-Đừng sợ,tối nay cứ đi theo sát tôi.
Thấy khuôn mặt có phần hoang mang của cô anh lại trấn an.
Bàn tay theo đó khẽ vuốt nhẹ eo cô.
Long Đại dẫn cô đến quày đồ ăn, nhìn qua nhìn lại cuối cùng cô chỉ chọn một chiếc bánh ngọt.
-Anh muốn ăn không?
Thấy Long Đại cứ nhìn cô ăn bánh mà không ăn gì cô hỏi.
-Không,em cứ ăn đi,thích bánh ngọt sao?
Mắt tràn ý cười,anh hỏi.
-Cũng bình thường.
Kể từ lúc đó Long Đại quả thật luôn theo sát cô,để cô kè kè bên mình.
Mỗi lúc có người qua chào hỏi,hay phải đi cùng với Trương Bình gặp các nhân vật máu mặt khác,anh cũng dẫn cô theo cùng.
Cô chỉ im lặng,ngoan ngoãn đi theo,gặp người khác thì nở nụ cười tiêu chuẩn để chào hỏi.
Nhiều ông lớn đến muốn tạo mối quan hệ với Long Đại liền khen cô xinh đẹp, rất đẹp đôi với Long Đại.
Đứng đối diện Long Đại những người đó đều trưng ra khuôn mặt giả tạo,che giấu anh mắt ganh ghét Long Đại lẫn mê đắm cô.
Là một diễn viên đương nhiên cô nhìn ra những ánh mắt đó, cô cũng tin rằng Long Đại cũng đã nhìn ra.
Để đáp lại bọn người đó,Long Đại chỉ cười nhạt,đến bắt tay cũng không buồn đưa tay ra.
Một lát sau cô đành phải buông tay Long Đại ra để đi vệ sinh.
- Tôi đi với em.
Long Đại thấy cô muốn đi liền nói.
-Không sao, tôi đi được mà,anh muốn đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ sao?
Cô thấy Long Đại đang lo lắng quá mức nên liền từ chối.
Nãy giờ trong này ngột ngạt cô cũng muốn ra ngoài hong mát, sẵn đi tìm Anh Thư, cô còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị ấy.
Cánh tay cả hai buông ra sau câu nói của cô,Long Đại vẫn nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi khuất hẳn.
Đi vệ sinh xong cô liền bước ra một bên du thuyền hóng gió biển.
Đầu óc nhớ lại những lời Anh Thư nói vừa nãy.
Cô không ngờ Anh Thư đã mất năm làm cảnh sát chìm,trà trộn để có vị trí bên cạnh Trương Bình có được cả lòng tin của Long Đại.
Nhìn những biểu hiện của Anh Thư lúc nãy cô quả thật phải học hỏi rất nhiều.
Nhưng cô vẫn chưa biết được mục đích chính xác của Anh Thư,suốt ngần ấy năm mà chị ấy vẫn phải đóng giả một diễn viên nhưng vẫn chưa có được thứ mình cô phải làm sao đây?
Đang thơ thẩn thì một người phục vụ tới mang rượu mời cô.
-Không cần,cảm ơn.
Nhớ tới lời dặn của Long Đại,cô vẫn nên phòng bị thì lại bây giờ cô cũng không muốn uống rượu,nãy giờ đã uống hơn ly rồi,cô không muốn bản thân say ở những chỗ phức tạp như thế này.
Người phục vụ thấy cô từ chôi cũng rời đi,không biết có nhìn lầm không mà cô thấy ánh mắt người đó rất kì lạ.
Còn kì lạ ở chỗ nào thì cô không rõ.
- Cô gái,tại sao lại đứng ở đây.
Rất dễ bị cảm lạnh đó.
Tiếng nói nghe có phần đểu cáng phát ra phía sau cô.
Cô ngán ngẫm quay đầu lại.
