Cô rảo bước đi trên con đường đến ông ty,cô luôn nở nụ cười tươi với mọi người mặc dù trong lòng cô rất buồn.Bây giờ cô đã là một người thành đạt,cô đã thay anh quản lý công ty này kể từ ngày hôm đó.Anh luôn nhốt mình trong phòng,anh cảm thấy có lỗi với cô nên không dám đối diện với cô,cô đã nhiều lần tìm anh những anh đều tránh mặt hết nhưng ngày nào cô cũng làm đồ ăn cho anh và Thiên An và đưa cho con bé cầm về.Bây giờ Phong cũng đã tiếp cận được Chi rồi mặc cho Chi có khó tính tỏ ra không ưa cậu nhưng cậu vẫn không hề buông tha cho Chi.Cô đang bước đi chợt nhìn thấy phía xa mọi người đang tụ tập ở đó rất đông,cô tiến lại gần chỗ đó người cô nhìn thấy không ai khác chính là Phong -Chi.Phong tiến lại gần chỗ Chi
"Lần đầu gặp em bỗng thấy vẫn vương màu mắt nhung huyền.Từ đôi mắt ấy em đã cho anh nhiều ước mơ,mình nhìn nhau thật lâu,ánh mắt thiết tha,thầm nói bao điều.Từ khi quen em anh đã biết bối rồi,vì những lúc thoáng nghe em cười,em đã biết con tim hoa xuân hé nụ.Em đâu có biết anh đã yêu em từ lần đầu gặp em,làm người yêu anh nhé.Em yêu chị "
Cuối cùng thì Phong với Chi đã thành một đôi
Cô hạnh phúc lắm nhưng mỗi lần nhìn thấy họ hạnh phúc thì cô cảm thấy mình thật sự rất cô đơn.Đang mải mê suy nghĩ thì Dương thì trong xe bước xuống,đi bên cạnh anh không ai khác chính là Quyên Nhi cô cũng bất ngờ vì sự có mặt của Quyên Nhi ở đây,anh đưa tay ra gọi cô
- Đi ăn với bọn anh được không? Anh sắp quay trở về Mỹ rồi
Cô lưỡng lự không đi thì Nhi đã kéo cô lên xe
- Đi đi mà,cũng có thể đây sẽ là bữa ăn cuối cùng mà chúng ta có thể ngồi ăn cùng nhau
- Sao lại là bữa ăn cuối cùng? Cô cũng định đi đâu sao?
Hai người họ nắm tay nhau giơ cặp nhẫn đôi ra,bây giờ cô cũng đã hiểu tại sao hai người họ xuất hiện trên cùng một xe rồi nhưng cô vẫn không hiểu tại sao họ lại yêu nhau
- Em có phải đang thấy khó hiểu sao bọn anh lại yêu nhau như thế này không? Chuyện là thế này " Hôm đó sau khi cứu được em,Nhi cũng bị bắt đến đồn cảnh sát,lúc nhìn cô ấy bị bắt đi anh nhớ lại thời mà ba đứa anh học chung lúc đó cô ấy cũng bị Dân kéo đi,anh đã đứng nhìn cô ấy mà không làm gì cả,nhưng hôm đó anh mới nhận ra anh vẫn còn tình cảm với cô ấy rất nhiều,rất nhiều nên anh đã quyết định bảo vệ cô ấy đến cuối cuộc đời này,lúc đầu cô ấy không đồng ý nhưng giờ thì em đã nhìn thấy rồi đó bọn anh đã thành một cặp rồi -Dương nhìn Nhi nở nụ cười hạnh phúc
- Chúc mừng hai người nhá,lúc nào cưới nhớ gửi thiệp cho tôi,lúc đó tôi sẽ sang phá đám cưới của hai người
- Lúc đó em phải dẫn theo cả người đàn ông của em đi theo nhá -Khi anh nói xong anh mới biết mình lỡ lời -Anh xin lỗi lẽ ra anh không nên
- Không sao đâu chuyện này cũng bình thường thôi mà
- Xin lỗi nếu như không tại tôi thì có lẽ bây giờ hai người đã có thể hạnh phúc rồi -Nhi nói nước mắt Nhi bắt đầu rơi
- Thôi nào,tôi không còn trách hai người nữa đâu,có định cho tôi đi ăn không nữa đây?
- Đi thôi
Cô ăn uống với mọi người xong thì tiễn họ ra sân bay luôn,lúc quay trở về cũng đã là chiều rồi,cô không muốn đi làm nữa nên về nhà nghỉ ngơi luôn.Vừa về đến nhà đang định mở cửa thì cô nhìn thấy Thiên An
- Thiên An con làm gì ở đây vậy? Ai đưa con đến đây?
