-Trò chơi kết thúc thôi.
Chất giọng lạnh lẽo đến cực điểm,ánh mắt Long Đại sắc lạnh nhìn chằm chằm Kim Đài.
Anh vừa nói xong,từ xung quanh mạng thuyền rất nhiều người leo lên thuyền,rất nhanh bao quanh kìm chặt đám người của Kim ta mở to mắt,khuôn mặt tối sầm như đang không tin nổi việc trước mắt.
-Mày đã sớm biết.
Kim Đài cất giọng trầm trầm hỏi.
-Ông nghĩ mấy trò vặt vãnh này có thể giết được tôi.
Trương Bình được thả liền tung vài cước vào hai tên nãy giờ dám kìm chặt mình.
Người của Long Đại lên thuyền liền áp đảo Kim Đài.
Cô bên này thở phào nhẹ nhỏm,sống lưng đã lạnh toát vì chứng kiến màn đánh đấm vừa rồi.
-Kim Đài,tôi nể ông lớn tuổi chưa bao giờ có ý gây chiến hay dành mối làm ăn của ông thẹn quá hóa giận,không làm ăn được với tôi liền bày trò qua mặt hôm nay ông không chỉ động đến tôi mà còn có ý động vào người phụ nữ của tôi,ông nghĩ tôi nên xử lí ông thế nào.
Một cú đấm thẳng vào mặt Kim Đài ngay khi vừa dứt đấm vô cùng mạnh khiến Kim Đài ngã chỏng vó xuống đất,máu từ khoang miệng liền chảy ra.
Người của Long Đại lại nhấc ông ta lên để ông ta quỳ dưới chân Long Đại.
- Ha,thằng giỏi lắm, mày giống như một con chó vậy,tao làm gì mày cũng đánh hơi được.
Nhưng mày không dám giết tao đâu.
Kim Đài nhếch môi,vẫn lên giọng chế giễu.
Long Đại nghe thế liền bật cười,anh không đánh ông ta,chỉ nhàn nhã nhìn xuống.
- Kim Đài,tôi trước giờ vẫn làm việc riêng lẻ không dính dáng đến mấy lão già kia, trong giới này người tôi nể mặt chỉ có ba của Trương Bình và Trương Bình.
Không phải tôi không dám giết ông,chỉ là...ông không xứng chết dưới súng của tôi.
Lão già như ông,chỉ đáng làm mồi cho mấy con sư tử mà Trương Bình nuôi mà thôi.
Thanh âm của Long Đại thoát ra nhẹ bẫng,như đang nói một câu chuyện nhìn Kim Đài như nhìn thứ gì đó tầm thường quá mức, khinh thường có,tàn độc có,nguy hiểm có khiến Kim Đài toát mồ hôi,môi mấp máy không thành lời.
- Ông âm thầm chuẩn bị các thuyền nhỏ ở khu vực quanh đây,cài mấy tên phục vụ vào để báo với các ông trùm nhân lúc ba tôi đã đi nước ngoài liền muốn giết Long Đại rồi viện một cái lí do nào đó để bao che cho bản thân.
Mấy lão già đó nào có muốn dính đến những chuyện không phải của mình này nên đã thỏa hiệp với ông mà rời đi.
Ông chuẩn bị kĩ lưỡng như thế nhưng phải nói với ông rằng ông quá lú lẫn từ lúc thấy ông trên du thuyền tôi đã cho người báo với Long Đại nhưng không may Long Đại đã sắp tới nhưng đã bố trí người thăm dò tình nghĩ một mình ông cộng thêm mấy lão già bị mua chuột kia sẽ làm nên cơm cháo gì? Đúng là không lượng sức mình.
Trương Bình cũng tiến đến chỗ Kim Đài nói ra mọi Đài tưởng chuyện này đã chuẩn bị kĩ lưỡng,thấy Long Đại đến còn dắt theo một cô gái,ông lại càng thêm chắc anh chẳng biết chuyện nhưng ông ta cứ như đang tự diễn vai chính một mình, còn xung quanh ai cũng như đang xem kịch.
-Tụi bây...tui bây giỏi lắm,lẽ ra tao nên gắn bom để tụi bây nổ tung chết không toàn thây.
Một cú đấm thẳng vào mặt của Kim Đài sau câu nói, lần này là của Trương Bình.