Không ngờ người trước mặt cô lại là Kim Đài, ông ta đang cầm ly rượu trong tay lắc nhẹ,nhàn nhã tiến tới gần cô,ánh mắt vẫn không giấu giếm sự bỉ ổi mà nhìn cô chằm chằm.
Không nghĩ tới việc ông ta lại tới bắt chuyện với cô,trùng hợp lúc không có Long Đại ở cạnh,chắc chắn đã chờ đợi nãy giờ rồi.
Có hơi lo sợ nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, thấy ông ta tiến gần cô vột thụt về sau một bước khẽ cười một cái cho có lệ.
-Cảm ơn ông đã nhắc nhở.
-Ấy sao lại gọi ông, anh hơn em đâu có mấy tuổi gọi như thế thì xa lạ quá.
Ông ta thấy cô lùi lại thì cũng đứng lại,cách cô một khoảng, làm ra điệu bộ khiến người khác ghét bỏ,trên môi vẫn là nụ cười bỉ ổi.
Cô thầm khinh bỉ trong lòng.
- Xin lỗi ngài,tôi ít hiểu biết,khiến ngài không vui rồi.
-Không sao,người đẹp thì có nói sai cũng thành đúng,anh đây không để bụng,tha thứ cho em.
Ông ta vẫn nói mấy lời khó nghe,nụ cười hèn hạ vẫn treo trên thuốc lá lẫn với mùi rượu nồng nặc khiến cô vô cùng khó chịu.
-Nếu không có gì tôi xin phép đi trước,Long Đại đang đợi tôi ở bên trong.
Biết Kim Đài có ý đồ không tốt với mình,cô như cảm nhận được mùi nguy hiểm liền muốn rời đi, không quên nhấn mạnh mình là người phụ nữ của Long Đại để ông ta dè chừng.
-Ấy,cô em,khoan đi đã, ở lại chúng ta nói chuyện vui vẻ với nhau một chút.
Kim Đài có vẻ khó chịu khi cô nhắc đến Long Đại nhưng vẫn nở nụ cười gian trá,tay còn nắm lấy tay kéo cô nắm bất ngờ cô vội hất tay ra khỏi bàn tay thô kệch của ông ta.
Mày nhíu chặt cô khó chịu nhìn Kim Đài,hai chân cũng suýt lảo đảo.
Vừa cầm được cánh tay mềm mại của cô,vẻ mặt háo sắc của ông ta càng lộ rõ,nụ cười trên môi càng rộng toác.
- Tên Long Đại miệng còn hôi sữa đó thì có gì hay ho chứ,em muốn sống sung sướng,có tiền có quyền thì nên về bên anh sao tên đó cũng không thể sống thêm bao lâu nữa mà lo cho em cuộc sống sung lại xinh đẹp thế này,yên tâm muốn theo anh chỉ cần nói một tiếng,anh không ngại cho em thứ em gì anh cũng chiều.
Ông ta cười đầy đắc ý nói,tay xoay xoay ly rượu đầy vui vẻ.
Mấy chữ đầu và mấy chữ sau cô không để vào tai,duy chỉ có câu "Dù sao tên đó cũng không sống được bao lâu nữa" lại đọng lại trong đầu đã nhận ra điều gì đó đằng sau câu nói ẩn ý của Kim Đài.
- Ông tính làm gì?
Giọng cô trầm xuống,mắt nhìn chằm chằm Kim Đài đầy sự đề phòng nhưng cũng hết sức bình tĩnh.
-Thú vị thật mà,Long Đại không có ở đây em không cần phải giả bộ làm như em làm diễn viên mà nhỉ? Không sao ở đây chỉ có em với anh,muốn theo anh thì cứ nay...chỉ cần khiến anh vui,anh thỏa mãn thì em muốn gì cũng được.
Kim Đài vẫn nghĩ cô giống những cô gái tham tiền ngoài kia liền dụ dỗ.
-Khiến ông thất vọng rồi,tôi không có hứng thú với tiền của ông.
Cô không muốn phí thời gian nghe ông ta nói liền chán ghét bỏ đi.
