ không bỏ con đi đâu,hai cô cháu mình cùng đi ngủ nha,muộn lắm rồi đó
Bé nghe lời cô chìm vào trong giấc ngủ,đợi bé ngủ say rồi cô mới đi ra ngoài
Mọi thứ trên bàn mới chỉ động đũa được một chút,cô tiến lại bàn dọn dẹp đống bát đũa trên đó
-Anh xin lỗi
Cô đang dọn dẹp thì nghe thấy tiếng anh cô quay lại
-Có gì mà phải xin lỗi chứ,người anh cần xin lỗi là Thiên An kia kìa,nó buồn lắm đó
-Em bỏ ra bao nhiêu công sức vậy mà cuối cùng không có ai ăn được gì,anh đã phá hỏng cả bữa ăn
-Không sao,em có thể nấu những bữa khác ngon hơn mà,anh đi ngủ sớm đi
Cô dọn dẹp xong định đi về vì không có quần áo để thay nên không thể ở lại được mai cô còn đi tới công ty nữa.
Anh thấy tâm trạng không ổn nên đi ra ngoài ban công đứng hóng gió " Tại sao đến giờ mình vẫn không thể quên cô ấy,đã gần năm cô ấy bỏ đi rồi,vậy sao mình còn giữ những đồ đó chứ ".Anh mệt mỏi và không muốn nghĩ đến nó nữa nhưng nó lại cứ luẩn quẩn trong đầu anh làm anh khó chịu bức bối.Cô định bước ra cửa thì nhìn thấy anh đang buồn bã đứng ngoài ban công,cô tiến lại gần chỗ anh
-Anh vẫn chưa đi ngủ sao? Mai anh còn phải đi làm quay hình nhiều chương trình lắm đó
-Em định về sao? -Thấy cô cầm túi sách trên tay anh quan tâm hỏi
-Vâng chứ ở đây làm sao được ạ
-Em có thể dùng bộ váy đó không sao đâu
-Em có thể hỏi anh một chuyện được không?-Cô nói nhưng vẫn sợ anh giận nên nói rất bé
-Em muốn hỏi bộ váy đó là của ai mà Thiên An lại phản ứng như vậy đúng không? -Anh ngừng một chút rồi kể tiếp -Đó là bộ váy của người yêu cũ anh
" Anh có người yêu cũ sao? " Cô ngạc nhiên vì từ khi làm Fan anh đến giờ cô chưa từng nghe anh kể về bạn gái giờ nghe anh nói vè bạn gái cũ có gì đó sai sai
-Anh có bạn gái cũ? -Cô ngạc nhiên hỏi anh
-Anh chưa bao giờ công khai cô ấy là bạn gái của mình,hay up hình lên Facebook nên rất ít người biết về cô ấy,chỉ có những người thân với anh mới có thể biết được thôi,nhưng cách đây gần năm cô ấy đã rời xa anh để đi tìm con đường mới,có ích cho sự nghiệp của cô ấy hơn
-Vậy sao Thiên An lại phản ứng lạ như vậy ạ?
-Cô ấy đã từng là người rất thân của Thiên An,cô ấy quan tâm Thiên An,lo cho nó từng chút một nhưng từ ngày cô ấy bỏ đi và con bé nghe được cuộc nói chuyện giữ anh và anh Trí thì mỗi lần ai nhắc về cô ấy Thiên An lại cảm thấy tức giận,nó còn bé nhưng nó hiểu cảm giác bị phản bội như thế nào,nó bây giờ rất hận cô ấy
-Anh vẫn còn tình cảm với chị ấy đúng không?