-Mày dám sao, tao biết mày là kẻ tham sống sợ chết hơn bất cứ gắn bom lên du thuyền,dù mày có thoát thì ba tao cũng sẽ giết suy cho cùng cũng chỉ là con dế nhỏ trong thế giới ngầm này qua là mày ảo tưởng cho rằng mình mạnh nhất chỉ sau Long Đại nên nghĩ rằng giết Long Đại thì mày có thể đứng đầu.
Trương Bình cười khinh bỉ,giọng điệu đầy chế giễu.
Kim Đài khuôn mặt đã đầy máu sau hai cú đấm trời giáng,khuôn mặt càng nghe Trương Bình nói càng méo xệch rất khó coi.
-Đừng nhiều lời với lão, đưa lão về giam ba cậu về xử lí.
Long Đại vẫn nhìn lão,giọng điệu lạnh nhạt nói.
-Nè,giết lão ngay đi,đợi ba tôi về làm gì.
Trương Bình bất bình lên tiếng.
-Giết ở đây thì quá nhẹ nhàng cho lão,dù sao ba cậu cũng là người có tiếng nói,người hôm nay là do ba cậu ba cậu không có cách xử lí thích đáng thì tôi sẽ đem lão về đích thân xử lí.
Long Đại nào có ý sẽ buông tha cho Kim Đài,anh cũng nể mặt ba của Trương Bình không tự ý giết người ở đây,ai mời đến thì để người đó giải quyết.
Nói xong Long Đại liền quay sang nhìn cô đang đứng như trời trồng ở bên mạng thuyền.
Mai Hân nãy giờ chỉ biết đứng yên lắng nghe và chứng kiến mọi chuyện, sự sợ hãi đã giảm bớt nhưng sự việc kinh khủng lần đầu chứng kiến này khiến tim cô vẫn còn đập cơ thể cứng đơ không dám động đậy.
Thấy Long Đại đang tiến về phía mình,cô mới run run muốn bước tới.
Bộ dạng của anh sau một hồi đánh nhau cũng hẳng còn chỉn chu như ban đầu,chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ,áo vest dính đầy bụi bặm.
-Đừng sợ.
Anh tới bên cô đưa tay nắm lấy tay cô nhẹ giọng trấn an.
Đột nhiên nghe những lời này mắt cô lại rưng rưng.
Cô khẽ gật nhẹ đầu.
Bỗng nhiên mắt cô chạm phải nụ cười nhếch môi cua Kim Đài cơ thể thoáng chôc căng cứng,dường như mọi thứ vẫn chưa kết thúc,cùng lúc đó thứ ánh sáng của kim loại từ đâu đang tiến thẳng về phía cô và Long một giây ngắn ngủi,cô nhào về phía Long Đại,xoay lưng lại ôm chặt lấy anh để lưng mình đối diện với thứ ánh sáng của kim loại ấy.
" Đùng"
Âm thanh lạnh lùng của súng vang lên, cơ thể Mai Hân chấn động một cái.
Máu đỏ liền tuôn ra,viên đạn ghim thẳng vào lưng cô.
Trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người,Kim Đài cười như điên như dại.
" Đùng"
Một âm thanh của tiếng súng vang lên,Trương Bình nhìn theo liền thấy người đã bắn Mai Hân đã gục xuống.
Trong tiếng gió thổi,Mai Hân cảm thấy lưng mình đau đớn,hai mắt cô mở to,sức lực cạn kiệt,đầu óc mơ hồ cô ngã khụy xuống đất trước tiếng kêu của Long Đại.
-Mai Ngọc Hân,mau tỉnh lại.
Trong thâm tâm cô lúc này rất hối hận vì quyết định mạo hiểm vừa rồi,lẽ nào cô sẽ chết sao? Không được, mọi chuyện còn chưa xong,thù chưa báo cô không thể chết.
-Tuấn Phong,em không thể chết.
Cô thầm nghĩ trong đầu,cơn đau đã bắt đầu lan rộng,cô cảm nhận được lưng mình rách toạc,mồ hôi lạnh theo đó túa ra hòa cùng với máu đau khiến mọi thứ trở nên mơ hồ,cô không còn nhận thức được gì nữa.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cô loáng thoáng nghe thấy sự hỗn loạn,cả tiếng gọi "Mai Hân" của ai đó,tiếng gọi có phần hoảng hốt,đau đớn,run rẩy..