Kim Đài không cản cô lại,nụ cười bỉ ổi theo bóng lưng cô mà biến ta chợt vuốt cái đầu không có tóc của mình,nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đầy mê hoặc kia ông ta đầy tiếc nuối.
-Tiếc thật,thấy em xinh đẹp như thế nên anh muốn cho em một con đường sống nhưng em lại không nắm Đại...cùng người phụ nữ xinh đẹp của mày...xuống địa ngục đi.
Ánh mắt ông ta lạnh đến cực độ,mấy vết sẹo trên mặt ông ta đã dần mờ theo năm tháng đột ngột hiện lên đầy dữ cười đắc thắng hiện rõ,ông ta nhếch môi ném mạnh ly rượu xuống dòng nước xanh biếc đã phủ màu đen của màn đêm.
Đi vào trong,cô nhanh chóng tiến đến chỗ Long Đại.
-Có chuyện gì thế?
Thấy cô về,chân mày anh cũng giãn ra,nét lo lắng cũng từ từ biến mất.
Thế nhưng thấy sắc mặt kì lạ của cô khi đến gần,chân mày vừa giãn ra liền nhăn lại.
-Không có gì,chỉ là bị lạc đường nên hơi mệt.
Cô vội vàng đi vào nên nhịp thở có chút khó Long Đại hỏi,cô không muốn nói chuyện vừa rồi Kim đài tìm cô nên lấy đại một lý do.
-Được rồi, nãy giờ thấy sắc mặt em luôn không tốt để tôi đưa em về.
Long Đại không an tâm liền nói.
Từ lúc nói chuyện với Anh Thư cho đến bây giờ anh luôn thấy sắc mặt cô rất rằng cô ở trên du thuyền bị trúng gió,anh liền muốn đưa cô về nghĩ ngơi.
Mai Hân nghe anh nói chỉ gật nhẹ đang rối ren với mớ suy nghĩ trong đầu.
Những lời Kim Đài nói lúc nãy như đang ngầm thông báo ông ta sắp sửa làm gì đó với Long Đại,có thể sẽ dính dáng đến mạng người mà chắc chắn đó sẽ là mạng của Long Đại.
Cô không biết có nên cảnh báo cho Long Đại hay không,rõ ràng người muốn Long Đại trả giá nhất là cô, đây cũng là cơ hội để cô chứng kiến anh bị hại nhưng cô không muốn anh ta chết,người cô muốn hắn chết nhất là Mã Phi Long Đại, cô chỉ muốn anh ta vào tù đền tội trước pháp luật.
Thế nhưng kí ức ngày Tuấn Phong ra đi lại hiện về trong Đại gián tiếp hại chết Tuấn Phong,nếu không vì cuộc giao dịch của anh ta,nếu không có những tội phạm như anh ta thì Tuấn Phong sẽ không phải bỏ ngày cưới hôm đó mà đi làm nhiệm vũ,sẽ không bỏ cô lại mà ra đi khi còn trẻ như thế.
Suy cho cùng thì cũng từ Long Đại mà ra,anh ta là bắt nguồn của mọi thứ cô cần gì phải tiếc mạng sống cho anh ta,cần gì phải sinh ra lòng trắc ẩn với anh ta.
Chợt nhìn Long Đại đang lo lắng nhìn cô,hai mắt chạm nhau cô lại nhận ra gì đó.
Nếu hôm nay Long Đại có chuyện gì chẳng phải sẽ kéo thêm cả cô,lúc nãy cô không thỏa hiệp với Kim Đài chắc chắn sẽ thừa dịp này không tha cho cô.
Cô không biết rõ Kim Đài muốn làm gì nhưng chắc chắn sẽ là điều gì đó chẳng tốt lành.
Suy nghĩ một hồi cô quyết định cảnh báo Long Đại một như để bảo vệ tính mạng cho cô,đời còn dài cô sẽ có cách khác để anh ta trả giá.
-Long Đại,anh nghe tôi nói,Kim Đài hắn...