" Gọi thư ký Cố vào gặp tôi".
" Chủ tịch, hôm nay thư ký Cố không đi làm ạ". Tô thư ký dè dặt trả lời anh.
" Cô ta không nói lí do sao". Anh lạnh lùng nhìn cô ta, không lẽ chỉ vì hôm qua mà hôm nay cô không đi làm.
" Tôi có thử liên lạc với cô ấy nhưng không được". Nếu không phải sợ bị trách phạt cô ta cũng không thèm gọi cho cô.
" Cô ra ngoài đi, gọi Hán Siêu vào gặp tôi". Hán Siêu là người làm việc tin cậy của anh, cậu theo anh từ lúc anh mới điều hành tập đoàn này.
" Dạ chủ tịch".
Không bao lâu cánh cửa mở ra một lần nữa, người bước vào là Hán Siêu.
" Chủ tịch gọi tôi".
"Điều tra Cố Mạn Yên bây giờ đang ở đâu".
" Tôi sẽ đi làm ngay". Hán Siêu ra khỏi phòng làm việc của anh không bao liền trở lại, xem ra năng suất làm việc của cậu quá hiệu quả đi.
" Chủ tịch, Cố tiểu thư đanh nằm trong bệnh viện của Tần gia, do bệnh dạ dày của cô ấy tái phát".
" Được rồi, cậu ra ngoài đi".
Nhận được lệnh cậu lập tức xoay người ra khỏi phòng làm việc của anh.
Để lại anh với mớ hỗn độn.
" trước đây cô ấy không có, dạ dày cô ấy rất tốt, không lẽ thời gian xa anh dạ dày cô ấy mới bắt đầu có vấn đề".
Âu Cung Ngụy tâm trạng lo lắng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, anh bây giờ muốn gặp cô, muốn xem cô bây giờ như thế nào, anh thật đáng chết, dạ dày cô không tốt còn bắt cô uống nhiều rượu như vậy, anh thật đáng chết mà.
Đứng trước phòng bệnh của cô, nhìn cô bây giờ rất yếu, xanh xao, anh bây giờ chỉ muốn ôm cô vào lòng, thật chặt, anh nhận ra, xa cô lâu như vậy, anh thật không thể hận cô, ngừng yêu cô được.
" Âu tổng, anh còn mặt mũi đến đây sao?". Cao Chí Minh lên tiếng, trong lời nói có chút thống giận.
" Cao thiếu, anh còn có thể trước mặt tôi nói những lời này sao?". Nếu năm đó không phải do hắn, thì cô và anh đã không phải xa nhau như vậy.
" Anh còn đỗ lỗi cho tôi, nếu năm đó anh chịu tin cô ấy, hai người sẽ xa nhau sao". Cao Chí Minh nói không sai, nếu năm đó Âu Cung Ngụy chịu tin cô, thì hai người đã không phải xa nhau.
Nhìn người đàn ông trước mặt im lặng, hắn thật không tin vào mắt mình, Âu Cung Ngụy lại có lúc không thể nói được gì sao.
" Nếu anh thật sự còn yêu cô ấy, đừng khiến cô ấy tổn thương nữa". hắn còn định nói tiếp nhưng lại im lặng, hắn muốn anh phải chứng minh rằng tình yêu của anh đủ lớn, đủ để bảo vệ cô.
" phiền Cao thiếu quan tâm rồi, chuyện của tôi không liên quan đến cậu". trong mắt anh toàn bộ đều là tia lạnh lẽo.
" được, tôi không xen vào chuyện của anh, vậy phiền anh cũng đừng liên quan đến tiểu Yên nữa".
" cậu quản được sao". Âu Cung Ngụy thách thức nhìn hắn, có liên quan hay không không đến phiên hắn quản.
" tôi không quản được anh, nhưng tiểu Yên thì được đó, cô ấy cả đời này điều không muốn liên quan đến anh". đúng vậy, Cố Mạn Yên đã đủ đau thương rồi, hắn không muốn cô lại tiếp tục không thoát ra được mớ đau thương đó.
Âu Cung Ngụy nghe hắn nói vậy khiến tâm tình đột nhiên khó chịu, anh cũng không hiểu mình tại sao lại khó chịu, rõ ràng hận cô như vậy, nhưng nghe cô không muốn liên quan đến mình anh liền khó chịu, nhưng Âu Cung Ngụy nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, bản thân không muốn chuyện này khiến bản thân không tỉnh táo.
" Cao thiếu anh không cần lo, chuyện này tôi cùng cô ta nhất định giải quyết rõ ràng". Âu Cung Ngụy nói xong xoay người rời đi, anh sợ phải đứng đó, cũng không biết bản thân sợ điều gì.
Cao Chí Minh nhìn bóng anh rời đi bản thân cũng rời đi sau đó, bản thân tâm tình cũng không thể đoán được, hắn chính là muốn đến tìm bà ta để giải quyết chuyện năm xưa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~