-Anh cũng không biết phải nói như thế nào nữa, nói quên thì cũng không hẳn,nói nhớ thì càng không,anh cũng không hiểu bản thân mình như thế nào nữa
-Nếu còn tình cảm sao anh không đi tìm chị ấy,với sự nghiệp bây giờ của anh thì anh tìm chị ấy dễ mà
-Người này em cũng biết đó,anh không muốn gặp lại cô ấy nên không muốn đi tìm
-Em biết á? -Câu nói của cô làm cô miệng hình chữ A mắt hình chữ O
-Ừ cô ấy chính là người mẫu nổi tiếng Quyên Nhi
-Dạ cái gì cơ,là chị ấy sao,người đang được mọi người biết đến đó ạ
-Ừ ngày trước cô ấy không biết gì về người mẫu đâu,cô ấy rất hiền và giản dị nhưng anh cũng không biết mình làm sai điều gì mà cô ấy rời xa anh,có lẽ ngày đó anh vẫn chưa đứng vững trong giới showbiz này
-Chắc anh cảm thấy buồn khi chị ấy ra đi đúng không?
-Anh không thấy buồn mà ngược lại thấy vui vì cô ấy có thể tự mình thành công được nhưng anh vẫn nhớ những ngày tháng bên nhau dù không công khai nhưng rất vui,được nô đùa,nói chuyện,nhưng tất cả chỉ là quá khứ thôi
-Anh thấy nói ra có thoải mái chút nào không?
-Cảm ơn anh kể cho em nghe anh thấy thoải mái hơn nhiều rồi
-Anh không sợ em sẽ nói cho cánh nhà báo về chuyện này sao? -Cô cười nhìn anh -Em rất mê tiền đó nha
-Vậy sao? Thế sao chiều nay ai vứt tiền đi ấy nhỉ
-Sao anh biết? -Cô ngạc nhiên hỏi vì chuyện này ngoài cô ra không ai biết gì cả mà,cô nhớ là có để ý xung quanh rồi mới đi vào bên trong
Anh tiến đến chỗ cô ôm cô vào lòng mình,cô ngạc nhiên trước cái ôm bất chợt này của anh
-Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh trong suốt thời gian qua
Cô đẩy anh ra,nhẹ nhàng nói
-Đó là trách nhiệm của em thôi,anh không cần cảm ơn đâu,nếu thấy có lỗi với em thì sáng mai anh xin lỗi bé Thiên An là được rồi
-Em định đi về sao? Cũng giờ rồi về lúc này nguy hiểm lắm
-Biết sao giờ,em ra kia đón taxi về được rồi
Cô định bước ra cửa thì anh lên tiếng
-Hay em ở lại đi,em mặc chiếc váy đó cũng không sao,anh kể cho em nghe lòng cảm thấy thoải mái hơn rồi,anh cũng không nghĩ gì đến cô ấy nữa,coi như đây là món quà anh tặng cho em vì đã luôn bên anh
-Bất cứ lúc nào anh muốn tâm sự em luôn sẵn sàng nghe
" Câu nói này sao mà nghe quen quá vậy? Anh đã từng nghe ai đó nói rồi nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi "
-Tại sao lại quen như vậy chứ? -Anh buộc miệng hỏi
-Sao ạ? Anh có chuyện gì muốn nói sao,em sẽ nghe hết
-Đã có người từng nói với anh câu em vừa nói
-Ai vậy ạ? -Cô thắc mắc hỏi
-Một người đã tặng anh một quyển truyện nhưng sau đó thì anh không còn thấy bạn Fan đó đâu nữa
-Vậy nếu bây giờ anh gặp lại bạn ấy thì sao? -Cô cũng chỉ buộc miệng hỏi
-Anh cũng không biết nữa
Cô tiến đến cầm chiếc váy trên tay đi vào phòng tắm rồi quay về phòng Thiên An ngủ,thấy cô bé đang ngủ say sưa,cô cười ''có phải cô ngốc lắm phải không con?" rồi cô nằm cạnh bé ngủ lúc nào không hay.Anh mở cửa phòng mình bước vào bên trong tất cả đều là màu đen giống như tâm trạng anh lúc này vậy.Anh ngồi đó một lúc rồi cũng chìm vào trong giấc ngủ