- Con muốn đi xem hội chợ Hoa học trò mà không có ai đưa con đi -Con bé làm nũng với cô
- Được rồi đừng khóc nữa,cô đưa con đi nha
Bé nhảy cẫng lên vui sướng.Cô đến đến nơi nhìn thấy rất nhiều người ở đó,mọi người đeo băng -gôn Chi Dân,đã lâu lắm rồi cô chưa gặp ai trong Fc cả,cô cũng nhớ họ lắm chứ nhưng liệu ai còn nhớ cô không? Đang mải nhìn cảnh vật xung quanh thì phía xa sân khấu anh đứng ở trên đó,bắt đầu cất tiếng hát
" Đi qua bao nhiêu khó khăn
Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm
Đôi lúc anh mệt mỏi
Chỉ có em ở bên
Là người mang đến cho anh những tiếng cười
Em ơi lại gần anh nữa đi
Em hãy nhìn thẳng mắt anh này
Anh sẽ rất hạnh phúc
Nếu sớm mai tỉnh giấc
Người đầu tiên anh trông thấy chính là em
Làm vợ anh nhé
Anh có một bờ vai đủ rộng
Một vòng tay ấm
Một trái tim luôn thấu hiểu em
Làm vợ anh nhé
Anh sẽ luôn là người che chở
Mang đến cho em sự bình yên
Dù mai mưa nắng
Anh sẽ luôn là người dẫn lối
Buồn vui gian khó đã có anh ở bên sẻ chia
Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì
Và giờ hãy hứa trọn đời yêu anh nhé em
Làm vợ anh em nhé "
- Làm vợ anh nhé -
Thiên An dẫn cô lên sân khấu,nước mắt cô đã bắt đầu rơi từ khi anh cất tiếng hát đầu tiên
- Anh nhớ ra mọi chuyện rồi sao?
- Ừ anh nhớ hết rồi đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau,lúc đó anh đã thấy em thật khó hiểu,mọi người thì chụp ảnh với anh còn em chỉ đứng ở phía sau cánh gà thôi
- Lúc đó tại em không biết làm sao để có thể ra được đó,em bị mấy chị nhân viên kéo lại mà chứ em có muốn đâu
Anh khụy gối xuống trước mặt cô
- Làm vợ anh nhé
Cô hạnh phúc ôm chầm lấy anh
Bắt đầu có tiếng bàn tán to nhỏ,anh cầm micro lên nói
- Có sâu nào còn nhận ra cô ấy là ai không?
Tất cả mọi người đều không còn nhớ nữa
Anh đi lại phía cánh gà cầm lên một quyển truyện
- Bây giờ thì chắc mọi người đều biết cô ấy là ai rồi đúng không?
- Là My Cherry Trần -Một người lên tiếng,cô nhận ra người đó chính là chị Quỳnh,không ngờ chị ấy lại nhớ cô
Mọi người bắt đầu bàn tán nhiều hơn,có người mới làm Fan anh thì không biết cô đã có từng có một thời làm loạn trong nhóm này,có những người cô đã quen từ lâu đều nhận ra cô hết,cô cảm ơn trước tấm lòng của mọi người
- Mọi người vẫn còn nhớ em sao? Em tưởng năm trôi qua rồi không còn ai nhớ em nữa chứ
- Sao mà có thể quên được một con bé nhí nha nhí nhố như em được
Cô chỉ biết khóc xuống sân khấu ôm lấy mọi người thôi,những giọt nước mắt mỗi lúc ngày một nhiều đột nhiên có tiếng của sâu nào đó lên tiếng
- Chị có biết chị vừa làm tan nát bao nhiêu trái tim Fan nữ bọn em không? Anh Dân sẽ không còn quan tâm đến bọn em nữa
- Đúng rồi bây giờ em và anh Dân định làm gì bù đắp cho Fan đây
Anh xuống sân khấu cầm tay cô kéo đi không để cô bị đàn áp như này được
Hạnh phúc đơn giản lắm,chỉ cần bạn kiên trì rồi sẽ được đáp lại thôi.Có thể năm hay năm khi bạn yêu ai đó thật lòng,dám theo đuổi họ,dám vượt qua họ và luôn bên họ,đủ kiên nhẫn chờ đợi thì bạn sẽ nhận được kết quả xứng đáng cũng như cô và anh vậy,cô vì anh mà hi sinh tất cả cuối cùng họ cũng tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình, hạnh phúc không mua được bằng tiền hay thời gian mà nó chính là thanh xuân của chúng ta
Cuối cùng thì sau năm mình viết truyện này cũng đã up xong vào đúng ngày sinh nhật của anh Dân, món quà này năm trước mình đã gửi đến cho anh rồi không biết anh có thời gian đọc không nhưng thôi không sao dù sao cũng xong rồi, đây là câu chuyện mình tổng hợp hết tất cả các bài hát của anh Dân mấy năm qua hi vọng các bạn có thể vừa đọc vừa nghe những bài hát đó và yêu mến anh nhiều hơn nhé, mình chỉ lấy ý tưởng từ những lần đi gặp Dân từ năm tháng năm đổ lại với lại lồng bài hát vào thôi chứ câu chuyện phía sau mình tự nghĩ hi vọng các bạn không ném đá:))) còn sau này mình đi gặp anh Dân nhiều hơn và có nhiều cảm xúc hơn, quen được nhiều bạn mới hơn nhưng có lẽ những kỉ niệm đó mình sẽ kể cho các bạn nghe sau hoặc sẽ chỉ là kỉ niệm trong mình thôi. Thời gian tới cái tên Hiền Cherry Trần sẽ vắng bóng trên sàn truyện một thời gian nhé hi vọng khi quay lại mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình, cảm ơn các bạn rất nhiều hẹn gặp lại