Anh...!vì em mà lỡ chuyến bay rồi sao?
Mai Hân nhỏ giọng lên tiếng, ánh mắt liền hiện lên sự áy náy.
- Chuyện nhỏ thôi, đợi em khỏe rồi tài xế sẽ chở anh đến đó, em đừng lo lắng.
Long Đại biết cô đang cảm thấy áy náy đành hạ giọng an ủi.
- Em không sao rồi, anh và anh Trương mau đi gặp khách hàng đi.
- Em chỉ vừa tỉnh dậy, không được, anh ở lại với em thêm một lát.
Long Đại thấy cô chỉ vừa tỉnh, nốt mẫn đỏ trên người vẫn chưa lặng hết nên không an tâm.
- Em không sao thật mà, ngày mai là xuất viện được rồi.
-Nhưng mà...
- Thôi được rồi, anh và Trương Bình mau đi gặp khách hàng đi.
Mai Hân ở đây có tôi chăm sóc là được rồi.
Anh Thư thấy một màn đùn đẩy của hai người liền đứng dậy đi về phía Mai Hân ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh của cô đối diện với Long Đại, sau đó Anh Thư liền nhấc lớp chăn lên kéo lên trên cao cho Mai Hân để Long Đại không quá lo lắng.
- Được rồi, anh đi đây, có chuyện gì em lập tức gọi cho anh, cách tiếng anh sẽ gọi cho em một lần.
Long đại cuối cùng cũng thỏa hiệp, anh đứng dậy nắm lấy tay cô bỏ vào trong chăn, nhẹ hôn lên trán cô một cái rồi nhìn sang Anh Thư.
- Mai Hân...nhờ cô rồi.
Anh Thư thấy rõ thành ý trong mắt Long Đại liền nhanh chóng gật đầu, nhẹ cười một cái.
Sau khi đã gửi gắm cô cho Anh Thư, Long Đạ liền đứng lên, chân dài sải bước tiếng đến chỗ Trương Bình đang ngồi nhàn nhã ở đó.
- Chuẩn bị xe, chúng ta đi xe đến đó.
Long Đại hất cằm nói với Trương Bình.
- Tôi là tài xế của cậu chắc, không đi nữa.
Trương Bình trong mọi tình huống thật khó nghiêm túc.
Anh vẫn ngồi lì trên ghế sofa nhướng mày nhìn Long Đại sau lại ra bộ hờn dỗi nhìn sang Anh Thư, cuối cùng nhận ngay một cái liếc mắt của cô.
- Được, vậy đừng nghĩ đến con chiến mã của tôi nữa.
Nói xong Long Đại lạnh lùng không thèm nhìn lấy Trương Bình một cái đi thẳng một đường ra khỏi phòng bệnh để lại Trương Bình ngồi đó với vẻ mặt không thể khó coi hơn.
Ai bảo anh ta thích một con xe mới của Long Đại chứ, anh ta phải khó khăn cỡ nào để nhận được cái gật đầu của Long Đại về việc sau khi giao dịch kết thúc sẽ cho anh ta con xe đó, giờ lại đem nó ra dọa anh.
- Em yêu, hắn ta đe dọa anh.
Trương Bình ra bộ uất ức muốn tiến tới chỗ Anh Thư làm nũng.
- Anh...Đi...Ngay.
Anh Thư nhìn Trương Bình bằng ánh mắt sắc lạnh, đi kèm là giọng nói lạnh lùng khiến anh ta nhất thời hoảng sợ.
So với việc sợ không có được con xe của Long Đại, anh ta càng sợ Anh Thư khóa cửa phòng không cho vào phòng ngủ hơn.
Thế nên sau câu nói của Anh Thư, Trương Bình liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng bệnh đuổi theo Long Đại.
- Em...đến mạng cũng không cần nữa sao?
Khi căn phòng đã yên tỉnh, Anh Thư lại đột ngột lên tiếng.
Nét mặt nhàn nhã lẫn bình thản vừa rồi cũng biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc của một cảnh sát.
Anh Thư để có vị trí bên cạnh Trương Bình đã xây dựng cho mình hình tượng một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ với khí chất hơn người và luôn trong trạng thái bình thản, cả cơ thể luôn tỏa ra thứ nguy hiểm khiến người khác vừa muốn đến gần nhưng lại e dè điều gì đó không rõ.
Đôi môi với màu son đỏ cô thường dùng thường xuyên đi kèm với nụ cười có phút phóng túng.
Thế nên nét mặt nghiêm túc này nếu không phải Mai Hân đã từng thấy qua thì thật khó để quen mắt.
- Đánh đổi một chút nhưng giúp được đồng đội của Tuấn Phong...cũng đáng mà.
Mai Hân đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, đáp lại Anh Thư.
-Vất vả cho em rồi, bây giờ em chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt những việc còn lại chị sẽ lo liệu.
Tuy cô chẳng nói rõ mình làm gì nhưng Anh Thư cũng đoán được hơn phân nửa mọi chuyện.
Trong mắt cô Mai Hân rất mãnh mẽ, kiên cường và giờ đây lại thêm sự liều lĩnh.
Từ việc cô không màng tính mạng đỡ đạn cho Long Đại đến viếc cô bất chấp ăn hạnh nhân khiến bản thân bị dị ứng đến ngất xỉu chỉ để Long Đại quay về.
Về bản tính này quả thật Anh Thư phải cảm thán nhưng sự liều lĩnh của Mai Hân cũng khiến Anh Thư có chút lo sợ.
Nhưng Anh Thư vẫn chưa nhận ra sự lo sợ đó là gì.
- Em quả thật rất giống...Tuấn Phong, vô cùng liều lĩnh.
Anh Thư chợt cất tiếng phá tan bầu không khí yên ắng khi cả hai người đều đang chạy theo suy nghĩ của riêng mình.
- Em sẽ xem đó là một lời khen.
Cô mỉm cười có chút yếu ớt, đôi môi vẫn con nhợt nhạt khiến nụ cười có phần gượng gạo.
Cả ngày hôm đó Anh Thư ở bên cạnh chăm sóc cô, lâu lâu cả hai lại nói vài câu cho có lệ nhưng rất hạn chế nhắc đến chuyện của Long Đại bởi ngoài phòng bệnh vẫn luôn có người của Long Đại túc trực canh giữ sự an toàn cho cô.
Quả thật Long Đại nói là làm, cách hai tiếng anh lại gọi cho cô một cuộc điện thoại hỏi thăm tình trạng của cô.
- Anh cứ gọi như thế làm sao em ngủ đây.
Cho đến lần cuộc gọi lần thứ kể từ lúc Long Đại đi cô mới nhỏ giọng có chút lười biếng nói.
Long Đại bên kia đầu dây chợt im lặng một lúc, sau cô nghe anh thở dài một hơi.
- Được rồi, đây là cuộc gọi cuối trong hôm nay, em mau ngủ đi.
- Em đùa thôi, anh giận sao?
Sợ anh lại nghĩ cô không muốn anh gọi, cô liền vội nói.
- Không có, anh chỉ là lo cho em.
Chất giọng trầm trầm có chút ấm bên kia đầu dây phát ra trong đêm khuya truyền đến tai cô một cách rõ ràng.
Mai Hân chợt yên lặng, cô đơ ra mấy giây nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Hình như cô " diễn" quá lâu rồi không còn rõ cảm xúc nào là thật, cảm xúc nào là giả khi nghe những lời nói chân thành của Long Đại nữa.
- Phi Long!
Sau một vài giây im lặng cô chợt cất tiếng.
- Hửm?
Nghe cô đột ngột gọi tên mình anh chợt ngây người.
- Ngủ ngon.
- Được, em...ngủ ngon.
Điện thoại ngắn kết nối, là cô tắt máy trước, hôm nay đột nhiên có chút mệt rồi cô muốn kết thúc "vai diễn" sớm một chút.
Trong đêm tối tiếng hít thở của cô nhẹ nhẹ vang lên khiến phòng bệnh vô cùng yên ắng còn người bên kia đầu dây sau khi cô tắt máy chỉ nhẹ mỉm cười, dựa người trên chiếc ghế ngắm nhìn khung cảnh thành phố Y qua cửa kính trên tầng cao nhất.